Ba giờ chiều mỗi ngày, Lâm Giang Tuyết đúng giờ xuất hiện trước mặt tra công, đúng năm giờ về, cậu nhanh chóng đạp xe biến mất.
Tra công học đến nổi hai mắt đăm đăm, nội dung giấc mộng xuân rốt cục đã thay đổi, biến thành ở trong mơ cũng làm bài.
Hôm đó, Lâm Giang Tuyết phá lệ đến muộn. Tra công đắc ý mà xem hoạt hình nửa tiếng, niềm vui từ từ biến thành sự lo lắng.
Lâm Giang Tuyết luôn đúng giờ, nên việc đến muộn nửa tiếng tuyệt đối không bình thường. Tra công kêu tài xế chở đến nhà Lâm Giang Tuyết, càng đi sâu vào khu nhà thì càng cũ nát, tra công không khỏi ghét bỏ, không thể nào hiểu được Lâm Giang Tuyết làm sao có thể sống ở đây.
Không phí nhiều công sức, tra công liền tìm được Lâm Giang Tuyết.
Dù đã qua nhiều năm, tra công vẫn có thể nhớ rõ tình cảnh lúc đó.
Nam nữ già trẻ ở phía xa đang vây thành một vòng tròn, chính giữa vòng tròn có một rãnh nước bẩn, Lâm Giang Tuyết cùng bà nội một thân bùn nước đứng giữa rãnh nước này, đứng phía trên rãnh nước là ba đại hán chủ nợ có hình xăm. Đại hán cầm một cây chổi lớn trong tay, mỗi lần Lâm Giang Tuyết sắp bò lên được, đại hán liền cười ha ha mà đánh Lâm Giang Tuyết, bà nội Lâm Giang Tuyết liên tục khóc cầu, không biết là cầu Lâm Giang Tuyết chịu thua hay là cầu đại hán đừng đánh. Quần chúng vây xem chỉ trỏ, có người trầm mặc không nói, có người đồng tình cảm thấy không đành lòng, có sợ hãi lùi về sau, có người mượn cơ hội dạy bảo con mình không đươc cho vay nặng lãi.
Tra công không quên được bộ dạng Lâm Giang Tuyết lúc đó, khuôn mặt trắng nõn đầy bùn đen, trong mắt hiện lên sự kiêu ngạo không ngừng, bị đánh một lần liền trèo lên trên một lần, cậu vừa bẩn vừa thối nhưng vẫn đẹp đẽ, như một đóa sen giữa bùn lầy.
Là một thiếu gia quyền thế, hắn mỗi lần ra ngoài vẫn cần thể diện, một tài xế hai bảo tiêu là đội hình cơ bản, tra công ngoắc tay một cái, bảo tiêu và tài xế đồng loạt lao ra, dùng tốc độ sét đánh giựt lấy cây chổi, một cước đá hình xăm đại hán xuống rãnh nước bẩn.
Lâm Giang Tuyết lập tức bò lên trên, đưa tay kéo bà nội lên, bùn ẩm ướt tay trượt, bà nội nửa ngày chưa lên được, gào khóc nói: "Cháu ngoan, đừng quan tâm đến ta, đã quá khổ rồi, cháu mau chạy đi nhưng đừng về nhà, ta với ba cháu đã làm khổ cháu rồi ...Trước mắt trốn ở trường đi, lên được đại học thì đừng trở về!"
Lão thái thái gia môn bất hạnh, tức cảnh sinh tình, khóc đến hồ đồ. Tra công ngẫm lại cũng đúng, nếu là hắn, cảm thấy chết là xong.
Lâm Giang Tuyết lúc này cư nhiên lại nở nụ cười, khàn giọng nói: "Sẽ không."
Nói xong Lâm Giang Tuyết liền nhảy xuống rãnh nước bẩn, ôm lão thái thái lên, lúc này bảo tiêu và tài xế đang cùng hình xăm đại hán dây dưa, bên người tra công không còn người nào, do dự một lúc, nín thở đưa tay ra, kéo lão thái thái lên.
Không nghĩ tới lão thái thái nhận lầm người, ôm tra công khóc lóc đau khổ, "Cháu ngoan của ta, ông trời không có mắt, ta xin lỗi Lâm gia tổ tông... Để cháu ngoan phải chịu khổ rồi..."
Tra công: "..."
Tra công xác thực mình chưa từng chịu qua nỗi khổ này, đẩy lão thái ra, nhảy tại chỗ ba lần đem bùn phủi xuống, trên đường về nhà mà lo lắng, đem mình rửa đến thơm ngát mới đi tìm Lâm Giang Tuyết.
Lão thái thái huyết áp cao nên phải nằm viện.
Lâm Giang Tuyết bị thương nhẹ, ngồi trước giường bệnh của bà nội, viền mắt đỏ chót, một giọt một giọt nước mắt mà rơi xuống
Tra công thơm ngát đi vào, gọi hắn một tiếng, Lâm Giang Tuyết nghiêng đầu lau nước mắt đi, vừa ngẩng đầu đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, nhưng có thể thấy chóp mũi và khóe mắt đã đỏ lên.
"Hôm nay cảm ơn cậu."
Tra công nói: "Để bà nội cậu cho người khác chăm sóc, ra ngoài đi, tôi có việc muốn hỏi cậu."
Lâm Giang Tuyết đứng dậy, liếc mắt nhìn bà nội một cái, cùng tra công ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang yên tĩnh ngập tràn mùi thuốc khử trùng, tra công cà lơ phất phơ mà dựa vào tường, nói: "Lâm Giang Tuyết, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng để làm bạn trai tôi. Là chỗ tốt đấy, không lo sẽ có người tới đòi nợ, tôi sẽ cho cậu thêm một căn phòng sạch sẽ. Bà nội của cậu tuổi cũng đã cao, cậu nếu không cố gắng chăm sóc, e là sống không được lâu nữa đâu."
"Điểm bất lợi..." Tra công đưa mắt thầm đánh giá Lâm Giang Tuyết, "Chính là tôi nói thế nào, cậu cũng phải nghe theo. Cho đến khi tôi chán ghét cậu."
Tra công biết mình đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng Lâm Giang Tuyết cũng không có lựa chọn nào khác.
Lâm Giang Tuyết nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói: "... Được."
Tra công như chiếm được món đồ chơi mới mà vô cùng kích động, đêm đó liền chở Lâm Giang Tuyết trở về nhà mình.
Tra công nói: "Đi tắm. Cậu có mùi."
Lâm Giang Tuyết: "... Tôi tắm ở nhà rồi."
Tra công sách một tiếng, nói: "Tắm lần nữa, mông cũng phải tẩy. Mặc áo tắm rồi ra ngoài."
Lâm Giang Tuyết ở trong phòng tắm giằng co nửa giờ, vừa mở cửa đã ngửi thấy đầy mùi nước hoa, tra công vỗ vỗ giường, ra hiệu Lâm Giang Tuyết nằm bên cạnh mình.
Tra công nhìn vào làn da trắng hồng của Lâm Giang Tuyết như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật, thấy tra công nhìn mình chằm chằm Lâm Giang Tuyết liền giơ tay lên che mắt hắn.
Tra công cười: "Tôi chỉ nhìn một chút, cậu đã không chịu nổi? Tôi cắn đâu? Hút đâu? Cậu sẽ khóc lên sao?"
Bị Lâm Giang Tuyết che mắt nên tra công không thấy vẻ mặt của cậu, chỉ thấy hầu kết hắn giật giật, lộ ra bên ngoài chỉ thấy màu hồng nhạt.
Như màu hồng của hoa sen.
Tra công cúi người, mùi rãnh nước bẩn liền xộc vào mũi.
Tra công đột nhiên đứng dậy, cả giận nói: "Nè! Cậu có tắm sạch thật không đó ?!"
Lâm Giang Tuyết gật gật đầu.
Tra công hoài nghi nhìn Lâm Giang Tuyết đầy mùi nước bẩn, nhất thời hứng thú tiêu tan không ít, căm giận rời đi.
Lâm Giang Tuyết thở phào nhẹ nhõm, xiết chặt bình xịt nhỏ có mùi rãnh nước bẩn, hướng người mình phun lên một chút.
Lâm Giang Tuyết biết tra công có bệnh sạch sẽ, nếu như người cậu có mùi, hắn nhất định sẽ không chạm vào cậu
Lâm Giang Tuyết mặc áo tắm co lại thành một đoàn, cậu rất sợ, tránh được một lần nhưng không tránh được nhiều lần, cậu không dám nghĩ tra công như thế nào đùa bỡn hắn, nhân sinh của cậu liệu có thể bị hủy trên tay hắn hay không.
Danh Sách Chương: