Mục lục
ĐÀO HÔN 100 NGÀY
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung Tiểu Kiều ngủ ở tầng trên của chiếc giường tầng cuối phòng, Lãnh Tĩnh ngủ ở tầng trên giường bên cạnh, vì vậy mỗi tối trước khi ngủ hai người đều có thể trò chuyện với nhau rất dễ dàng.

Đêm đến, Lãnh Tĩnh chưa ngủ được liền quay sang khều Cung Tiểu Kiều: “Này, cậu định đi thật hả?”

“Cơ hội này rất tốt, sao lại không đi?” Cung Tiểu Kiều vừa ngáp vừa nói, tối qua cô bị Cố Hành Thâm làm cho ngủ không ngon giấc, giờ cô chỉ muốn ngủ thật nhiều.

“Cố Hành Thâm nhà cậu cho phép cậu đến mấy chỗ đó sao?” Lãnh Tĩnh vẫn tiếp tục hỏi.

“Liên quan gì anh ta?” Cung Tiểu Kiều nhíu mày, giờ ba chữ Cố Hành Thâm chỉ làm cô thấy phiền, phiền đến mức tâm trạng buồn bực tới độ chắc cô phải thức dậy đi học bài chứ không ngủ nổi.

Mà nói đi cũng nói lại, có lẽ hơn một nửa thời gian cô chăm chỉ học bài cho quên đi buồn bực thì đều do Cố Hành Thâm góp công chọc tức cô.



Đêm ngày hôm sau.

Trên đường đến quán bar Charm thì Cung Tiểu Kiều phải đi qua khu rừng nhỏ gần trường học, đang đi bỗng nhiên có tiếng động lạ trong lùm cây, cô quay lại thấy một vật kỳ lạ ở bụi cỏ, theo phản xạ thì Cung Tiểu Kiều liền chạy đến đạp một cái thật mạnh vào vật thể kia.

NGAO!!!

Vật kia bị đá quá đau phải kêu lên một tiếng!

“Đường Dự, sao lại là anh? Kế hoạch A của anh đây hả? Anh tính bày trò gì nữa vậy, không có việc gì tự nhiên lại núp ở đây, đêm hôm khuya khoắt tính làm trò biến thái gì hả?” Cung Tiểu Kiều chống nạnh, bộ dạng muốn thay trời hành đạo.

Đường Dự nước mắt đầm đìa ngẩng đầu lên, đỉnh đầu còn dính mấy cọng cỏ khô, vẻ mặt vô cùng tiều tuỵ.

“Đôi mắt gấu trúc này là sao? Bị Tiểu Tĩnh đánh à?” Cung Tiểu Kiều ngạc nhiên.

Đường Dự sụt sùi gạt nước mắt, vẻ mặt tủi thân như gặp được tri kỷ để trút bầu tâm sự.

Cung Tiểu Kiều bước đến ngồi xổm cạnh Đường Dự, nói: “Anh hết truyện làm hay sao mà đi chọc giận Tiểu Tĩnh? Tôi nói rồi, Tiểu Tĩnh thích mẫu đàn ông dịu dàng thân sĩ lịch thiệp, nếu được thì bắt chước Lãnh Thấu kìa, đừng có cả ngày loanh quanh trước mắt người ta, ra vẻ người lớn chút đi. Biết rõ cô ấy không thích phô trương mà còn rêu rao đến trường học tìm, mà đến tìm thôi đã đành, còn đem cả siêu xe tới, mà siêu xe thì thôi không nói, còn làm bộ ăn mặc long trọng làm điệu làm bộ, anh không phải ngứa ngáy nên chọc cho bị ăn đòn à?”

“Thua keo này ta bày keo khác, kế hoạch A hỏng thì tôi còn kế hoạch B, tôi không muốn mình giống như tên Lãnh Thấu kia đâu! Mà Tiểu Kiều, cô đừng chọc đúng nỗi khổ của tôi nữa, lần này tôi hết cách thật rồi.” Đường Dự đau khổ rên rỉ: “Mẹ tôi bắt tôi tuần sau đi coi mắt.”

“À… thì sao?” Cung Tiểu Kiều thản nhiên hỏi.

“Mẹ tôi cho tôi hai lựa chọn, hoặc là cuối tuần này dẫn bạn gái về ra mắt, không thì phải đi xem mắt. Cho nên tôi mới đi tỏ tình với Tiểu Tĩnh.”

Cung Tiểu Kiều gật gật đầu, lấy tay sờ sờ cái đầu rối tung của Đường Dự: “Chậc chậc, cậu bé đánh thương, thảo nào lại vậy.”

“Tiểu Kiều, làm sao bây giờ? Tiểu Tĩnh không chịu nhận lời tỏ tình thì tôi phải đi xem mắt. Nhất định không được, tôi không thể làm việc có lỗi với Tiểu Tĩnh!”

“Ai da! Tôi nên nói anh đáng thương vì ngốc nghếch hay là đáng tội đây!” Cung Tiểu Kiều thở dài.

“Tiểu Kiều!” Đường Dự bỗng nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt tha thiết cầu khẩn giống như chú cún con nhìn thấy cục xương, vẻ mặt này làm Cung Tiểu Kiều muốn nổi cả da gà.

“Hả? Gì vậy?” Cung Tiểu Kiều lùi ra sau một bước.

“Cô giúp tôi đi gặp mẹ tôi đi!”

Cung Tiểu Kiều nghệt mặt hỏi: “Giỡn gì vậy ba?”

“Chỉ là giả bộ làm bạn gái của tôi thôi, chỉ cần giúp tôi tránh khỏi kiếp nạn này là được! Cô chưa biết mẹ tôi đáng sợ cỡ nào đâu! Không chừng cuối tuần xem mắt thì tuần sau đã bức tôi kết hôn rồi! Tôi còn trẻ, tôi chưa muốn chết! Trừ phi là cùng chết với Tiểu Tĩnh, hu hu hu…”

Cung Tiểu Kiều bĩu môi không nhìn đến vẻ mặt thảm thương của Đường Dự, nói: “Anh tránh khỏi kiếp nạn chứ tôi coi như thảm rồi.”

“Cô không có bạn trai, cho tôi mượn một chút có sao đâu?” Đường Dự nhăn nhó biểu tình lên án.

Cung Tiểu Kiều tức khắc đen mặt: “Vậy cũng không được! Bộ cứ muốn mượn là mượn sao?”

Đường Dự vội vàng cầu khẩn: “Tiểu Kiều, tôi nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cô thích hợp nhất, cô và Tiểu Tĩnh là bạn thân, cho dù cô ấy biết thì chỉ cần cô giải thích, nhất định cô ấy sẽ tin. Còn nếu tôi đi tìm người khác khiến cho Tiểu Tĩnh hiểu lầm, tôi sẽ mất hết hy vọng.”

“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đó.” Cung Tiểu Kiều liếc mắt một cái, bởi vì đơn giản Lãnh Tĩnh không hề quan tâm đến Đường Dự thì làm gì có hy vọng mà mất.

“Em gái xinh đẹp Tiểu Kiều à, giờ mạng sống của tôi phụ thuộc vào cô đó, cô không giúp thì chủ nhật này tôi đến phòng ký túc xá của cô treo cổ tự vẫn để giữ thân trong sạch!”

“Vậy giờ anh chết luôn đi!” Cung Tiểu Kiều đạp vào đầu gối đối phương: “Ngon quá ha, giờ còn học đòi người ta dọa tự tử!”

“Tiểu Kiều, chị Tiểu Kiều, năn nỉ mà!” Đường Dự kéo chặt gấu quần Cung Tiểu Kiều.

“Tốt nhất bây giờ anh đi chỗ khác chơi đi, chị đây bận lắm, không rảnh quản anh sống hay chết!” Cung Tiểu Kiều hất chân quay người bỏ đi.

“Cô đi đâu vậy, cho tôi đi vớiiii, nàyyyy!” Đường Dự ở phía sau gào lên.



Quán bar Charm.

Nơi này quả thật rất lớn, cộng thêm ánh đèn mờ ảo đủ màu sắc khiến Cung Tiểu Kiều hoa mắt choáng váng, cô đã đụng phải làm ngã hai ba người phục vụ, sau khi hỏi thăm đủ năm bảy người, đi sai đường tám chín lần mới tìm được đến hậu trường. Trong lúc vô ý thì Cung Tiểu Kiều không hề hay biết việc cô đến đây đã lọt vào tầm mắt người quen.

“Ai da! Mọi người đoán xem tôi vừa thấy ai? Đó không phải bé hồ ly mà Cố lão đại nuôi sao?” Thẩm Nhạc Nhiên trái ôm phải ấp, mỗi bên một cô gái xinh đẹp, anh híp mắt nhìn về phía bóng dáng quen thuộc đang đi vào chỗ của đàn sói.

“Vừa vào đã thấy rồi.” Thịnh Vũ cũng tỏ vẻ thú vị.

Ở nơi phức tạp này lại có một cô gái trẻ tới đây, còn gây động tĩnh ồn ào thì hỏi sao người khác không chú ý?

“Có nên báo cho lão đại?” Thẩm Nhạc Nhiên ngẫm nghĩ, bộ dáng như sợ thiên hạ sắp đại loạn.

“A Thấu, anh thấy thế nào?” Thịnh Vũ hỏi.

Lãnh Thấu đưa tay đẩy đẩy cặp mắt kính: “Hỏi quản lý trước xem cô ấy làm gì ở đây?”

Thẩm Nhạc Nhiên tức khắc búng tay gọi nhân viên phục vụ tới.

Người phục vụ khép nép bước tới, cẩn thận dò hỏi: “Anh Thẩm, anh có gì dặn dò?”

Cũng khó trách tại sao người phục vụ lại phải lễ độ cung kính, bởi vì ba người ngồi ở đây chính là những người có quyền thế nhất ở thành phố An Khánh này, nếu vô tình chọc giận thì đừng mong kiếm sống ở đây. Thậm chí ngay cả những vị khách có tiền thường xuyên đến đây cũng chỉ hận không thể đem bọn họ lên bàn thờ mà quỳ lạy.

“Gọi quản lý các người tới đây.”

“Dạ.”

Chưa đến nửa phút sau thì quản lý đã lật đật chạy tới: “Thẩm thiếu gia có gì dặn dò ạ? Là chúng tôi phục vụ có chỗ nào chưa tốt sao?”

“Bé tiểu hồ ly kia là nhân viên của ông?” Thẩm Nhạc Thiên hỏi.

“Tiểu hồ ly?” Quản lý ngơ ngác không hiểu.

Thẩm Nhạc Nhiên suy tư một chút, sau đó mới dùng từ khác: “Là con thỏ nhỏ nhỏ kia kìa.”

“Thỏ… con thỏ?” Quản lý càng ngu ngơ.

Thịnh Vũ liếc mắt nhìn Thẩm Nhạc Thiên một cái, rồi nói với quản lý: “Là cô gái mặc áo thun trắng, quần jean, gương mặt trông rất trẻ con nhìn như là nữ sinh cấp ba.”

“À…” Quản lý lúc này mới hiểu ra, ông lau mồ hôi lạnh, mặt mũi ân cần trả lời: “Đúng là nhân viên của chúng tôi. Bất quá hôm nay cô ấy mới đi làm ngày đầu, lát nữa sẽ lên biểu diễn, nếu các vị thích thì chút nữa khi kết thúc tôi sẽ gọi cô ấy tới tiếp rượu các vị.”

Lãnh Thấu nhíu mày: “Cô ấy tiếp khách?”

“Cô ấy chỉ là diễn viên biểu diễn, không có tiếp rượu, nhưng nếu các vị đây đã thích thì là vinh dự của cô ấy rồi.” Quản lý trả lời với giọng nịnh bợ.

Quản lý vừa rời khỏi thì Thẩm Nhạc Thiên hào hứng lấy di động ra, bấm số và lầm bầm: “Không được, phải gọi lão đại tới đây xem!”

Hồi chuông vừa vang lên, không đợi đầu dây bên kia trả lời thì Thẩm Nhạc Nhiên lập tức nói: “Alo, anh Thâm này, đến Charm không? Mọi người đều đang ở đây!”

“Không, các người chơi đi.” Cố Hành Thâm trả lời cụt lủn.

“Không đến thật sao? Có tiết mục đặc biệt lắm! Rất rất rất đặc biệt là khác!” Thẩm Nhạc Thiên cố tình nói lời kích thích.

Nhìn bộ dạng này của Thẩm Nhạc Nhiên mà Lãnh Thấu cùng Thịnh Vũ đều quay đầu đi, làm như không quen.

“Không hứng thú.” Cố Hành Thâm trả lời.

“Bé hồ ly ở đây mà cũng không tới?”

“Cái gì?”

Thẩm Nhạc Thiên thấy câu hỏi ngược lại của Cố Hành Thâm thì càng háo hức, anh đảo mắt một vòng, cố ý nói thêm: “Vừa thấy cô ấy ở đây, là đi làm, nghe nói tối nay còn chuẩn bị biểu diễn màn múa cột…”

Cố Hành Thâm: “…”

Edited & beta by Airy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK