Tô Bá Ngọc chết tiệt, ngay cả hoàng huynh của cỗ thân thể này cũng không nhìn ra điều khác thường, những người khác cũng không thèm để ý nàng như thế nào, liền bị hắn gắt gao nhìn chằm chằm, còn phát hiện ra có vấn đề, trái tim không khống chế được mà nhảy thình thịch, ngón tay Thương Lăng Nguyệt chỉ có thể vụng trộm nắm chặt ga giường để giảm bớt căng thẳng, như cũ nhắm chặt hai mắt giả bộ hôn mê. Có áo ngủ bằng gấm đang đắp, hơn nữa nàng còn mê man, trong chốc lát lẩm bẩm lầu bầu lí nhí kêu, như vậy hắn rất nhanh sẽ rời đi.
Tuyệt không thể để cho hắn phát hiện ra mình là một hồn phách giả mạo đi chiếm lĩnh thân thể công chúa của người ta, nếu không chết như thế nào cũng không biết. . . Không có việc gì, chớ khẩn trương, hắn không có nói thẳng ra, chỉ là nói bóng nói gió hù dọa nàng mà thôi, nhất định là do nàng suy nghĩ nhiều, nàng không thể để lộ ra chân tướng trước.
Tô Bá Ngọc thấy mí mắt nàng có hơi rung động, suy tư làm cho đồng tử chuyển động, ý tứ hàm xúc kéo dài híp mắt lại, phối hợp nói tiếp: "Là ngày hai mươi tháng chạp, hôm đó công chúa thừa lúc đi dạo bên hồ, thấy mọi người không chú ý liền nhảy xuống hồ nước. Lúc ấy mới vừa vào đông không lâu, nước hồ băng hàn thấu xương, nhưng vẫn còn chưa kết băng, không biết là chuyện gì lại khiến cho công chúa đi tìm cái chết, làm cho thần cùng nghĩa phụ sợ hãi, may mắn có một nội thị biết bơi, cứu người kịp thời, công chúa mới hữu kinh vô hiểm."
Nói xong lần đầu tiên này, hắn còn chưa tận hứng, cũng chưa đạt được mục đích của chuyến đi này, lại nói tiếp:
"Công chúa lần thứ hai tìm chết là ở nửa tháng sau, lúc đang tổ chức trận đấu, ai cũng không hề đoán được, công chúa lại đi nhảy xuống sân thi đấu, hướng về phía con ngựa đang chạy như bay lao tới, suýt nữa thì bỏ mạng ở dưới vó ngựa.
Lần thứ ba là ngày mười lăm tháng năm chơi xuân...
Lần thứ tư ...
......
Lần thứ mười bốn là nửa tháng trước, công chúa ban đêm uống một lọ độc hạnh nhân, may mắn có thanh âm, bị cung nữ cùng nội thị gác đêm phát hiện ra."
Thương Lăng Nguyệt nghe vậy chỉ cảm thấy da đầu một trận tê dại, ngón tay nhất thời đem ga giường nắm đến nhăn nhúm. Thời gian và địa điểm của tất cả mười bốn lần tìm chết, nguyên nhân xảy ra và kết qua trải qua, nàng đều không sai biệt lắm nhanh chóng quên mất, hắn lại có thể nhớ rõ ràng rành mạch, hắn là người sao! Nàng cùng hắn có thâm cừu đại hận gì, mà hắn lại nhớ kỹ nàng như vậy!
Tô Bá Ngọc còn cảm thấy chưa đủ, lại tiếp tục nói : "Thần còn nhớ vào mùng hai tháng chạp, trước khi công chúa tìm cái chết cách mười tám ngày, đúng là sinh nhật của công chúa, lúc ngài rời khỏi Huân Phong Điện đi gặp bệ hạ, từng bị ngã từ trên kiệu xuống đất, vừa vặn bị thương ở đầu, hôn mê một ngày mới tỉnh, từ đó về sau thần liền không thể không phái người bảo vệ công chúa, để ngừa có ngày bảo vệ không chu toàn, lại xảy ra ngoài ý muốn."
Dừng một chút, hắn cúi người, gần sát mặt của nàng, hai người cách xa nhau không đến một thước, Thương Lăng Nguyệt rủa thầm một tiếng, dựa vào gần như vậy để tìm đường chết à! Không tự chủ được mà hô hấp rối loạn.
Tô Bá Ngọc thật lâu không nói tiếp, giống như đang trầm tư suy nghĩ nên nói như thế nào, nhìn mặt nàng êm dịu trắng nõn như trứng gà bóc lúc này lại bị nghẹn hồng lên, mới ý tứ hàm xúc không rõ ưu nhã đứng dậy, Thương Lăng Nguyệt như trút được gánh nặng, nếu không bị hắn hù chết, trước cũng tự đem bản thân mình nghẹn chết .
Tô Bá Ngọc nhìn nàng đang giả bộ hôn mê, rủ xuống con mắt bất từ bất tật tiếp tục nói: "Chưa từng nghĩ tới, trên đời này ngoài ý muốn tựa hồ từ đó về sau cùng với công chúa có duyên, chỉ cần ngài ở địa phương nào, liền phát sinh chuyện ngoài ý muốn, cho đến ngày hôm nay đã một năm rưỡi, đúng là mười năm lần ngoài ý muốn, cơ hồ mỗi tháng đều có một lần. Công chúa mỗi một lần tìm cái chết, thần liền không thể không nhớ tới mùng hai tháng chạp công chúa ngã bị thương ở đầu, sau khi tỉnh lại liền giống như là hai người, trước kia công chúa sẽ thật là quý trọng tính mạng mình, tuyệt đối sẽ không vì tý chuyện nhỏ liền tìm chết, chớ nói lấy cái chết làm thú vui trêu chọc cung nhân ."
Đúng là ngày mùng hai tháng chạp là thời điểm nàng xuyên không chiếm cứ cỗ thân thể này, Thương Lăng Nguyệt thở gấp vừa mới đều đặn lại, nghe thấy hắn hết sức cường điệu, mồ hôi lạnh trong suốt mười chín năm sinh sống nháy mắt đều toát ra hết sạch, chết tiệt tên Tô Bá Ngọc này, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chân tướng ?
Hôm đó sau khi xuyên không tỉnh lại, phát hiện ra nàng thành công chúa của một quốc gia không tồn tại trong lịch sử, còn là chỗ khắp nơi hình nhân bị người giám thị, trước động đất nàng còn là một học sinh năm thứ hai đại học, cổ nhân mê tín quả thực không thể nói lý, bên trong những tiểu thuyết xuyên qua kia toàn bộ đều gạt người, hồn xuyên không bị làm yêu quái, còn chờ rung động đến tâm can được nói chuyện yêu đương.
Tháng trước có đạo sĩ tự xưng là trường sinh bất tử sống một ngàn hai trăm tuổi, Tô Bá Ngọc cùng Tô Triêu Ân hai cái tên thái giám âm ngoan ác độc, liền vì nhìn nàng có phải hay không thật sự không chết được, ngay trước nàng cùng hoàng huynh đem hắn chưng thành nhân bánh bao thịt, nàng cũng bị phát hiện là người chiếm hồn phách thân thể công chúa, không thể bị hai tên biến thái này tố cáo, không thể không tìm ra hồn phách của nàng.
Thương Lăng Nguyệt cưỡng bách chính mình tỉnh táo, không thể để cho đầu óc mình rối loạn được, Tô Bá Ngọc đây không phải là còn không có trực tiếp đâm phá, chờ hắn nói ra nàng là yêu quái lại sợ hãi cũng không muộn, nhưng ô ô ô ... trái tim chết tiệt, càng vội vã càng bực bội bối rối lại càng đập mạnh, thời điểm mấu chốt nó thế nào liền không nghe lời, đừng nhảy loạn có được hay không.
"Công chúa tỉnh!" Tô Bá Ngọc ngạc nhiên mừng rỡ thanh âm yên tâm bỗng nhiên vang lên, mang theo nồng đậm ân cần.
Thương Lăng Nguyệt trong nháy mắt hóa đá ở trên giường, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp chói mắt của Tô Bá Ngọc nhìn ấm áp như ôn tuyền, mắt phượng nhìn chằm chằm hiện ra bóng dáng nàng, bao nhiêu âm hiểm có bấy nhiêu âm hiểm, cùng đồng dạng với ác lang nhìn thấy con mồi. Con mắt chết tiệt, nó như thế nào không giải thích được lại mở ra! Thương Lăng Nguyệt hận không thể cắn chết chính mình, đầu nhất thời tất cả đều là đậu phụ, cứng ngắc nhìn qua hắn, hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ?
Bộ dáng cứng nhắc này ngược lại giống như mới vừa tỉnh lại, mờ mịt không biết bản thân đang ở phương nào, Tô Bá Ngọc cũng không vạch trần, nhưng cũng không tiếp tục ngôn ngữ vừa rồi, khẽ cúi người đến gần công chúa lên tiếng gọi, ân cần hỏi thăm: "Công chúa còn nhớ được trước khi hôn mê đã phát sinh chuyện gì không?"
Hắn trong chớp nhoáng này dường như cũng thay đổi thành người khác, phảng phất vừa rồi là sói sám giả làm bà ngoại trong nháy mắt biến thành cô bé quàng khăn đỏ ôn nhu hiếu thuận, dối trá đi về nhà! Thương Lăng Nguyệt có chút không theo kịp thái độ thay đổi 180 độ này của hắn, hai tròng mắt cứng đờ mờ mịt chớp chớp, dè dặt mơ hồ như vừa mới tỉnh lại: "Ân? Phát sinh chuyện gì là sao?"
Tô Bá Ngọc không biến sắc cúi người đem chuyện nàng rơi xuống nước nói một lần, cực kỳ giống hạ thần đang lo lắng cho chủ tử, như là huynh trưởng nho nhã, trấn an nàng nói: "May mắn hồ nước không sâu, cứu chữa kịp thời, công chúa hiện tại còn cảm thấy có gì khó chịu không?"
Thương Lăng Nguyệt trong lòng mặc dù còn đề phòng, dù Tô Bá Ngọc kia lời nói ôn hòa, ánh mắt quan tâm, phải chân thành có chân thành, rõ ràng chắc là sẽ không tiếp tục nói chuyện mới vừa rồi, tiếp theo hắn không có ý định tiếp tục làm rõ thân phận của nàng, nàng coi như chưa từng nghe qua lời mới rồi, hắn nói cái gì, nàng cùng đi theo, tổng sẽ không sao.
Nghĩ tới đây Thương Lăng Nguyệt khẽ trầm tĩnh lại, nhíu lại mi vươn tay ra, đột nhiên nhíu dưới cỗ chăn mỏng, phảng phất như cuối cùng cũng nhớ ra chuyện lúc trước, mặt đỏ lên nhìn qua hắn không được tự nhiên nói: "Đều nghĩ tới, a huynh. Ta bất quá là cực kỳ khó chịu, nghĩ chơi đùa trêu chọc cung nhân bên cạnh, làm hại a huynh lo lắng. Hiện tại là giữa ngày hè , coi như ta tắm giặt sạch sẽ bằng nước lạnh, hồ nước kia không sâu, ta không sao, a huynh chớ nên trách phạt những cung nhân kia, sai không phải bọn họ."
Nói xong sợ hắn không tin, đột nhiên vén lên chăn mỏng sẽ phải rơi xuống đất: "Không tin ngươi xem, ta hiện tại có thể xuống đất đi đi lại lại, sinh long hoạt hổ, cùng lúc trước không có gì khác biệt nha."
Nàng mới vừa mười bốn tuổi thân thể lại cực kỳ nhỏ gầy, mặc áo sơ mi màu trắng rộng lùng thùng liền như vậy hướng bên giường hoạt động, Tô Bá Ngọc vội vàng đè lại bả vai của nàng, kéo chăn mỏng bao lấy, cười nói: "Công chúa như thế nào có thể xuống đất! Mới vừa trong hồ bị nhiễm khí lạnh, vốn là thân thể liền yếu, vạn nhất thực bị bệnh những cung nhân kia ngược lại không biết quy củ, không thể không nghiêm trị, mau nằm xuống đi."
Thương Lăng Nguyệt cơ hồ là bị hắn cưỡng chế ấn nằm xuống, tóc tán loạn trên gối đầu, nghe vậy nhìn chằm chằm hắn hết lần này đến lần khác xác nhận: "A huynh thực đáp ứng ta?"
Tô Bá Ngọc bất đắc dĩ thở dài, khom lưng đối với nàng thi lễ một cái, mang theo thái độ cung kính của nô tài đối với chủ tử nói: "Thần tuân chỉ, sẽ không chiếu luật cung vua xử phạt bất kì người nào ở Huân Phong Điện."
Thương Lăng Nguyệt tối tăm liền thở phào nhẹ nhõm. Lời nói cùng việc làm quỷ dị của hắn lần này, nàng còn phải cẩn thận cấp cung nhân môn đòi cái bảo hiểm tốt, nàng tuy là một công chúa, đáng tiếc ở trong cung đình này, còn không bằng một gã thái giám có quyền lực như hắn.
Tô Bá Ngọc nhìn trong mắt nàng mực hoa lan sắc quang mang chớp chớp, đang suy nghĩ gì nhìn một cái là biết hết, đứng dậy ôn nhã nói: "Chỉ là thần không làm chủ thay cha nuôi được, cha nuôi dặn dò ta nói với công chúa, nếu là lần sau ngài xảy ra cái gì ngoài ý muốn, tất cả cung nhân của Huân Phong Điện cũng sẽ bởi vì tội không bảo vệ tốt chủ tử, lập tức sẽ mang đi trảm."
"Tô... A Ông!" Thương Lăng Nguyệt nguyên bản vừa mới để xuống tâm tình bỗng nhiên nhắc tới, cả kinh ngồi vọt dậy, suýt nữa gọi thẳng ba chữ Tô Triêu Ân, vội vàng đổi giọng, hoang mang rối loạn nhìn chằm chằm Tô Bá Ngọc hỏi: "A Ông làm sao biết rõ là ta đã xảy ra chuyện?"
Trước kia chính mình tìm cái chết hắn cũng không có động tĩnh gì, bản thân cảm thấy hắn căn bản là không có đem mình là công chúa để vào mắt, lần này như thế nào đột nhiên quan tâm tới chính mình? Lão thái giám âm hiểm này là muốn làm gì?
Tô Bá Ngọc thuận tay cầm lấy cái gối kê ở sau lưng nàng, để cho thân thể vốn suy nhược của nàng dựa vào được thoải mái một chút, tâm tư thật sự là kín đáo, thật không hổ là do một tay lão gia này nuôi dưỡng ra! Thương Lăng Nguyệt sao khi dựa vào xong, sau đó vội vàng bắt lấy tay của hắn vẫn còn đang dịch chuyển chăn nói: "A huynh vẫn nên ngồi nói chuyện nát đi, A Ông... A Ông hắn có thể nói tới cái gì?"
Tô Bá Ngọc dừng lại động tác trên tay, ánh mắt chống lại đôi mắt màu đen như mực thon dài của nàng, sáng rỡ như nước suối, hắn lần đầu tiên đến gần nàng như thế, trong thoáng chốc nhớ lại một đôi con ngươi giống như vậy linh động lòng người, lúc bối rối cũng là như thế này tín nhiệm ngưng mắt nhìn hắn.
"A huynh?" Thương Lăng Nguyệt đột nhiên ngay sau đó vội vàng kêu lên một tiếng cắt đứt hồi tưởng của hắn, Tô Bá Ngọc không lộ thanh sắc ngưng mắt nhìn nàng hồ nghi không nhìn ra manh mối gì qua ánh mắt, cung kính mỉm cười lập lại lời Tô Triêu Ân đã nói, một chữ cũng không thiếu.
Bốn năm trước ở lãnh cung nhìn thấy nàng lúc ấy còn gầy như que củi, xanh xao vàng vọt, duy chỉ có đôi mắt chịu đủ lòng người dễ thay đổi còn lộ ra chút ít tức giận, nhút nhát e lệ nhìn qua hắn, sợ hãi bất an lại có một chút bộc phát mưu sinh dục vọng... Bốn năm, hết thảy đều phát sinh biến hóa.
Thương Lăng Nguyệt nghe xong đột nhiên rủa thầm một tiếng, gặp quỷ, Tô Triêu Ân dùng cái chết đe dọa nàng, lão thái giám này ồng dạ thực độc ác, làm bộ như nghe không hiểu, nàng nhíu mày hồ nghi nhìn qua hắn nói: "A Ông nói có ý gì? Nhưng là nói tiếp theo ta lại muốn trêu cung nhân, hóa giả thành thật, không cẩn thận sẽ chết ?" Nói chính mình cũng cảm thấy buồn cười, làm cho hắn yên tâm nói: "A huynh, đây căn bản không thể nào, ta mỗi lần đều đắn đo, bảo đảm chắc chắn sẽ không gặp chuyện không may mới theo chân bọn họ làm trò vui, sao có thể lấy tính mạng của chính mình ra mạo hiểm."
Tô Bá Ngọc thở dài.
Thương Lăng Nguyệt bởi vì hắn nhắc nhở, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt đại biến, lại bắt được cánh tay của hắn: "Chẳng lẽ có người muốn hại ta?"