Hương Chỉ Toàn đi vào phòng khách nhỏ phía sau Thanh Phong Các, nhìn thấy Hà ma ma.
Hà ma ma cười rạng rỡ, tiến lên cong gối hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an Tam cô nãi nãi.”
Hương Chỉ Toàn cười gật đầu, sau đó ngồi xuống hỏi: “Nhị tỷ bảo ngươi tới là muốn truyền lời gì?”
“Vâng.” Nụ cười của Hà ma ma hơi mất tự nhiên, “Nếu Tam cô nãi nãi có cảm thấy lời nói này có không xuôi tai, tuyệt đối đừng trách cứ nô tỳ, dù sao cũng là nhị tiểu thư ngàn căn vạn dặn muốn ta thuật lại.”
“Ngươi cứ nói.” Hương Chỉ Toàn nở nụ cười ung dung, “Nàng lớn hơn ta mấy tháng, trưởng ấu khác biệt; nàng là con thứ, tôn ti cũng khác biệt. Cho nên dù có mở miệng nói lời đường đột, ta cũng nên tha thứ một … hai …”
Nụ cười trên mặt Hà ma ma trở nên cứng ngắc, nhưng chẳng mấy chốc đã điều chỉnh tâm tình, nói: “Nhị tiểu thư nói, nàng và ý trung nhân tình đầu ý hợp cầm sắt cùng minh, cuộc sống thật rất hạnh phúc, tình hình như vậy, lại là nhờ Tam cô nãi nãi phải thay nàng gả cho Tập Tứ gia mới có được. Nàng nói nhân duyên mình không cần, Tam cô nãi nãi lại đón nhận, bất luận cuộc sống có như ý hay không, tóm lại nàng vẫn có chút bất an, nhân tiện muốn hỏi đôi chút xem người có gặp phải chuyện gì khó xử, nếu có thể giúp nàng nhất định sẽ giúp.” Nói đến đây, ngữ điệu của nàng hơi dừng lại chút, trên mặt hiện lên vẻ vinh dự: “Đúng rồi, tình lang của nhị tiểu thư là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của kinh thành, nếu Tam cô nãi nãi muốn bồi thường cái gì, hắn và nhị tiểu thư đều có thể thành toàn.”
Lời này là ý nói, đồ Hương Khởi Toàn không cần, Hương Chỉ Toàn nàng mới có cơ hội lấy được. Nói cách khác, Hương Chỉ Toàn mà được sống như ý, vậy phải cảm ơn nhị tỷ; còn nếu cuộc sống không vừa ý, vậy đó là do nàng tự tìm xui xẻo, đáng đời.
Hương Chỉ Toàn ngưng mắt nhìn thật sâu vào Hà ma ma, nhíu mày. Cái nhíu mày này, lại hiện ra đôi nét gian xảo ngang ngược cùng sắc bén. Tuy vẫn mỉm cười như cũ, vẫn làm cho người kia thấy sợ.
Hà ma ma lại lơ đểnh, tiếp tục nói: “Nhị tiểu thư cũng không muốn giấu diếm người, trước khi người gả vào Tập phủ nàng ấy đã đến kinh thành rồi. Tập phủ là nhà quyền quý, nhưng dù sao chiếm đa số cũng là kẻ vũ phu, tạm thời có thể hưởng cảnh phong quang, nhưng cũng không tránh khỏi một ngày xảy ra chuyện có mới nới cũ. Nhưng tình lang của nhị tiểu thư thì khác, không phải vũ phu, hơn nữa thân phận lại còn cao quý. Ý tứ của nhị tiểu thư là, rốt cuộc cũng từng là tỷ muội, tương lai sau khi nàng lấy chồng, vẫn nên thường xuyên qua lại, có một số việc không nên nói ra cho ngươi khác biết, nói thế chắn Tam cô nãi nãi chắc cũng hiểu, cái gì không nên nói.”
Ý tứ của những lời này, là bảo Hương Chỉ Toàn quản miệng mình cho kín, đừng có đưa chuyện Hương Khởi Toàn bỏ trốn theo người khác truyền bá ra ngoài.
Khóe miệng Hương Chỉ Toàn khẽ nhếch, “Ma ma nói đúng lắm, ta đều nhớ rồi.”
Thế này ngược lại khiến cho Hà ma ma sửng sốt. Ba tỷ muội của Hương thị, mỗi người đều là một vị tiểu thư xinh xắn, lại là người người sa cơ thất thế. Những lời này có bao nhiêu khó nghe đâm chọc vào tim người khác, dù có là kẻ ngu si cũng biết là nhị tiểu thư cố ý giở giọng ác độc, nhưng cuối cùng Hương Chỉ Toàn vẫn không nổi giận.
Chẳng lẽ cuộc sống ở nhà chồng quá gian nan, lúc này mới thu liễm đôi chút? Đây là ý niệm đầu tiên của Hà ma ma, vừa nghĩ lại liền xoá bỏ ngay. Mới thành hôn có sáu, bảy ngày mà thôi, Tập gia là vọng tộc kinh thành, hơn nữa Tập Lãng vẫn còn bị bệnh liệt giường, cũng không thể vội vã làm khó dễ tân tức phụ mới bước qua cửa. . . Không đợi nàng làm rõ mạch suy nghĩ, Hương Chỉ Toàn đã tiếp tục nói:
“Nhưng nói cho cùng tuổi của ta hãy còn nhỏ, trước mắt lại không được ân cần dạy bảo thường xuyên, ta sợ là ta không nhớ được, lại là một người không có lòng dạ gì, không chừng một ngày nào đó không cẩn thận đưa chuyện xấu trong nhà truyền hết ra ngoài. Hay là…, Hà ma ma hãy cứ ở lại đây đi, vừa hay chỉ điểm cho ta vài câu.” Giọng nói của nàng hơi ngừng lại, bên môi cong lên hiện rõ ý cười, “Nếu nhị tỷ muốn ngươi tới, nếu ngươi đã dám tới tận cửa tìm ta, cũng đều hiểu rõ tính tình của ta, có lẽ đã sớm tính được ta sẽ làm thế này.”
Hà ma ma cũng cười rộ lên, “Tam cô nãi nãi thông minh, việc này đương nhiên vừa nghĩ liền biết. Người muốn ta ở lại trong phủ mấy ngày, đương nhiên ta không dám phản đối. Chỉ là người cũng đừng giữ ta ở lại quá lâu, nhị tiểu thư sai người tìm tới cửa đòi người sẽ không tốt.” Lại bổ sung, “Dù sao người cũng đã gả tới đây rồi, có một số việc tất nhiên không muốn ồn ào thêm để người người chế nhạo.”
“Hoá ra các ngươi còn biết đây là chuyện khiến người đời chế nhạo hả?” Hương Chỉ Toàn buồn cười nói, “Ta còn tưởng rằng chỉ có một người là ta cho là nhục nữa đấy.”
Hà ma ma không hề bị lay động, “Đợi đến khi nhị tiểu thư xuất giá mười dặm hồng trang nở mày nở mặt, ai còn truy cứu chuyện trước kia nữa.”
“Ừ, có thể thông suốt tóm lại là chuyện tốt.” Hương Chỉ Toàn đứng dậy gọi Tường Vi, “Sắp xếp nàng ta đến dãy nhà sau.”
Hà ma ma nhìn Tường Vi, lại nhìn nhìn Linh Lan đứng sau lưng Hương Chỉ Toàn, trong mắt lộ vẻ hoang mang, “”Hai nha đầu này. . . Là từ đâu tới? Trước nay chưa từng gặp. Mấy người hầu hạ người trước đây đâu?”
“Không có cho bọn họ vào phủ, ở bên ngoài giúp ta xử lý nhà cửa của hồi môn, cửa hàng.” Hương Chỉ Toàn tốt tính mà trả lời một câu, đứng dậy đi ra bên ngoài, “Ngươi đi theo nhị tỷ bôn ba một phen cũng cực khổ, đi nghỉ đi.”
Hà ma ma đi theo Tường Vi trên đường tới dãy nhà sau, cười hỏi: “Ngươi là người của Tập phủ sao?” Một bên nói một bên quan sát, thấy Tường Vi giống hệt Hương Chỉ Toàn, thân hình vô cùng mỏng manh, lại lắc đầu, “Không giống, không phải người trong phủ này. Chẳng lẽ ngươi là nha hoàn hồi môn?”
“Quản được sao?” Tường Vi liếc xéo Hà ma ma một cái. Nàng không phải hạ nhân Hương gia, cũng không phải nha hoàn của Tập phủ. Trên đường gả xa Tứ nãi nãi vô tình gặp được nàng cùng Linh Lan, ban ơn giúp đỡ. Các nàng không có gì để báo đáp, bèn một mạch theo tới kinh thành, tận tâm hầu hạ mỗi ngày. Chỉ là, những thứ này không cần thiết phải nói ra với ai.
Hà ma ma bị mất mặt, ngượng ngùng cười ngậm miệng.
**
Sau khi Hương Chỉ Toàn ra cửa, Tập Lãng đưa tay chép xong một trang kinh văn, để bút xuống nghỉ ngơi, bước đi thong thả đến trước bàn kháng, chăm chú nhìn cành hoa hồng bên trong bình hoa bạch ngọc.
Hoa có ba màu, phần lớn là màu đỏ, thứ hai là màu vàng, ít nhất là màu trắng, chỉ được ba nhánh.
Một cành mà nàng tiện tay đặt ở trên bàn kháng, chính là cành hoa hồng trắng tinh khiết.
Mới đầu chẳng qua chỉ là rỗi rãnh quá nên hắn nhìn lướt qua, đang muốn bỏ đi lại nhìn một chút, liền nhìn thấu đầu mối, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt càng ngày càng chuyên tâm.
Giờ phút này, bó hoa trong bình hoa thoạt nhìn không hề có chỗ nào loá mắt, tựa như một người bảo thủ không chịu thay đổi, cố định ở đàng kia, không có chút ánh sáng nào.
Nếu chỉ là vì một thứ thế này, sao nàng lại phải lãng phí thời gian lâu như vậy. Mấy ngày trước đây khi nàng dừng tay, nhìn bó hoa từ bất kỳ góc độ nào, đều lôi kéo ánh nhìn của người khác.
Cho nên mấu chốt là ở chỗ cành hoa sau cùng này?
Hắn xem kỹ những nhánh hoa trộn lẫn trong bình, suy nghĩ bố cục của nàng.
Lặng lẽ nhìn lên, đều là chính nàng tiện tay ném vào bình hoa, lại nghiên cứu kỹ thêm lần nữa, liền biết mỗi một cành hoa đều ở tại vị trí riêng của nó —— nhánh hoa dài ngắn, màu sắc khác biệt đều được tính toán cả.
Càng là vật phẩm tinh mỉ, càng cảm thấy có gì đó huyền diệu.
Chỗ hở trong này không ít, thế nhưng còn sót lại một cành hoa này, rốt cuộc nên đặt ở nơi nào mới thích hợp nhất?
Hắn nhắm mắt lại, lần lượt tưởng tượng ra từng hình ảnh khác nhau khi đặt cành hoa kia vào mỗi một vị trí.
Ngay lúc này, hắn nghe được tiếng bước chân đi vào phòng của nàng, nghe được âm thanh nàng cởi áo choàng xuống rất nhỏ.
Bèn mở mắt ra, nhìn sang.
Hương Chỉ Toàn chậm rãi đi tới, mang theo nụ cười nhàn nhạt, “Chỗ hồi môn không chuyện có gì, người kia từng hầu hạ ta rất lâu, ta giữ nàng ở lại trong phủ mấy ngày, rỗi rãnh lại tới trò chuyện.”
Tập Lãng gật đầu, ra hiệu đã biết. Cũng ngẫm ra ẩn ý đằng sau câu nói của nàng: Đây là chuyện của nàng, liền do bản thân nàng quyết định, lúc này chỉ là thông báo với hắn một tiếng.
Đúng là nên như vậy.
Hương Chỉ Toàn thấy hắn đứng trước bàn, tự nhiên cũng nhớ lại chuyện gác lại lúc trước. Nàng vừa đi vào, vừa chăm chú nhìn kỹ, đến cầm nhánh hoa trước mắt lên, nâng tay ung dung để vào bình hoa.
Theo động tác tay của nàng Tập Lãng nhìn sang, phát hiện một bó hoa thơm liền trở nên tươi đẹp, có một loại phong tình khác. Rất là đẹp mắt.
Hắn chậm rãi chuyển bước, xem kỹ ở từng góc độ khác nhau, cuối cùng cũng không tìm ra một lỗi nhỏ nào, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Hắn quay đầu thoáng nhìn nàng, lộ vẻ thưởng thức chân thành từ trong tim.
Cắm hoa chắn chắn là một môn học, thế nhưng thông thạo đến mức này như nàng, hắn vẫn chưa từng gặp được. Quả nhiên là tay nghề thần kỳ.
Đối mắt với tầm nhìn của hắn, Hương Chỉ Toàn mím môi mỉm cười.
Lúc này, Kim Xuyến nâng khay đi vào cửa, đến bên cạnh Tập Lãng, khom gối hành lễ, “Tứ gia, đến giờ uống thuốc.”
Tập Lãng trả lời một tiếng, nhíu nhíu mày lại.
Ý cười trên mặt Hương Chỉ Toàn dần dần rõ hơn. Mỗi khi đến lúc này, hắn sẽ để lộ ra vẻ mặt như thế, rất không tình nguyện, giống như tiểu hài tử. Thuở nhỏ nàng cũng như thế, sợ đắng, sợ đau, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, người chinh chiến trên chiến trường cũng sẽ như vậy.
Tập Lãng nhận thấy được trong nụ cười của nàng mơ hồ có thêm chút chế nhạo, tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái. Trước khi thành thân với nàng hai tháng hắn đã phải bắt đầu dùng chén thuốc cực kỳ đắng chát này mỗi ngày, đổi lại là người khác thì ai có thể chịu nổi?
Ánh mắt của Hương Chỉ Toàn liếc sang chỗ khác, vẫn cười cười.
Trong thời gian này, Kim Xuyến cầm chén thuốc đặt ở một bên bàn, phân phó tiểu nha hoàn dâng một chén nước trong.
Tập Lãng ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm uống xong chén thuốc, bởi vì lúm đồng tiền mới vừa rồi của người kia, đành chịu đựng không nhíu mày. Tiếp đó bưng ly nước, uống hết mấy ngụm nước.
Trong mắt Kim Xuyến hiện ra chút thương tiếc, cười tươi rói hỏi: “Bữa trưa Tứ gia có muốn ăn thứ gì thêm không?” Bao giờ hắn cũng uống thuốc trước khi dùng cơm nửa canh giờ, bây giờ phân phó, cũng còn kịp thời gian.
“Như thường là được.” Tập Lãng cũng không coi trọng những thứ này.
“Vâng.” Kim Xuyến giòn giã lên tiếng trả lời, lại nói, “Đầu bếp mới tới của phòng bếp được khen ngợi là làm canh bồ câu rất ngon, tứ gia có muốn nếm thử?”
“Sao cũng được.” Tập Lãng lơ đãng trả lời.
Nét mặt Kim Xuyến vui vẻ, đang muốn tiếp tục giới thiệu thức ăn khác, Hương Chỉ Toàn lên tiếng:
“Không có chuyện gì nữa, ngươi đi xuống đi.”
“Vâng.” Kim Xuyến lên tiếng trả lời, sau đó liếc nhanh về phía Tập Lãng, thấy hắn không phản ứng chút nào, lúc này mới hành lễ lui ra.
Hương Chỉ Toàn lại nhìn bóng lưng yểu điệu của Kim Xuyến, như có điều suy nghĩ.
Ngay ngày thành hôn thứ hai, lão phu nhân liền thưởng Kim Xuyến cho nàng. Chưa từng lộ diện, chỉ bảo ma ma quản sự trong phòng dẫn Kim Xuyến qua đây truyền lời.
Cái lão phụ nhân tham tiền của kia, coi mình là ai? Chuyện đã cách mình một thế hệ, còn muốn can thiệp thêm năm lần bảy lượt nữa mới được?
Kim Xuyến này, sau khi qua đây liền phụ trách quản lý bữa ăn hàng ngày, nhưng lại quen lười biếng, ngoại trừ đặc biệt ân cần hầu hạ Tập Lãng ra, chuyện gì cũng không làm. Tâm tư của lão phu nhân, vọng tưởng của Kim Xuyến, vừa nhìn liền biết.
Nàng không chống lại cái gọi là mệnh của gia tộc lời của người mai mối, nhưng nàng gả tới đây, tuyệt không phải đến để chịu uất khí.
Nàng chỉ mong muốn, Tập gia này nằm trong danh môn vọng tộc, Kim Xuyến kia chỉ là trường hợp đặc biệt —— đừng để đến lúc đó lại khiến cho nàng khinh thường thậm chí miệt thị cái dòng dõi này mới tốt.
Giờ ngọ, khi Hương Chỉ Toàn cùng Tập Lãng dùng cơm thì hoàn toàn trái ngược nhau, người trước nhìn thức ăn đầy bàn, cau mày lại.
Trước mặt Tập Lãng là bốn món ăn có mùi vị thanh đạm, một chén canh bồ câu.
Trước mặt nàng là sáu món ăn một món canh, đều là đồ ăn mặn toàn dầu mỡ thậm chí là đồ cay độc. Nàng cũng không thể đưa đũa qua chỗ Tập Lãng.
Đè nén tính tình nếm từng món ăn trước mặt, lửa giận trong lòng lần nữa nhảy vọt lên cao, áp chế nhiều lần, đến cuối cùng, nàng vẫn không nhịn được, “Cạch” một tiếng chiếc đũa bị thả mạnh lên mặt bàn, đưa mắt nhìn về phía Kim Xuyến đang cười khanh khách nhìn chằm chằm Tập Lãng.