Tống Hạc Khanh luôn cảm thấy Đường Nguyễn rất phiền, hắn chỉ có lòng tốt giúp đỡ vào ngày hôm đó, chỉ là mang giúp vali mà thôi, sau đó lại bị ăn vạ, mỗi ngày đều đưa đồ ăn sáng, cho dù khó chịu ra mặt, Beta nhát gan đó lại xem như chả có chuyện gì xảy ra, sau đó lại đỏ mặt tới gần, anh em của hắn đều cười nhạo hắn có tùy tùng si tình, hắn tức đến mức cười ra, thái độ đối với Đường Nguyễn càng khó gần hơn.
Nhưng đã một tuần kể từ lúc học tiết lịch sử đó, Tống Hạc Khanh không còn gặp được Đường Nguyễn nữa, lúc chơi bóng, hắn cũng không nhịn được nhìn về phía khán đài nơi Đường Nguyễn thường ngồi, không có, ở nhà ăn cũng không nhìn thấy, dường như cậu ta đã biến mất rồi.
Bạn cùng phòng nói Đường Nguyễn sau hai năm theo đuôi cuối cùng cũng từ bỏ, chúc mừng Tống Hạc Khanh một lần nữa tự do, ầm ĩ muốn ra ngoài ăn chúc mừng.
Tống Hạc Khanh nhíu chặt mày, ngón tay thon dài không ngừng lướt màn hình điện thoại, giao diện của Đường Nguyễn vẫn dừng lại ở một tuần trước, vẫn là meme bé mèo đáng yêu đang vẫy tay, còn cầm cái bảng viết chữ xin chào hoa hòe hoa hoẹt.
Không theo đuổi nữa sao? Tống Hạc Khanh liếc bạn cùng phòng một cái, ý bảo im miệng.
"Tôi đi ra ngoài một chút."
Nói xong, Tống Hạc Khanh lập tức ra ngoài, mặc kệ bạn cùng phòng ầm ĩ kêu gì đó.
Hắn đi thẳng đến thư viện, buổi chiều lúc này, phòng tự học yên lặng không có mấy người, Tống Hạc Khanh lập tức nhìn thấy hai người đang ngồi trong góc kia.
Là Đường Nguyễn và bạn cùng phòng của cậu ta, hai người thân thiết ngồi sát nhau, bé nói lắp còn cầm một viên socola đút vào miệng tên bạn cùng phòng.
Tống Hạc Khanh không lên tiếng, im lặng ngồi cách đó 10m.
Đường Nguyễn đương nhiên không chú ý đến, bạn cùng phòng Thẩm Ước đây đang phụ đạo môn toán cho cậu, cậu đang làm bài đến đầu óc quay cuồng, Thẩm Ước thì ngồi bên cạnh chơi game, nhỏ giọng kêu cậu đút socola cho cậu ta ăn, Đường Nguyễn não vội tay nhanh, không chút để ý đưa tới miệng cậu ta.
"Bé Nguyễn Nguyễn à, sao rồi, có phải đã quên tên chó Tống kia rồi đúng không? Tớ nói cậu rồi, trên đời này chỗ nào chả có hoa thơm cỏ lạ, cần gì dính mãi với tên đó."
Đường Nguyễn nhăn mặt, thở dài một hơi, "Aiz... tớ biết rồi... Thẩm Ước, cậu nói rất đúng, đã đến lúc từ bỏ rồi."
"Đúng không, nếu không cậu làm bồ tớ đi, tớ có thể chăm lo cho cậu, thành tích cũng ổn, có thể giúp cho bé học tra cậu đây học tập, tới tới, hôn bạn trai cậu một cái nào."
Đường Nguyễn bất đắc dĩ cười cười, cậu tính tình tốt, chỉ làm bộ làm tịch trốn tránh, cầm lấy viên socola còn lại đưa cho Thẩm Ước.
Tống Hạc Khanh nhìn chằm chằm tay Đường Nguyễn, âm thầm mắng một câu, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Cho đến lúc này, Đường Nguyễn với Thẩm Ước mới biết Tống Hạc Khanh có ở đây, mặt Đường Nguyễn lập tức trắng, ngập ngừng nói: "Tống Hạc Khanh sao lại ở đây..."
Thẩm Ước nhướng mày, nói, "Mặc kệ tên đó, cũng không liên quan gì đến cậu."
Sáng sớm hôm sau, lúc Đường Nguyễn cùng Thẩm Ước xuống nhà ăn ăn sáng, chỉ vừa mới ăn được một miếng, Tống Hạc Khanh đã đi đến trước mặt, Đường Nguyễn nhìn thấy hắn, ngực lập tức đau, không ngẩng mặt lên nhìn.
Sắc mặt Tống Hạc Khanh càng đen hơn, cố nén cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm mặt Đường Nguyễn nói:
"Bạn trai cậu? Sao tiêu chuẩn lại kém như vậy?"
Mùi thuốc súng quá nặng đến mức Thẩm Ước ở kế bên cũng nhịn không được nhíu mày, dáng vẻ cà lơ cà phất nói:
"Bạn Tống à, không cần nói khó nghe vậy đâu, dù sau Đường Nguyễn cũng không hối hận theo đuổi cậu 2 năm, hiện tại cậu có người yêu rồi, Đường Nguyễn cũng không cần vì cậu mà giữ mình đâu nhỉ?"
Tống Hạc Khanh càng giận dữ, Thẩm Ước nói ra làm hắn nghe hiểu một điều, Đường Nguyễn không còn thích mình nữa, đã tìm người yêu rồi, không liên quan đến hắn.
Không khí dường như đông cứng lại, Đường Nguyễn cúi đầu không nói lời nào, nước mắt lại ứa ra, trong đầu nhớ lại lúc Tống Hạc Khanh cùng bạn nữ đó nhìn nhau cười.
"Được, tôi còn phải cảm ơn cậu nữa, rốt cuộc không làm phiền tôi nữa."
Thì ra hai năm theo đuổi của cậu trong mắt hắn chỉ là một trò cười, Đường Nguyễn cuối cùng cũng không nhịn được, kéo Thẩm Ước rời đi.
Tống Hạc Khanh nhìn hai người chưa ăn xong cơm sáng đã đi rồi, thầm mắng một cậu, hắn quá tức giận, pheromone cũng phóng ra bên ngoài, pheromone mùi hường thảo tràn ngập, alpha xung quanh cũng cách hắn một khoảng.
Tống Hạc Khanh là đỉnh A, điều này có nghĩa là pheromone của hắn đối với Alpha bình thường và Omega đều là độc dược cả, sức lực của hắn mạnh mẽ, đối với việc khống chế pheromone không có chút nào khó khăn, gần đây lại bởi vì một Beta mà liên tục không khống chế được.
Khoảng thời gian tiếp theo, ngày nào Đường Nguyễn và Thẩm Ước cũng đi chung với nhau, Thẩm Ước là một người vui tính, hai năm qua Đường Nguyễn đối với Tống Hạc Khanh lúc nào cũng mê đắm không thay đổi, hiện tại đã khác rồi, Thẩm Ước luôn dẫn cậu đi ăn đi chơi, Đường Nguyễn cũng dần đi ra khỏi đoạn thời gian theo đuổi đó, Thẩm Ước nói rất đúng, cưỡng cầu bản thân mình đến tranh giành món đồ mình không có được càng khó chịu, không bằng từ bỏ.
Lại một tiết lịch sử đế quốc trôi qua, mọi người đều đi ra ngoài, lúc này Đường Nguyễn đang đứng trước cửa phòng học đợi Thẩm Ước đi toilet, hai người đã hẹn sẽ ra ngoài trường ăn hoành thánh.
Cậu cúi đầu chơi điện thoại không chú ý Tống Hạc Khanh đang đi tới phía sau mình, đột nhiên cảm giác ấm áp gần sát ngay cổ cậu, làm cho sợ đến mức run run, quay đầu nhìn lại, thì ra là Tống Hạc Khanh.
"Cậu, cậu làm gì...""
Giọng nói của Đường Nguyễn có chút phát run, ánh mắt của Tống Hạc Khanh quá mức đáng sợ, dường như có chút kích động, hơi thở dồn dập, biểu cảm lạnh lùng dường như cất giấu lửa giận.
"Hắn làm cậu?" Giọng nói lạnh như băng, đang nghiến răng nghiến lợi.
Đường Nguyễn có chút sợ hãi, nghe không hiểu Tống Hạc Khanh đang nói gì.
Hắn lại gằn giọng thêm, như đang chất vấn, hỏi thêm một lần nữa: "Tôi nói, có phải hắn đã làm cậu hay không? Hắn đánh dấu cậu rồi đúng không?"
Hành lang che mất một phần ánh sáng mặt trời chiếu tới, nửa khuôn mặt của Tống Hạc Khanh giấu trong bóng tối, như là ác ma đang muốn thịt người.
Nơi tuyến thể của Đường Nguyễn có một vệt đỏ khoảng ngón cái, nhìn sơ qua cũng thấy rõ. Chưa kể còn đang rướm máu, bộ dạng bị bắt nạt thê thảm, ở trong mắt Tống Hạc Khanh lại có cảm giác sắc tình.
Đây là việc khiến hắn tức giận, bé nói lắp mỗi ngày đều ngoan ngoãn cười với mình, món gì ngon cũng đem đến cho hắn, nhưng mới chỉ qua chưa được bao lâu, ở nơi nào đó, Đường Nguyễn đã nằm dưới thân người khác làm tình.
Có lẽ sẽ khóc lóc rơi nước mắt đầy mặt, cũng có lẽ là nước bọt, còn lỗ đít hồng hào trong tưởng tượng của hắn, có phải đã nuốt tinh dịch của người khác hay không, là tên cao gầy kia sao? Sẽ kéo một chân em ấy đặt lên vai, một lần rồi một lần chơi khoang sinh sản đã héo rút của em ấy? Đường Nguyễn có phải vừa đáng thương vừa dâm đãng mà rên hay không, giống như mỗi lần em ấy khóc nức nở gọi tên mình?
Rõ ràng tất cả, chỉ một tháng trước, là của Tống Hạc Khanh hắn, nhưng Đường Nguyễn đã quay đầu đưa hết cho người khác, đối mặt với hắn chỉ còn bộ dáng vừa sợ vừa lo, tình yêu trong mắt dường như đã biến mất.
Điều điên rồ này đã làm rối loạn tất cả, trong đầu Tống Hạc Khanh lúc này chỉ có một suy nghĩ, không thể làm Đường Nguyễn bị người khác cướp đi, ánh mắt sùng bái cùng ỷ lại chỉ có thể là sở hữu của Tống Hạc Khanh hắn đây.
Beta trước mặt còn nghĩ muốn trốn chạy, đuôi mắt phiếm hồng, ánh mắt tránh né, từ từ bước chân ngược về sau.
Tống Hạc Khanh tức điên, nhéo cằm Đường Nguyễn, giọng nói từ tốn nhưng lại lạnh lẽo.
"Tôi trước đến giờ sau lại không biết cậu sẽ quyến rũ người khác đến vậy. Thủ đoạn này sao không dùng với tôi sớm hơn."
"Tôi nhất định, sẽ ** cậu đến sướng, hửm?"
Đường Nguyễn căn bản không biết Tống Hạc Khanh đang phát điên cái gì, cậu khóc lóc lắc đầu, xô đẩy hắn ra, hành lang đã sớm không còn bóng người, tiếng khóc lúc này cực kỳ đáng thương.
Thẩm Ước còn chưa quay lại, Đường Nguyễn đã bị Tống Hạc Khanh cưỡng chế rời khỏi nơi này, cậu khóc đến mềm chân, Tống Hạc Khanh liền bế cậu lên, cưỡng chế cậu ghé đầu lên vai mình, dùng áo gió đen dài bên ngoài bao lấy cậu từ đầu đến đuôi, người xung quanh tò mò đánh giá, Tống Hạc Khanh vẫn như cũ dịu dàng vỗ vỗ lưng Đường Nguyễn, trong miệng dỗ, bé cưng đừng khóc.
Thân hình Tống Hạc Khanh cao hơn Alpha bình thường rất nhiều, Đường Nguyễn lại thấp hơn Beta khác không ít, khi nằm trong lòng ngực Tống Hạc Khanh dường như nhỏ nhỏ đáng yêu.
Đi đến bãi đỗ xe cạnh khu dạy học, Tống Hạc Khanh nhét người vào trong xe, sau đó khởi động, chú ý tới Đường Nguyễn đang giãy dụa, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
"Cậu không muốn đi tới nhà tôi cũng được, chỗ này có thể."
Đường Nguyễn lập tức không dám cử động, suốt 15p chạy xe, cậu vừa khóc vừa nói không ngừng, thật ra chỉ tóm gọn chỉ có vài câu mà thôi, cái gì mà đảm bảo sau này không làm phiền hắn nữa, cũng sẽ ngoan ngoan cách xa, cuối cùng còn nói, cậu đảm bảo chính mình không còn thích Tống Hạc Khanh nữa rồi.
"Cậu không thích tôi? Tên gầy ốm kia có thể thỏa mãn cậu sao?"
Tống Hạc Khanh vừa nghiến răng nghiến lợi nói, một bên kéo Đường Nguyễn ôm vào chung cư.
"A! Thả tớ ra, huhuhu, tớ, tớ nói rồi mà, sẽ không thích cậu, không thích nữa, cậu còn muốn như nào?" Đường Nguyễn ở trong lòng Tống Hạc Khanh vặn vẹo, dường như đã dùng hết sức mình.
"Còn muốn chọc tôi tức giận sao?"
Tống Hạc Khanh đặt Đường Nguyễn lên giường lớn mềm mại, hắn kéo cà vạt, kêu Đường Nguyễn nhanh chóng cởi quần áo ra.
"Tớ không cần! Cậu không có tư cách như vậy! Tớ cùng cậu đã không còn liên quan gì, trước kia là tớ lì lợm la liếm, sau này sẽ không thích cậu nữa!"
"Vậy cậu muốn thích ai? Hả? Cậu nói tôi nghe, cậu muốn thích ai?"
Đôi mắt Tống Hạc Khanh càng trở nên đỏ đậm, tin tức tố cũng vì cảm xúc dao động mà phóng ra toàn bộ phòng, Đường Nguyễn co rúm lại, nhìn Tống Hạc Khanh kéo màn ra.
"Bé dâm, không phải muốn bị ** sao? Ông đây thỏa mãn em."
Tống Hạc Khanh kéo cổ áo của Đường Nguyễn ra, nhìn khắp cơ thể trắng nõn của cậu như dã thú đang tuần tra lãnh địa của mình.
"Huhu, không mà không mà, tớ là Beta, cậu không thể làm vậy với tớ được, ưm... a... buông, buông tớ ra..."
Tống Hạc Khanh thương tiếc hôn lên xương quai xanh của Đường Nguyễn, nói: "Bé Nguyễn không phải thích anh sao? Anh làm bạn trai em được không?"
Hắn lại vươn tay cởi quần cậu ra, tách hai cánh mông thịt nho nhỏ xem xét, da thịt trắng nõn không có vết gì khả nghi.
Tống Hạc Khanh không biết bản thân mình đã muốn chiếm hữu Đường Nguyễn đến mức nào, hắn cúi đầu cắn trên mông của cậu một ngụm, giọng nói dịu dàng hơn một chút, ôm bé cưng ngồi vào lòng ngực mình.
"Bé Nguyễn mở miệng ra nào... ông xã hôn một chút..."
Đường Nguyễn vẫn luôn khóc huhu, không rõ Tống Hạc Khanh vì sao đột nhiên lại thay đổi lớn đến vậy, cũng mặc kệ thế nào, tình huống lúc này có chút không ổn lắm, một con *** thô nóng đang ở giữa đùi cậu, mười phần khí thế.
"Tống, Tống Hạc Khanh, cậu quên sao? Tớ, tớ là Beta mà."
Đường Nguyễn khóc thút tha thút thít nói, đôi mắt đẫm nước lắm nhìn thấy làm hắn cảm thấy cả người khát khô phải liếm môi, sau đó liếm ngón tay bé cưng.
Tống Hạc Khanh chớp mắt, một bàn tay vuốt ve vết đỏ trên cổ cậu.
"Là Beta sao... thế ông xã phải nỗ lực ** bé cưng, nếu khoang sinh sản của bé Nguyễn không mở ra, làm sao mang thai con của ông xã được đây..."
Hắn rõ ràng đang nói mê nói sảng, nhiệt độ cơ thể lúc này nóng đến dọa người, đôi mắt xanh biển lúc này chuyển sang xanh đậm, như là đã tiến vào kỳ nhạy cảm, đó là lúc Alpha cảm nhận được địa vị bạn đời của mình bị uy hiếp kích thích xuất hiện, thông thường vì đối với một bạn đời cực kỳ chiếm hữu cùng với dục vọng khống chế mạnh thậm chí còn trực tiếp tiến vào thời kỳ xây tổ.
Tống Hạc Khanh liếm cánh môi của Đường Nguyễn, lại đem lưỡi mình chui vào miệng bé cưng quấy loạn, mút vào nước bọt ngọt ngào.
"Aaaa..."
[Bánh bao có điều muốn nói: ultr, chó Tống nó điên gòyyyyyy. Mlem mlem 🤤🤤🤤.]
Đủ 200 🌟 lên tiếp nhé cả nhà. Ko thì chủ nhật tuần sau nhé. Ai chưa rating c1 nhớ quay lại c1 để tặng sao nha
Sorry cả nhà iu. Trễ 2 tiếng ạ. Lo công việc quá =(((