Sau một thời gian ngắn, Vô Ưu dần chấp nhận sự thật, cô cố gắng đuổi theo những bài tập quái đản, đau đớn gân cốt. Tôi luyện bản thân trở nên cứng cáp, khó thuần phục, vô cảm trước mọi cám dỗ. Ngày hôm ấy, Vô Ưu kịp lúc nghe được đoạn đối thoại trước khi vào lớp.
Bên bộ phận giám sát xì xào, tiếng lớn tiếng nhỏ, cứ sợ người ngoài không thể nghe họ nói vậy:
Chị A: "Anh ấy là Bá Vương Chi Bảo, con trai độc tôn của Bá Dương ư?"
Chị B có vẻ rất thích thú với người con trai này: "Vậy anh ấy chính là Bá Đường chủ trong tương lai, đại ca hảo soái!?"
Anh C trầm ngâm một lúc vội lắc đầu: "Hình như Bá Đường không phải truyền lại cho anh ta, mà là một cô gái."
Chị B bất bình, nếu Bá Dương không giao lại vị trí thủ lĩnh cho con trai độc tôn của ông ta, vậy việc này thật vô lý. Sao có thể truyền lại người ngoài? Một cô gái không rõ tài giỏi bao nhiêu thì có thể đảm đương được việc lớn: "Sao có thể được chứ? Bá Vương Chi Bảo lặn lội đường xa trở về nước chẳng phải để thừa kế, và tiếp tục đảm nhiệm vai trò của đại ca Bá Dương?"
Trong lời nói anh C khẳng định chắc nịch: "Không, anh ấy trở về để thừa kế tài sản của Bá Dương, nhưng không được nhúng tay vào nội bộ Bá Đường. Tân chủ tịch Bá Gia xem ra không được tín nhiệm lắm!"
Cả phòng giám sát "ồ" lên chán nản. Bên ngoài phòng, Vô Ưu cười khinh khỉnh, chưa gì đã vội giễu cợt cô rồi. Lấy cuộn vải băng quấn bàn tay phải, Vô Ưu còn phải luyện tập thể chất nhanh chóng. Nay mai trở thành nữ thủ lĩnh, việc đầu tiên là ra oai trừng trị đám người dám xem thường cô.
...
Hai tháng sau,
Bá Vương Chi Bảo trở về nước sau khi bay nửa vòng Tinh Vân, từ Đại Hưng về tới Thiên Nhai. Việc đi lại này mất hẳn một ngày trời quý báu của anh.
Vừa về tới cửa đã nghe tiếng xì xầm to nhỏ rằng đứa con như anh thật bất hiếu. Ngày Bá Dương chết cũng không chịu trở về. Từ chối di nguyện gặp mặt lần cuối trước khi lìa đời, một tháng hơn sau ngày Bá Dương chết, Bá Vương Chi Bảo trở về, đường đường chính chính bước vào cửa trước, vỗ ngực xưng tên, oai hùng tuyên bố địa vị trước Bá Gia và Bá Đường.
Nhưng thật chẳng may, cánh tay phải đắc lực của Bá Dương, La Thành Phát xuất hiện công bố chính thức di chúc do chính tay đại ca đương thời Bá Dương viết.
Bá Vương Chi Bảo chính thức trở thành tân chủ tịch Bá Gia năm hai mươi tuổi. Chưa dừng ở đó, anh còn phải rước một cô vợ mười hai tuổi mặt lạnh như tiền, đôi mắt vô hồn đăm đăm săm soi từ trên xuống dưới của anh.
"Ồ, con bé xấu xí này chính là vợ tương lai của tôi sao? Trông nó thật dơ bẩn, rách nát. Mắt ông già không những mù, mà đầu óc cũng lẩm cẩm mất rồi!" Bá Vương Chi Bảo miệt thị Vô Ưu trước bao nhiêu người, anh lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo che mũi: "Này, mày ở đống rác nào thì trở về chỗ đó đi. Đừng làm dơ bẩn Bá Đường."
Vô Ưu còn nhỏ, cơ thể chưa phát triển, chiều cao cũng khiêm tốn. Cô ngẩng cao đầu, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn sắc sảo về phía anh, hất chiếc cằm tinh tế một cách thách thức:
"Tôi không phải "Này", "Mày", tôi cũng không phải đống rác. Tôi là Vô Ưu, là vợ tương lai của Bá Vương Chi Bảo, và còn là tân thủ lĩnh Bá Đường. Nếu khinh bỉ rằng tôi dơ bẩn, thì anh cũng xem lại bản thân mình đi. Mùi đàn bà nồng nặc thật hôi thối!"
Mọi người trong đại sảnh đều ngớ người, ngơ ngẩn nhìn Vô Ưu, La Thành Phát đứng bên cạnh như hít phải ngụm khí lạnh, cúi thấp đầu, không dám hó hé nửa lời, ông đưa tay khẽ giật lấy gấu áo Vô Ưu.
Bá Vương Chi Bảo để ý hành động vụn vặt đó của La Thành Phát, nhưng không có ý ngăn cản, anh bước đến gần cô hơn. Khom lưng, cúi đầu cho vừa tầm Vô Ưu, hai khuôn mặt dán sát nhau hơn, hơi thở của anh và cô hòa quyện vào nhau, bất quá nhịp đập trái tim lại chẳng đồng điệu dù chỉ một chút. Anh vẫn bình thản chưa tỏ vẻ tức giận, còn cô thì dùng thái độ lãnh đạm sẵn sàng đối diện việc có thể bị trừng phạt:
"Ha... ông già nhà tôi tìm đâu ra con bé miệng mồm mạnh bạo thế này? Còn nhỏ đã xấc xược thế này rồi, thì lớn lên làm sao dạy dỗ được, hử?"
Vô Ưu gạt tay ông ra, cất lời chói tai hơn nữa với Bá Vương Chi Bảo:
"Láo toét! Ai cho anh cái quyền hỗn hào một tiếng gọi Bá Dương là ông già, hai tiếng là ông già. Thứ con bất hiếu như anh, đợi tôi lớn, chơi qua đường rồi bỏ!"
Vô Ưu không sợ Bá Vương Chi Bảo, sự thật này khiến anh không thể chấp nhận. Chưa nói tới đây là hôn nhân ép buộc, cả đời phải sống cùng con dao găm, không thể mãi nhân nhượng mắt nhắm mắt mở cho qua dễ dàng thế này được. Anh cười ngây dại, sự kiên nhẫn của anh đang bị mang ra làm trò đùa:
"Ha... trời ạ! Mày nói năng gì thế? Chơi tao qua đường xong rồi bỏ à?"
Im lặng hồi lâu, Vô Ưu như đang suy nghĩ từ ngữ để nói. Rồi nhẹ nhàng buông thả ra hai từ êm ái như dòng nước chảy:
"Nghiệt súc!"
Đôi mắt không gợn sóng khi chửi mắng anh, Bá Vương Chi Bảo nổi cơn tam bành, chỉ thẳng tay vào mặt cô:
"Mau đem nó giam vào phòng tối, ba ngày không được ăn cơm, để xem mồm mép lợi hại được bao lâu!?"
La Thành Phát chần chừ:
"Nhưng mà..."
Bá Vương Chi Bảo vỗ ngực khẳng định chức quyền, dáng vẻ cao ngạo, lời nói dõng dạc hô to:
"Không nhưng nhị gì cả. Tôi là Bá Vương Chi Bảo, con trai độc nhất của Bá Dương, lệnh tôi chính là lệnh của Bá Dương!"
La Thành Phát từ con hổ trở thành con mèo nhỏ lí nhí những từ biện hộ:
"Không hay lắm, thế nào đó cũng là..."
Anh bật cười trào phúng, nắm lấy đuôi tóc được cột gọn gàng của Vô Ưu giật mạnh:
"Là gì? Vợ tân chủ tịch Bá, nữ phu nhân Bá, hay tân thủ lĩnh? Chồng không dạy được vợ, không dạy được thiên hạ! Ha..."
La Thành Phát thở dài ngao ngán, đành tuân lệnh:
"Vâng."
Bỏ đuôi tóc Vô Ưu ra, anh không quên căn dặn La Thành Phát thêm điều quan trọng, tia nguy hiểm lướt qua dáng vẻ nhỏ nhắn của cô. Lời nói mang theo âm hưởng chê cười, chán ghét. Buồn cười!
"À, trước khi nhốt nó, nhớ dạy dỗ cẩn thận đấy, để làm bài học nhớ đời. Rõ chưa?"
"Vâng."
Vô Ưu lảo đảo, tay ôm chùm tóc bị anh kéo mạnh, vẻ mặt quật cường, ánh mắt kiên định, to gan lớn mật thách thức một lần nữa:
"Bỉ ổi, vô liêm sỉ. Đồ đàn ông mặc váy! Đừng đắc ý quá sớm, thời gian còn dài."
Bá Vương Chi Bảo sảng khoái gật đầu, thật mong chờ cái ngày đó sẽ đến. Anh quay lưng, vô cùng tiêu sái đi vào trong:
"Ồ? Ha... rất tốt!"
La Thành Phát tức giận nắm lấy cổ tay Vô Ưu lôi đi. Nhưng lại bị cô hất ra, sau khi bóng dáng Bá Vương Chi Bảo khuất dần, cô mới lộ ra vẻ bất cần, thiếu nghiêm chỉnh, và có chút ngông cuồng trước La Thành Phát.
"Buông ra, tôi tự có chân, không cần ông nhọc lòng kéo lê."