Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cô mau dừng tay lại đi, chưa thấy đủ sao?

1 giọng nói chất chứa đầy sự lạnh giá vang lên, nó ngạc nhiên nhìn qua người vừa nói. nãy giờ mắc cái của nợ bên này nên nó không để ý đến người kia, đó là 1 anh chàng cao khoảng 1m7, thân hình vạm vỡ, tóc xoăn nhẹ có phần mái dài, lông mày rậm, đôi mắt màu hổ phách thật đẹp. Đặc biệt hơn, là làn da anh ta trắng bóc, trắng hơn cả nó ấy chứ. cũng phải thôi, hẳn anh ta cũng xuất thân từ 1 gia đình giàu có, không phải chạy khắp nơi kiếm tiền nuôi gia đình.

- Sao lại cản em chứ? Là lỗi tại nó mà! (Cô tức giận nhìn hắn)

- Từ lúc nào mà cô có quyền cãi lại Vương Minh Khôi tôi vậy? (Hắn trừng mắt)

- E..em không có ý đó..(Cô sợ hãi khi bị hắn trừng mắt)

- Còn không mau biến đi!

- Anh đừng giận, em đi ngay đây!

Cô bỏ đi nhưng không quên liếc nó 1 cái khiến nó rùng mình.

- Anh là bạn trai của cô ấy hả? Tôi xin lỗi vì đã lớn tiếng với cô ấy như vậy! (Nó cúi đầu nói lí nhí)

- Không phải bạn gái! (Hắn đút tay vào túi quần, trả lời ngắn gọn)

- Vậy chứ anh là...? (Nó thắc mắc)

- Đối với tôi, cô ta chỉ là tình 1 đêm!

- Sao cơ? Tình 1 đêm ư?

- Đúng vậy, lũ con gái các người ai cũng như nhau, đều là nơi giải toả nhu cầu sinh lý cho tôi thôi!

Hắn cười khinh rồi ép nó vào tường, nó hơi sợ 1 chút nhưng vẫn bình tĩnh nói:

- Vậy mà lúc nãy tôi còn tưởng anh là người tốt cơ! Hoá ra là 1 tên đểu cáng hả! Tránh ra!

Nó đẩy hắn ra, nhưng càng đẩy hắn càng ép chặt hơn

- Đểu cáng sao, đây là lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy đấy!

- Kệ anh chứ! Mau thả tôi ra! Thả ra!!

Nó vùng vẩy mạnh hơn, hét lớn hơn nhưng rồi im bặt. Nó đã bị hắn bịt miệng bởi 1 nụ hôn nhẹ, xong hắn thả nó ra

- Sao không la hét như hồi nãy nữa? (Hắn đút tay vào túi quần, hỏi nó)

- Anh chỉ nên làm vậy với người con gái mà anh thật sự yêu thôi chứ!

Nó cúi đầu, mặt của nó bây giờ chẳng khác gì trái cà chua. Hắn nghe nó nói vậy thì hơi ngạc nhiên, hắn đưa mặt mình vào sát mặt nó, hỏi lại:

- Cô nói cái gì?

Nó lúc này vừa xấu hổ vừa tức giận, tức giận vì vừa bị 1 tên con trai vừa đáng ghét vừa không ra gì cướp đi nụ hôn đầu mà nó đã gìn giữ bấy lâu nay. Nó mím chặt môi lại, dùng hết sức tát thẳng vào mặt hắn rồi quát lớn:

- ANH LÀ ĐỒ NGỐC! ĐỒ ĐỂU! SAO ANH CÓ THỂ COI THƯỜNG CON GÁI BỌN TÔI vẬY HẢ! Hơn nữa...(Nó ngập ngừng)...hơn nữa đây còn là nụ hôn đầu của tôi...1 cái tát thôi thì đối với tôi vẫn chưa đủ đâu!

Nói xong nó cúi xuống bê cái thùng lên rồi chạy biến đi, để lại hắn ở đó đứng hình 5 giây =))). Hắn cười, 1 nụ cười trông thật gian xảo

- Đầu tiên là chửi tôi, sau đó là phàn nàn về nụ hôn của tôi, và bây giờ cô dám tát tôi cơ à! Cô đúng là thú vị mà...(Hắn đưa tay sờ vào bên má vừa bị tát)..chúng ta sẽ còn gặp lại!😏😏

--Tối_9h30_Tại nhà nó--

- Con về rồi ạ...

Nó mở cửa bước vào, em gái nó ở trong bếp chạy ùa ra và phía sau là mẹ nó. Nhìn thấy vẻ mặt thẩn thờ mệt mỏi của con gái, mẹ nó lo lắng hỏi:

- Chỗ làm mới công việc nặng nhọc lắm hả con? Hay con bị người ta bắt nạt?😰😰😰

- Ơ không sao đâu ạ, công việc ở đó nhẹ nhàng lắm, mọi người lại rất tốt với con! Mẹ đừng lo gì hết mà...(Nó cầm tay mẹ rồi trấn an)

Nó cố gắng dùng 1 nụ cười thật tươi để che đi sự mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt. Mẹ nó nghe vậy cũng bớt lo lắng hơn, chợt em nó chạy tới cầm tay nó kéo xuống nhà bếp.

- Chị xem nè, hôm nay em với mẹ nấu quá trời món luôn! Có súp trứng mà chị thích nữa đó!

Nó nhìn vào bàn, mặt bàn bây giờ được đặt đầy những món ăn trong rất ngon. Thay vì háo hức vui mừng, nó lại xịu mặt, quay ra cằn nhằn 2 người:

- Nhà đã nghèo rồi, em với mẹ còn nấu nhiều món như vậy...😔😔

- Không sao đâu chị, em với mẹ chỉ mua đồ giảm giá thôi, rẻ lắm!☺️

- Ừ! Vả lại con phải ăn đầy đủ các chất dinh dưỡng thì mới đủ sức mà lo cho việc học nữa chứ! (mẹ đặt tay lên vai nó)

- Chắc chị đói lắm rồi ha! Em với mẹ cũng đang đói meo vì chờ chị về ăn cùng đây! 😞

Em nó vừa nói vừa lấy tay xoa bụng khiến nó buồn cười

- Ừ ăn thôi! (Nó vui vẻ kéo ghế ra, dìu mẹ nó ngồi xuống.)

- À Mi này, em biết Vương Minh Khôi là ai không?

- Hả? Đừng nói là chị không biết nhé! Anh ta bla..bla..bla...nói chung anh ta là người có quyền lực nhất Sài Gòn này!

- Vậy hả! ( Mặt tỉnh bơ)

- Mà sao chị lại hỏi vậy?

- Không có gì, tự dưng muốn biết thôi!

- Ừhm

Tối hôm đó, 3 mẹ con cùng ăn và trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Dường như không khí gia đình đã làm nó cảm thấy thoải mái hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK