Trấn An Bình, khắp nơi tiểu kiều lưu thủy, hồng diêm hắc ngõa ( tả phong cảnh ), dân chúng địa phương thoạt nhìn trông như chất phát hiền lanh, nhưng dấu diếm ưu ẩn. (buồn phiền ẩn giấu)
Hôm nay là ngày Liễu gia nữ nhi lấy chồng , nhưng hàng xóm láng giềng đều bày tỏ đồng tình cùng cảm thán .
“Đáng thương a , một cô gái tốt như thế, sẽ bị người huỷ hoại .”
“Không phải là .” Có người không phục mắng:“Liễu tiểu thư ngày thường thanh tao ưu nhã, xung quanh luôn truyền tụng nàng là Tây Thi tái thế , cùng Dương thiếu gia là trời sinh một đôi, định thành hôn , vô tình bị tên Chu Khôn vừa mắt , cường thú người ta làm tiểu thiếp thứ tư của hắn , quả thực vô pháp vô thiên.”
“ Nhưng bây giờ còn có thể làm sao ? Tên Chu Khôn kia quyền thế lớn mạnh, ngay cả quan phủ lão gia đều phải nhường hắn ba phần, Liễu lão gia dù không muốn gả cũng không được.”
“Chẳng lẽ trơ mắt nhìn người ta đem cô gái tốt như thế bị cưỡng hôn sao ? Này còn có Thiên Lý sao?”
Mọi người nhìn nhau tưởng vọng , không có lời nào chống đỡ, chỉ biết thở dài thật sâu để biểu lộ sự bất đắc dĩ .
Đúng vậy, mọi người có thể là trơ mắt nhìn một cô gái tốt như thế lại bị Chu Khôn bức cưới về làm thiếp , không ai dám xen vào, ngoại trừ vài câu mắng ngoài miệng , căn bản ngay cả thở mạnh cũng không dám , trừ phi chán sống.
Ở nhà Liễu gia, Liễu thị và toàn gia đang nhìn vào tiểu nữ tử đang mặc hỷ phục đỏ thẩm .
Nhưng cô nương này cơ bản không phải là Liễu tiểu thư, nàng tuy mặc mũ phượng khăn quàng vai, chẳng những so với tân nương tử kia còn muốn xinh đẹp hơn, gương mặt trái xoan xinh đẹp tuyệt trần thật để lại trong lòng người ta ấn tượng sâu đậm , và đôi mắt to tròn xinh đẹp lanh lợi , so với sao sáng lấm tấm trên bầu trời đêm còn muốn sáng hơn , tất cả đều toát lên vẻ mê người mị hoặc .
Bọn họ không biết nàng, nàng chỉ mới xuất hiện hôm qua , trong lúc Liễu gia lâm vào tuyệt vọng , nữ tử này tự dưng xuất hiện ở cửa, nói tự nguyện thay cho nữ nhi của bọn họ gả cho ác bá Chu Khôn .
“Thủy cô nương, ngươi xác định phải làm như vậy?”
Vợ chồng Liễu lão gia cùng với con trai , con gái tất cả đều không yên, bất an nhìn Thủy Linh Nhi, bởi vì nàng đang mặc trên người giá y vốn là của Liễu tiểu thư, giả dạng thành tân nương tử, chờ lên kiệu hoa.
“Đương nhiên xác định. Nhớ kỹ, thừa dịp ta lên kiệu hoa vào Chu phủ bái đường , các ngươi phải đi trốn xa thật xa , đợi khi Chu Khôn phát hiện ta không phải Liễu cô nương , thì cũng đã đến tối , muốn đuổi theo các ngươi cũng không có biện pháp.”
Thủy Linh Nhi giọng điệu thoải mái, một chút cũng không có lo lắng sợ hãi , ngược lại vẻ mặt biểu tình thật tốt , bởi vì a, đây chính là lần đầu tiên nàng đội mũ phượng, trùm khăn che a !
Ở trước gương đồng , nàng vẽ đôi mày liễu, điểm chút son lên môi anh đào, thoa chút phấn thơm , vui vẻ cực kỳ, hoàn toàn không giống người nhà họ Liễu mây đen giăng đầy trời .
Khi nàng chạy trốn đến trấn An Bình này, vừa vặn nghe xung quanh xì xầm bàn tán chuyện con gái nhà họ Liễu bị Chu Khôn chấm trúng , cũng bị bắt buộc nhận lấy sính lễ đưa tới , còn định sẵn ngày tốt để đón dâu , tuy rằng nàng đang chạy trốn trối chết , ngay tức thì lập tức quyết định tới giúp Liễu gia vượt qua cửa ải khó khăn này.
“Nhưng cô nương à , tên Chu Khôn là một tên đại ác nhân……”
“Bởi vì là ác nhân, cho nên ta mới gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ a!”
Nàng biết đang chạy trốn như thế này tối kị nhất là nhiều chuyện, phải là vó ngựa không ngừng mà chạy mới phải , tránh cho Tà Vương đuổi theo kịp, nhưng nàng không thể thấy chết mà không cứu được a! Mắt thấy hảo hảo một cái cô nương gia, sẽ bị ác nhân hủy hoại , nàng như thế nào có thể bỏ mặc a ?
Dù sao tân nương tử từ đầu tới chân đều phải trùm khăn voan che kín lại , Tà Vương cho dù lợi hại, cũng không thể thần thông quảng đại đến mức phát hiện nàng thay thế Liễu gia nữ nhi xuất giá đi?
Tính toán xong , nàng càng hạ quyết định chủ ý muốn chủ trì chính nghĩa , tuy đang nhận lệnh lẩn trốn , nhưng cũng vừa làm được việc thiện , thật tốt!
“Chúng ta chạy thoát, nhưng cô nương ngươi làm sao bây giờ?”
Liễu gia dù sao cũng là thiện lương dân chúng, mặc dù không muốn nữ nhi bị Chu Khôn chà đạp, nhưng cũng không muốn hại cô nương khác phải hy sinh chính mình hạnh phúc, huống chi, nàng lại là nữ tử xinh đẹp thiện lương như vậy .
“Ai nha, các ngươi còn lo lắng việc này a? Ta không phải sớm nói, ta đều có biện pháp thoát vây.”
“Cô nương, ngươi là người từ bên ngoài đến , khả năng có điều không biết, Chu Khôn kia thế lực rất lớn, ngay cả quan phủ đều bị hắn thu mua , vạn nhất cô nương trốn không thoát, chẳng phải là chịu khổ bị Chu ác nhân chà đạp? Hắn thực là người đáng sợ nhất .”
Đối Thủy Linh Nhi mà nói, Chu Khôn dù lợi hại đến đâu, nếu so với Tà Vương Sở Ân đáng sợ kia mà nói ,giống như so cây cổ thụ với ngón tay bé nhỏ vậy .
Giả dạng thành tân nương tử chẳng những có thể nghỉ chân một chút, thuận tiện ăn cưới cho no bụng, hơn nữa, nàng dù sao cũng là cô nương mới mười sáu tuổi, nếu nói về ngồi kiệu hoa, được mặc giá y , trong lòng háo hức muốn thử nghiệm , trước mắt vừa lúc có một cơ hội có thể thử nghiệm , nàng đương nhiên tâm động !
“Không cần quan tâm, cô nương như ta chuyện khác sẽ không giỏi , nhưng nếu nói đến chạy trốn, công phu nhất lưu, đương nhiên là có mười phần nắm chắc mới có thể giúp các ngươi a. Lúc Chu Khôn đem sính lễ cùng nguyên bảo tới , các người nên nhân cơ hội này mà rời đi , cả đời đủ dùng , tóm lại, các ngươi đi được càng xa càng tốt, đến tha hương, đổi thân phận, đừng cho Chu Khôn tìm được, nếu không sẽ uổng phí hảo ý của ta một phen .”
Liễu gia trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích , nhất là Liễu tiểu thư – Liễu Ngọc Lan , lại cảm động hướng ân nhân khấu tạ.“Đa tạ cô nương đại ân đại đức, Ngọc Lan cả đời cũng không hội quên.”
Nói xong, cả đoàn người quỳ xuống đất hướng nàng dập đầu.
“Ai nha, được rồi được rồi, đừng quỳ , mau đứng lên, ngươi và như ý lang quân mau cùng nhau rời trấn đi! Các ngươi chỉ cần theo phương pháp đào tẩu của ta là đến nơi……” Nói xong, nàng lại truyền thụ mấy chiêu chạy trốn phương pháp.
Chuyện khác thì nàng không chắc, nhưng chuyện này là tuyệt chiêu của nàng mà !
Mọi người lại bái tạ đại ân nhân, lúc này bên ngoài một trận náo nhiệt, Từ bên ngoài vọng đến tiếng của Dương thiếu gia vội vã chạy vào, cấp hô :“Liễu thúc! Kiệu hoa đến đây!”
Thủy Linh Nhi lập tức phân phó nói:“Y theo kế hoạch làm việc, mau, trốn đi, đừng làm cho bà mối thấy các ngươi.”
Tân nương tử thật mang theo đệ đệ trốn vào trong phòng, mà Liễu phụ, Liễu mẫu làm ra vẻ luyến tiếc khi gả nữ nhi, Thủy Linh Nhi trước khi bà mối tiến vào đã hạ khăn hỉ xuống, che khuất chính mình tuyệt sắc, ra dáng nương tử, Chu Khôn phái bà mối tới đưa nàng lên kiệu hoa.
Đội ngũ đón dâu khua chiêng gõ trống xuất phát, mang theo tân nương tử giả hướng về Chu phủ .
Chu Khôn không hổ danh là ác bá địa phương , tiền tài thật lớn a , chỉ là hỉ yến đã đãi đến trăm bàn , ngay cả quan phụ mẫu địa phương đều là quý phủ tân khách, hoàn toàn không có che giấu hành vi bức hôn dân nữ .
Trong tân phòng , Thủy Linh Nhi giở khăn đỏ trùm đầu xuống , nhẹ kéo váy chạy đến bên cửa , đi từng bước nhè nhẹ ,những cánh hoa thêu trên đôi giày của nàng lay động theo từng bước chân.
Nàng thấm nước miếng lên ngón tay , đưa vào cửa giấy nhấn nhẹ một cái , nhanh như chớp tròng mắt theo lỗ nhỏ trên cửa giấy hướng ra phía ngoài nhìn trộm, quả nhiên nhìn thấy vài tên phụ trách thủ vệ đại hán.
Chu Khôn lo lắng tân nương tử chạy trốn, toàn bộ trước sau đều phái thủ hạ nghiêm mật trông chừng .
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nàng đến ngồi trước bàn đầy thức ăn mà người ta đã chuẩn bị sẵn cho tân nương , tân lang , không hề cố kỵ đem hỉ thức ăn trên bàn toàn bộ ăn sạch, còn đem cái chai rượu giao bôi cũng uống một nửa đi, thẳng đến nghe thấy bên ngoài truyền đến huyên náo âm thanh, nàng mới vội vàng đi trở về bên giường, một bên đem khăn hỉ trùm lên , một bên bắt tay vào làm chỉ tương chấp .
Cửa phòng bị đẩy ra, mấy ly rượu vàng hạ đỗ, đã có chút men say nhưng vẫn tinh thần phấn khởi như trước . Chu Khôn, bị một đám hồ cẩu bằng hữu vây quanh tiến tân phòng đến.
“Chúc mừng đại ca , cưới mĩ thiếu nữ xinh đẹp.”
“Đại ca diễm phúc sâu, các tiểu đệ rất hâm mộ thế nào!”
Nhóm người này là thủ hạ , ngày thường đi theo Chu Khôn tác uy tác phúc, người người tham lam sắc mặt nịnh hót, xun xoe ve vẩy đuôi nịnh nọt , lời ngon ngọt lấy lòng đại ca .
Chu Khôn nhanh nhìn chằm chằm vào tân nương tử đang ngồi im lặng ở trên giường, toàn bộ tâm đều nóng . Hắn muốn nữ nhân nào , đương nhiên là không ai là không được, Liễu Ngọc Lan vẫn là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Tuy mọi người đều nhốn nháo yêu cầu, nhưng tất nhiên hắn cũng không muốn cùng đoàn người chia xẻ tân nương tử mỹ mạo đẹp như hoa kia , huống chi xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng , hắn đương nhiên sẽ không để ai nháo động phòng, kéo dài thời gian của hắn , hơn nữa, hắn đã chờ không kịp hỉ yến chấm dứt mới muốn nàng.
“Đằng trước có thịt có rượu, các ngươi trở ra đằng trước ăn uống đi!”
“Không được đâu đại ca, nháo động phòng là tập tục, càng nháo mới có thể càng nóng, có phải hay không nha các vị?”
Ở trong đó một người đi đầu hạ, những người khác cũng đi theo ồn ào.
Chu Khôn đương nhiên hiểu được đoàn người muốn là cái gì, còn không phải muốn thừa cơ muốn kiếm chút tiền mừng a , hắn đại gia hiện tại tâm tình hảo, cũng không nên tiếc khi tặng cho vài tên, dù sao, cái hắn có nhiều nhất chính là tiền .
“Đi đi đi, mỗi người đánh thưởng năm mươi lượng bạc, cùng trướng phòng lĩnh đi!”
“Cám ơn đại ca!” Đã đạt tới mục đích , mọi người liền lui đi ra ngoài.
Khép cửa phòng, Chu Khôn xoay người, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm tân nương tử, cười hì hì nói:“Nương tử a, rốt cục chỉ còn chúng ta hai người .”
Thủy Linh Nhi mắng thầm, trời còn chưa có tối, mà hắn – tên dâm sói này đã chờ không được muốn tới động phòng , hại nàng không kịp tính cách để chạy trốn .
Nàng âm thầm chờ, đúng vào lysc hỉ khăn được vén lên , nàng sẽ ra tay .
Nhưng mà, hỉ khăn còn chưa kịp vén lên , thì nàng đã nghe tiếng một vật nặng rơi xuống , làm nàng hoảng hốt .
Thủy Linh Nhi tò mò xốc lên hỉ khăn, rõ ràng nhìn thấy chú rể quỳ rạp trên mặt đất, không khỏi kinh ngạc tiêu sái tiến lên, giày thêu hướng vào thân thể to lớn kia chạm nhẹ .
“Này.”
Chú rể không hề phản ứng, giống như ngủ say như chết , nàng đá mạnh hơn .
“Này! Tỉnh tỉnh!”
Đối phương vẫn như cũ không hề động tĩnh, không nhúc nhích.
Say rượu ? Không thể nào
Nàng nguyên bản kế hoạch là đợi Chu Khôn nhấc lên hỉ khăn của nàng, sẽ tung mê hồn hương, làm hắn hôn mê, lại không hề nghĩ rằng đối phương vì say rượu mà bất tỉnh nhân sự trước .
Thật tốt a , làm cho nàng bớt việc không ít.
Trong lúc nàng đang đắc ý , đột nhiên cảm thấy dưới chân đau nhói .
“A ──” Nàng theo phản xạ phản xạ ngồi xuống, thì thấy chân có vết giống như bị con gì cắn .
Nàng nhìn kỹ, ngạc nhiên khi nhìn thấy từ trong tóc của Chu Khôn có một con rắn nhỏ màu đen bò ra .
Quái? Làm sao có thể có xà?Con rắn màu đen này vừa nhỏ lại dài, dấu trong người thật khó có thể phát hiện, cho nên hắn mới vô ý bị cắn .
Không cần biết như thế nào , mặc kệ xà kia có độc hay không , nàng tức khắc ăn vào giải độc đan. Đây là nhị sư tỉ luyện chế đan dược, có thể giải trăm độc, các nàng ba vị sư tỷ muội xuất môn bên ngoài, đều đã mang ở trên người để phòng ngừa , hảo dự phòng vạn nhất.
Nếu Chu Khôn ngã, nàng cũng không cần lưu lại, vừa vặn ngoài cửa các huynh đệ của hắn đều bị khiển đi đến lĩnh thưởng uống rượu, bên ngoài không người trông coi, lúc này không chạy còn đợi đến khi nào!
Nàng dũng cảm nhẹ vén cao váy , chuẩn bị chuồn mất, ai ngờ cửa vừa mới mở ra, đằng trước mặt như có một bức tường che lại, làm nàng không khỏi hốt hoảng .
Không thể nào……
Tầm mắt của nàng chậm rãi hướng lên trên , xấu hổ nhìn bóng dáng đang che khuất kia , thẳng đến nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ nghiêm nghị , cùng cặp mắt lạnh như băng kia, làm trái tim nàng nháy mắt như rơi xuống vực thẳm .
Sở Ân trên cao ngạo nghễ nhìn xuống nàng, một thân áo trắng vẫn như cũ thánh khiết, nhã nhặn nho nhã khí độ không thay đổi, chỉ trừ bỏ đáy mắt lạnh như băng, cùng với giọng nói hoàn toàn không có độ ấm .
“Rốt cục đuổi kịp ngươi .”
Thủy Linh Nhi khó khăn nuốt nước miếng, rõ ràng trời bây giờ đang là tháng năm , chung quanh lại lạnh lẽo như giữa tháng mười hai trời đông giá rét.
Nàng chậm rãi lui ra phía sau, Sở Ân từng bước , từng bước một bức tiến lên, nàng cảm thấy sốt ruột, trên mặt cố gắng trấn định tươi cười.
“Ngươi là đến uống của ta rượu mừng sao?”
Hắn hai tay chắp ở sau lưng , vẻ mặt thủy chung lạnh như băng.
“Đừng tưởng rằng sau khi đùa giỡn ta , có thể bỏ trốn mất dạng.”
Nàng ra vẻ vẻ mặt thiên chân vô tội bộ dáng.“Đùa giỡn ngươi? Nào có a, ngươi đừng nói oan uổng cho người tốt ──” Thình lình , nàng lấy tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai , đem mê hồn hương sái ra, sau đó lộ ra đắc ý tươi cười.“Hắc hắc, ngươi xong rồi, trúng mê hồn hương của ta , làm ngươi ngủ thẳng ba ngày ba đêm cũng không dậy nổi !”
Sở Ân hoàn toàn không tỏ vẻ sợ hãi, cũng không có cử chỉ gì kích động , vẫn như cũ bất động như núi lạnh lùng nhìn nàng, chậm rãi nói:“Phải không? Ba ngày ba đêm không dậy nổi giường, tốt lắm làm ta bớt không ít phiền toái.”
Nàng sửng sốt , kỳ quái khi thấy người này như thế nào tuyệt không khẩn trương , đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng mềm nhũn .
“Di? Ta nghĩ như thế nào ngủ…… Không có khả năng……” Nàng kinh ngạc không thôi, khi phát hiện chính mình trúng mê hồn hương , mới bừng tỉnh đại ngộ ──
Nguyên lai mê hồn hương bị hắn không biết dùng phương pháp gì đẩy ngược trở lại .
Nàng muốn chạy trốn, cũng đã quá trễ, hai chân mềm nhũn, rồi ngã xuống thân mình vừa vặn bị một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy, tựa vào một bộ ngực to lớn bất tỉnh nhân sự.
Đằng trước đông như trẩy hội, vui sướng, hoàn toàn không biết trong tân phòng tân nương tử xinh đẹp, bị người không biết quỷ không hay bắt đi mất .
Thủy Linh Nhi khó khăn nuốt nước miếng, rõ ràng trời bây giờ đang là tháng năm , chung quanh lại lạnh lẽo như giữa tháng mười hai trời đông giá rét.
Nàng chậm rãi lui ra phía sau, Sở Ân từng bước , từng bước một bức tiến lên, nàng cảm thấy sốt ruột, trên mặt cố gắng trấn định tươi cười.
“Ngươi là đến uống của ta rượu mừng sao?”
Hắn hai tay chắp ở sau lưng , vẻ mặt thủy chung lạnh như băng.
“Đừng tưởng rằng sau khi đùa giỡn ta , có thể bỏ trốn mất dạng.”
Nàng ra vẻ vẻ mặt thiên chân vô tội bộ dáng.“Đùa giỡn ngươi? Nào có a, ngươi đừng nói oan uổng cho người tốt ──” Thình lình , nàng lấy tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai , đem mê hồn hương sái ra, sau đó lộ ra đắc ý tươi cười.“Hắc hắc, ngươi xong rồi, trúng mê hồn hương của ta , làm ngươi ngủ thẳng ba ngày ba đêm cũng không dậy nổi !”
Sở Ân hoàn toàn không tỏ vẻ sợ hãi, cũng không có cử chỉ gì kích động , vẫn như cũ bất động như núi lạnh lùng nhìn nàng, chậm rãi nói:“Phải không? Ba ngày ba đêm không dậy nổi giường, tốt lắm làm ta bớt không ít phiền toái.”
Nàng sửng sốt , kỳ quái khi thấy người này như thế nào tuyệt không khẩn trương , đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng mềm nhũn .
“Di? Ta nghĩ như thế nào ngủ…… Không có khả năng……” Nàng kinh ngạc không thôi, khi phát hiện chính mình trúng mê hồn hương , mới bừng tỉnh đại ngộ ──
Nguyên lai mê hồn hương bị hắn không biết dùng phương pháp gì đẩy ngược trở lại .
Nàng muốn chạy trốn, cũng đã quá trễ, hai chân mềm nhũn, rồi ngã xuống thân mình vừa vặn bị một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy, tựa vào một bộ ngực to lớn bất tỉnh nhân sự.
Đằng trước đông như trẩy hội, vui sướng, hoàn toàn không biết trong tân phòng tân nương tử xinh đẹp, bị người không biết quỷ không hay bắt đi mất .