Hà Vĩnh cười cười, lập tức có thái độ nhận sai rất tốt nói: “Rất xin lỗi, vợ à, anh sai rồi. Có đau không? Sau này anh sẽ để râu cho em tùy tiện kéo được không?”
Nói xong Hà Vĩnh lo lắng duỗi tay ra muốn sờ cằm ửng đỏ kia của Y Doãn, nhìn chỗ ửng đỏ kia, trong lòng Hà Vĩnh cũng cảm thấy nhói đau.
Y Doãn lùi về phía sau một bước, nhanh nhẹn né tránh, cô hất cằm nói: “Đừng gọi em là vợ, ai là vợ anh? Em đã tính rồi mệnh của anh sẽ phá hủy công việc của em. Em đã nói với anh, hôn ước của chúng ta đã bị hủy bỏ, anh thích tìm ai làm vợ anh thì đi mà tìm.”
Nói xong Y Doãn xoay người muốn đi, Hà Vĩnh lo lắng ném dù che nắng đi, giữ chặt cánh tay Y Doãn.
“Anh buông tay ra.” Y Doãn dùng hết sức lực thoát khỏi tay Hà Vĩnh.
Hà Vĩnh vốn còn muốn nói chuyện hoặc tiếp tục dỗ dành, nhưng là từ trong tay cảm giác được Y Doãn đang dùng rất nhiều lực, anh hiểu rất rõ, Y Doãn đã cố dùng hết sức để thoát ra.
Tình huống lần này đã khác, không giống những lần cãi vã trước của bọn họ, Y Doãn chỉ dùng một chút lực để giả vờ thoát ra.
Hà Vĩnh nhìn Y Doãn thật sâu, giữa hai hàng lông mày dần cau lại.
Người đề xuất thầy bói ở góc phố này là cô, người xem bát tự của hai người là cô, cuối cùng cả người thầy cũng là cô, nghiêm túc nói bát tự của hai người không hợp cũng là cô.
“Em nghiêm túc?” Hà Vĩnh bỗng nhiên trầm giọng hỏi Y Doãn.
Cuối cùng Y Doãn cũng ngừng giãy giụa, tóm lại tâm trạng của cô bây giờ rất khó chịu, cô trả lời rất nhanh: “Đúng vậy.”
“Em vì không muốn gả cho anh, suy nghĩ trăm phương ngàn kế ra một cái bẫy như vậy chờ anh nhảy vào.”Giọng nói Hà Vĩnh không kìm nén được kích động, anh hít sâu một hơi, trong giọng nói ngập tràn sự thất vọng, “Y Doãn, em thật sự không muốn gả cho anh vậy sao?”
Y Doãn mím chặt môi không nói lời nào.
Đợi một lúc lâu không nhận được đáp lại, lực Hà Vĩnh giữ tay Y Doãn càng lớn hơn, anh lại hỏi lần nữa, lần này càng tức giận hơn: “Em nói xem?”
Cánh tay Y Doãn cảm thấy đau đớn, cô khó chịu nhíu mày, nhưng thấy Hà Vĩnh không có chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc, trực tiếp ngẩng đầu lên, cao giọng trả lời: “Đúng vậy, anh thô bạo như vậy, tại sao tôi phải gả cho anh?”
Hà Vĩnh bỗng nhiên buông tay ra, rồi nhìn Y Doãn, tự giễu cười, trong mắt chất chứa sự mất mát và đau khổ, rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Y Doãn xoa cánh tay mình, nhìn Hà Vĩnh trong trạng thái đắm chìm ở trong thế giới của chính mình, âm thầm mắng một câu “Hà Vĩnh chó.” Xoay người muốn rời đi.
“Y Doãn, là Y Doãn.”
“Đúng vậy, thật sự là cô ấy, sao cô ấy lại mặc một bộ đồ cổ trang vậy, là đang đóng phim sao?”
“Nữ thần của tôi!”
“Thật may mắn, thế mà có thể gặp được nữ thần Y Doãn ở chỗ này.”
“Mấy bộ phim cô ấy đóng tôi đều xem, đây là phim mới sao? Bên cạnh có phải là nam chính không? Đẹp trai thật, mong chờ quá!”
“A a, tôi muốn chụp ảnh chung.”
“Tôi muốn ký tên.”
Phố xá nhộn nhịp, người trên đường lập tức đem tầm mắt đều tụ tập về cái góc hẻo lánh này, tiếng bàn tán nhao nhao kéo đến như thủy triều.
Một phút sau, một đám người xông tới chỗ Y Doãn.
Y Doãn nhìn nhiều người như vậy xông thẳng đến đây, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhưng người lại sững sờ đứng ở đó, không biết làm sao.
“Đi!”
Y Doãn còn đang ngây người thì đột nhiên bị một bàn tay to lớn có lực tay bắt lấy, nhân tiện có một cỗ lực kéo cô chạy đi.
Y Doãn cứ như vậy bị Hà Vĩnh lôi kéo, mặc cho anh ở phía trước đẩy ra đám người, mở ra một con đường sạch sẽ cho cô.
Cảm nhận được sự ấm áp qua lòng bàn tay của Hà Vĩnh, bước chân Y Doãn cũng nhanh hơn. Y Doãn ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của Hà Vĩnh, trong lúc nhất thời ký ức xa xăm hiện lên trong đầu cô.
Ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vĩnh, cũng là anh, kéo cô chạy, cứu cô thoát khỏi vòng vây của một nhóm fans hâm mộ.
Ánh mặt trời mùa hè chiếu vào đỉnh đầu Y Doãn, chính là giờ phút này Y Doãn lại cảm thấy ánh mặt trời không chói chang chút nào, cũng không thèm để ý làn da của mình có bị rám nắng hay không. Cô chỉ cảm thấy cơn gió Hà Vĩnh mang đến lúc chạy bộ thật mát mẻ và dễ chịu.
Y Doãn cứ như vậy vẫn chạy theo Hà Vĩnh, tùy anh dẫn cô chạy theo hướng nào, Y Doãn cũng tuyệt đối không lo lắng, ngược lại vô cùng tin tưởng.
Đột nhiên xoay một vòng, Hà Vĩnh ấn Y Doãn vào tường. Đó là một con đường nhỏ chật hẹp và hẻo lánh, Hà Vĩnh dựa lưng vào vách tường lên kia, nắm chặt tay Y Doãn, đứng đối diện với cô.
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Y Doãn thở dốc vì phải chạy nhanh, Hà Vĩnh cũng vậy.
Y Doãn ngây ngốc nhìn anh, lồng ngực anh phập phồng, cảm nhận được hơi nóng anh thở ra.
“Y Doãn!”
“Phải không? Người đâu rồi?”
“Ở bên kia!”
Một trận ồn ào vang lên bên tai bọn họ, sau đó lại từ từ biến mất.
“Bọn họ đi rồi.” Tâm trạng căng thẳng của Hà Vĩnh cuối cùng cũng buông xuống, anh nhìn Y Doãn nói.
“Ừm.” Y Doãn đột nhiên cúi đầu, mặt ửng đỏ trả lời.
Sau đó là im lặng, suy nghĩ của Hà Vĩnh lại trở lại chuyện vừa rồi, rất đau khổ nhìn khuôn mặt của Y Doãn.
Hà Vĩnh cảm thấy mình thật sự không thể ở lại nơi chật hẹp này nữa. Y Doãn đứng ở trước mặt anh, anh cảm thấy hô hấp của mình cũng khó khăn hơn, loại xúc động muốn hung hăng ôm lấy cô, nhưng không được.
Hà Vĩnh buông tay Y Doãn ra, chuẩn bị ra ngoài trước.
“Anh đi đâu vậy?” Y Doãn một lần nữa nắm lấy tay Hà Vĩnh, khó hiểu hỏi.
Hà Vĩnh quay đầu đi, không nhìn cô, cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ bình thường: “Chỗ này quá ngột ngạt.”
Y Doãn nghiêng đầu, nhìn bộ dạng còn tức giận của Hà Vĩnh, nhịn không được cười trộm, bộ dạng tức giận của anh vẫn luôn đáng yêu như vậy.
Được rồi, nể tình vừa rồi anh bảo vệ cô như vậy, Y Doãn nghĩ như vậy, cô bĩu môi nhượng bộ nói: “Được rồi, nghiêm túc cái gì chứ? Chỉ là em thích chơi, diễn cảnh bói toán chân thật một chút rất đã ghiền, chỉ là bị anh vạch trần, nên chơi không vui nữa.”
Hà Vĩnh cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn, rất kinh hỉ, trên mặt đều đang hỏi “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Y Doãn bĩu môi, đột nhiên không vui vẻ hừ một tiếng, “Nhưng em chơi không vui, cho nên hôn ước vẫn phải hủy bỏ.”
Hà Vĩnh rốt cuộc nhịn không được cũng bật cười. Bởi vì Y Doãn chỉ là ham chơi, cũng không phải nghiêm túc muốn lên kế hoạch hủy bỏ hôn ước.
Nói như vậy, Y Doãn vẫn là thích anh, sẵn sàng gả cho anh.
Trong lòng Hà Vĩnh vô cùng vui vẻ, hoàn toàn tự động xem nhẹ lời Y Doãn hủy hôn ước, bắt đầu nghĩ lại đầu đuôi câu chuyện.
Tất cả đều là tai họa do một món ăn gây ra.
“Được rồi, còn không phải là ngay từ đầu anh chưa ăn xong đồ ăn em làm sao.” Hà Vĩnh dịu dàng dỗ dành, trong đầu lại nhớ lại hình thức của món ăn hôm đó, đen như mực; món ăn hương vị kia, đoán chừng đã bỏ mười thìa muối.
Vị giác vô thức có mùi vị lúc nếm đồ ăn hôm đó, Hà Vĩnh nhịn xuống sự phản cảm trong lòng, tàn nhẫn hứa hẹn: “Như vậy đi, em về làm lại một lần nữa, anh nhất định sẽ ăn hết.”
“Không, em làm rất khó ăn. Hơn nữa em cũng không muốn làm, quá mệt mỏi.” Y Doãn vẻ mặt khó coi của Hà Vĩnh, rốt cuộc bỏ qua cho anh, lắc đầu trả lời.
Lần này Hà Vĩnh thật lòng nở nụ cười, giống như thoát khỏi đại nạn: “Vậy anh làm cho em ăn, được không?”
Y Doãn vốn dĩ không muốn so đo với anh, nhưng là thái độ biến hóa rõ ràng như vậy, trong lòng thật sự khó chịu: Thiết nghĩ đồ ăn mình làm khó ăn như vậy sao?
Y Doãn không khỏi xụ mặt, không vui vẻ.
Hà Vĩnh dường như không thấy được vẻ mặt của Y Doãn, rất say sưa nói: “Ừm, sườn xào chua ngọt thế nào? Chua chua ngọt ngọt, anh biết em thích nhất ăn.”
Trước mắt Y Doãn lập tức xuất hiện một đĩa sườn chua ngọt, cô giống như ngửi thấy mùi thơm mê người của nó.
“Thích món vịt rang muối không? Anh mới học. Ngày đó thấy em gắp món đó rất nhiều lúc ăn trong khách sạn.” Hà Vĩnh dịu dàng mỉm cười, lại tiếp tục nói.
Hương vị ngày đó, Y Doãn vẫn luôn khống không được chính mình nhớ đến hương vị của vịt rang muối, thịt rất giòn và ngon.
Y Doãn nhịn không được nuốt nước miếng.
“Còn có……”
Y Doãn lập tức bịt kín miệng lại, nhận thua xin tha nói: “Được rồi, đừng nói nữa, hơn nữa bây giờ em đã đói bụng. Em biết anh nấu ăn ngon, em tha thứ cho anh.”
Hà Vĩnh lộ ra nụ cười xán lạn, anh hỏi: “Vậy bát tự chúng ta còn hợp hay không?”
Y Doãn gật đầu, bỗng nhiên cảm giác mình đang dỗ dành một đứa trẻ: “Hợp, vô cùng hợp.”
“Vậy là thầy bói của em đã tính sai rồi.” Hà Vĩnh nuông chiều nhẹ nhàng vuốt mũi Y Doãn.
Y Doãn nghiêng đầu, thỏa mãn không để bụng trả lời: “Tính sai rồi, em tiền xem bói bồi thường gấp đôi cho anh là được rồi, cái này em bồi thường.”
Hà Vĩnh thâm tình nhìn cô, như thể nhìn như thế nào cũng không đủ, sao cô có thể đáng yêu như vậy?
“Anh không cần tiền cũng không thiếu tiền.” Hà Vĩnh lắc đầu nói.
Y Doãn: “……” Được, anh có mệnh phú quý.
Hà Vĩnh nhìn Y Doãn thật sâu, hiện tại trong mắt anh chỉ có một người là Y Doãn.
Hà Vĩnh đột nhiên cầm tay Y Doãn lên, đặt tay cô ở giữa hai người bọn họ.
Y Doãn mở to hai mắt nhìn tay mình, nghe được giọng nói trầm thấp của Hà Vĩnh vang lên bên tai mình:
“Vậy lấy em bồi thường cho anh đi.”
Y Doãn nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của mình, cô nhìn trái nhìn phải, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Y Doãn lộ ra một nụ cười ngọt ngào, gật đầu, nhưng giống như cố làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Được rồi.”
“Thật tuyệt vời.”
Hà Vĩnh kích động ôm chặt lấy Y Doãn.
– HOÀN TOÀN VĂN –