• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đậu Xanh

Trong lúc Tôn Như Mộng chuẩn bị tư liệu cuộc họp, Lục Diên đứng lên đi đến trước khung cửa sổ sát đất chờ đợi giống như ngày thường.

Nhưng Tôn Như Mộng lại cảm thấy kỳ lạ, anh đứng yên trước cửa sổ sát đất rất lâu, cơ thể không hề nhúc nhích.

Ánh mắt sắc bén và nghi hoặc của anh khóa chặt lên người đôi tình nhân ở con đường đối diện...

Nam cao gầy, còn nữ thì bọc bản thân mình kín mít.

Gương mặt của người đàn ông anh vẫn có thể nhìn rõ được, còn cô gái đội mũ bông thì không.

Đợi sau khi nhìn thấy hai người lên xe rời đi, Lục Diên dùng ngón tay ấn ấn giữa hai mày, anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trâu Diệu Đình: [Cô ấy vẫn chưa quay lại sao?]

Trâu Thiệu Đình: [Ừm]

Trâu Thiệu Đình lại hỏi anh: [Chủ nhật có thời gian không?]

Sau khi Lục Diên trả lời [Không có] thì không thèm để ý đến người bên kia nữa.

Anh nhìn nhầm rồi sao?

Lục Diên cất điện thoại vào, xoay người nhìn thấy vẻ mặt dò hỏi Tôn Như Mộng, anh cau mày hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Tôn Như Mộng tự biết mình nhiều chuyện, biểu cảm người thư ký hoàn mỹ lại lần nữa được bày lên trên mặt.

Buổi họp tiến hành rất thuận lợi, sau khi kết thúc, Tôn Như Mộng đặt một phần văn kiện ở trước mặt Lục Diên, anh cúi đầu nhìn qua, là bảng danh sách cắt giảm nhân lực.

"Cho tôi xem cái này làm gì? Các người tự mình quyết định là được rồi, sa thải có mấy người cũng phải để tôi quyết định?" Tâm trạng của Lục Diên bỗng dưng buồn bực bất an.

Bóng dáng của cô gái dưới tầng kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu óc của anh.

Ánh mắt của anh tùy ý liếc đến trang đầu tiên của tập văn kiện, là thông tin lý lịch của một người, còn dán cả ảnh.

Vốn dĩ Tôn Như Mộng đã lật hết ra, nhưng nghe anh nói lời này thì biết tâm trạng của anh không tốt, cô ấy giống như chạm vào họng súng.

Cô ấy nhỏ giọng nói "Vâng", vừa định thu văn kiện về, lại bị Lục Diên gọi lại, cô ấy ngạc nhiên thu tay về, thật sự không biết Lục tổng hôm nay bị gì, sao mà lúc này lúc nọ như thế.

Anh nhìn chăm chú vào tấm ảnh thẻ của người đầu tiên, tấm ảnh nền trắng, mặc tây trang vừa người, biểu cảm trên mặt nghiêm túc, mắt kính gọng đen trên sống mũi khiến khí chất của người nọ được tôn lên càng thêm nhã nhặn.

"Người này là nhân viên của công ty chúng ta sao?" Lục Diên hỏi.

"Chính xác mà nói, là đã từng." Tôn Như Mộng sửa sai.

"Bị khai trừ rồi?"

"Đúng vậy."

"Nguyên nhân là gì?"

"Cái này... nguyên nhân cụ thể tôi cũng không rõ, lát nữa tôi sẽ đi hỏi thử bộ phận nhân sự."

"Bạn gái của cậu ta trông như thế nào?" Lục Diên ngước mắt nhìn Tôn Như Mộng.

Người trên tấm ảnh chính là người đàn ông vừa nãy anh nhìn thấy dưới tầng.

Tôn Như Mộng ngẩn người.

Đáy mắt của Lục Diên giống như có ngọn lửa đang lấp lóe, bộ dạng muốn lập tức thăm dò đến cùng là dáng vẻ mà Tôn Như Mộng chưa từng nhìn thấy suốt bao năm ở bên cạnh và làm việc cho anh.

"Lục tổng... tôi không biết..." Tôn Như Mộng trả lời.

Cmn, cô nào có biết bạn gái của người này trông như thế nào, đến việc có bạn gái cô còn không biết, à không, đến Tần Vịnh là ai cô còn không biết nữa là.

"Đi tra thử đi, nội trong hôm nay phải báo cáo cho tôi." Lục Diên dùng khớp ngón tay gõ lên mặt bàn bóng loáng.

Tôn Như Mộng vâng lời đáp ứng, sau khi cầm tư liệu thì lập tức rời khỏi phòng hội nghị.

Lục Diên nghĩ, thật sự quá giống. Nếu đã là nhân viên của công ty anh, vậy thì anh vừa hay có thể làm rõ, nếu như không phải thì thôi, nếu phải thì...

Nếu như phải, anh phải làm sao đây?

Tôn Như Mộng nắm rõ tố chất chuyên nghiệp của một người thư ký, cô ấy đã tìm được tư liệu của Tần Vịnh.

Nhưng mà, bạn gái của anh ta trông như thế nào, cô ấy không tra ra được, nghĩ lại, cô ấy định vào vòng bạn bè của người này tìm hình thử xem.

Tìm đến vị đồng nghiệp ở bàn bên cạnh Tần Vịnh, sau khi đại khái qua loa lục tìm thử vòng bạn bè một hồi, cô ấy không thu hoạch được chút gì. Trong vòng bạn bè của Tần Vịnh rất ít thông tin, chỉ có mấy thứ lặt vặt, còn lại trên cơ bản đều liên quan đến công việc.

Tôn Như Mộng dự định báo cáo với Lục Diên... thông qua một loạt điều tra, Tần Vịnh, rất yêu công ty.

Buổi chiều hôm đó, Lục Diên đã hỏi cô ấy tra thế nào.

Tôn Như Mộng chỉ đành báo cáo những thứ bản thân mình biết trước với anh, ví dụ như Tần Vịnh bị sa thải là bởi vì phát hiện tiếp nhận công việc riêng ở bên ngoài, còn có bình thường tuy rằng cậu ta làm việc rất chăm chỉ nhưng quan hệ với các đồng nghiệp không được tốt cho lắm, không thích cười, tính cách có chút quái gở.

"Tôi muốn hình chụp của bạn gái cậu ta." Lục Diên nhàn nhạt nói.

"Xin lỗi, Lục tổng, tôi không tìm thấy. Trong vòng bạn bè của người này không có thông tin gì cả..." Tôn Như Mộng cúi đầu.

Lục Diên biết bản thân mình làm khó cô ấy, trầm ngâm mất một lúc.

"Cô giữ cậu ta lại..."

Tôn Như Mộng đang đợi anh tiếp tục nói, chợt phát hiện anh giống như đã đông cứng, đôi mắt đen láy nhìn về phía bên ngoài cửa, kinh hãi tức giận đan xen tạo thành một loại ánh mắt vô cùng xoắn xuýt.

Cô ấy tò mò xoay người qua nhìn, cũng ngây người theo.

Cách một lớp tường kính, cô ấy nhìn thấy hai người, một đen một trắng.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay, tên Tần Vịnh này cũng thật bớt việc cho cô. Cô ấy không cần đi tìm cậu ta, ngược lại cậu ta tự mình tìm đến, còn mang theo cả... bạn gái nữa? Chắc là phải nhỉ?

Cô ấy híp mắt nhìn cái người mà Lục Diên luôn muốn điều tra. Bỗng dưng cảm thấy quen mắt, ký ức dần dần trở nên rõ ràng hơn, là cô gái lúc sáng hại mình đến muộn đây mà.

Vẫn ăn mặc giống như một quả cầu, màu sắc của chiếc mũ từ màu trắng đã đổi thành màu hồng, mái tóc mềm mượt màu đen chỉ đến ngang gương mặt, chóp mũi đỏ hồng, môi cũng thế, cô cẩn thận dè dặt đi theo phía sau Tần Vịnh, không dám nhìn đông ngó tây, chỉ dám len lén nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Tôn Như Mộng lại lần nữa nhìn về phía Lục Diên, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Cô ấy có thể cảm nhận được cảm xúc tức giận của Lục Diên, nắm đấm của anh đặt ở trên bàn càng siết càng chặt, ánh mắt trông như một chiếc móc, treo sít trên người hai người nọ.

"Lục tổng... bạn gái của cậu ta trông như thế đấy." Tôn Như Mộng nhỏ giọng nói.

Lục Diên hạ giọng bảo cô ấy ra ngoài.

Anh không rõ bản thân mình có cảm giác gì, vào khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim của anh liên tục đập mạnh lên, nhưng nhìn thấy cô và Tần Vịnh nắm tay nhau, trái tim lại đột nhiên rơi xuống tận đáy cốc.

Trong lồng ngực giống như bị nhét một viên kẹo bạc hà, cảm giác lạnh lẽo thấu xương lan tràn ra khắp toàn thân, lục phủ ngũ tạng [1] cũng theo đó trở nên lạnh lẽo hơn, tức giận đến nỗi chân tay run lẩy bẩy.

[1] Ngũ tạng gồm: tâm, can, tỳ, phế, thận. Tâm là tim, can là gan, tỳ là lá lách, phế là phổi, thận là hai quả cật.

– Lục phủ là sáu bộ phận quan trọng trong vùng bụng của cơ thể con người. Lục phủ gồm: Vị, đảm, tam tiêu, bàng quang, tiểu trường, đại trường

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK