Thế cờ của Tư Kỳ cuồn cuộn, mỗi nước đi đều mang khí thế bức bách. Giờ phút này, tinh hoa nở rộ trong mắt nàng, soi rọi buốt giá hút lòng người. Đây mới là bậc thầy chân chính trước bàn cờ, thiên hạ đệ nhất kỳ thủ, điệu bộ tao nhã, hiển lộ đầy đủ phong thái của người bậc trên.
Đường Minh Hoàng nhanh chóng thua cuộc, hơn nữa còn thua rất thảm, y bị khí thế mặc sức tung hoành không ai bì nổi của đối thủ chấn động, lâu sau mới hoàn hồn, quăng bàn cờ, ôm lấy Tư Kỳ còn đang giật mình run rẩy: “Kỹ thuật như nàng, ta có luyện thêm trăm năm nữa cũng có ích gì? Vì sao trước kia ta không để ý rằng bên cạnh ta lại có nàng, một nữ tử tài hoa phong nhã bậc này.”
Tư Kỳ bị Minh Hoàng ôm, cảm giác trong lòng khó nói hết, có lẽ đây là hạnh phúc. Ngạo Bạch sư huynh, muội thắng rồi. Nàng nói với hình bóng đang dần dần hiện lên trong đầu mình: Đặt cược quá lớn, may mà muội không thua.
Hắn mím môi, sắc mặt tái nhợt như ánh trăng đêm nay, vừa buốt giá, vừa cô độc, vừa cao ngạo. Sau đó hắn quay người, vọt lên tinh tú đầy trời, bay vút đi, mang theo Lãnh Tình kiếm nổi danh. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Minh Hoàng ôm Tư Kỳ, tình cảm của hắn đã lạnh.