--- -------
“Tiểu Điện Hạ, sáng rồi, mau trang điểm thôi. Hôm nay chính là sinh nhật một vạn tuổi của ngài đó.” Ta đang ngủ say sưa, lại bị tỳ nữ thiếp thân Tiểu Đào của mình đánh thức.
“Tiểu Đào, để ta ngủ thêm một lúc nữa.” Ta ngáp một cái, ngái ngủ lim dim lật người.
“Hình như Ngũ Điện Hạ và Lục Điện hạ đang bàn xem nên tặng người quà gì ở tổ Tiêu Diêu đó.”
Vừa nghe thấy hai chữ quà tặng, ta lập tức tỉnh táo tinh thần. Đứng dậy "Vù" một cái, dùng phép thuật nhỏ, trang điểm thần tốc, đi thẳng đến tổ Tiêu Diêu.
Ta, Nhạc Vũ, là con gái út của Đế Quân Lưu Ly. Trên ta còn sáu vị ca ca, bọn họ anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Từ khi ta hiểu chuyện, cha và mẹ không để ta ra khỏi biên giới Lưu Ly này. May mà lãnh thổ Lưu Ly rộng lớn, từ nhỏ ta đã theo ngũ ca Nhạc Doãn và lục ca Nhạc Minh gần tuổi du ngoạn bốn phương, không làm “chuyện xấu”, cũng xem như khiến vùng Lưu Ly gà bay chó sủa, tràn ngập bừng bừng sức sống ~~~
Ở Yêu Giới chúng ta, sinh nhật một vạn tuổi là Lễ thành yêu.
Còn chưa tới tổ Tiêu Diêu, ta đã nghe thấy tiếng ngũ ca và lục ca tranh luận từ xa.
“Nhạc Minh, ta phải cho đệ biết, những thứ này là món ngon ta lên trời xuống biển lấy cho Tiểu Thất, con mèo tham lam kia nhất định thích.”
“Cắt, mấy thứ đó của huynh nếm thôi đã không còn nữa rồi, sao có thể so với chiếc quạt giấy đệ tự tay vẽ cho con bé được.”
“Cây quạt này cũng là do đệ tự vẽ, xưa nay con bé không thích những thứ này, có ý nghĩa gì?”
“Lão Ngũ huynh thật sự càng lớn tuổi càng không hiểu chuyện, hai chữ "tâm ý" tự vẽ mới là quan trọng.”
Ngũ ca và lục ca của ta lớn hơn ta ba vạn tuổi, bọn họ là sinh đôi. Hai người từ thân hình, tướng mạo đến cả giọng nói đều giống nhau, điểm khác nhau duy nhất chính là khi ta 5000 tuổi, lục ca vì cứu ta bị bắt cóc, trên mu bàn tay có rất nhiều vết sẹo.
Ta yên lặng đi qua không một tiếng động, lấy quà trong tay họ, “Hai món quà này, muội đều thích, cảm ơn ngũ ca và lục ca.”
Đã lâu không gặp hai vị huynh trưởng, bây giờ ta thực sự rất vui, nhưng cũng không thể không oán giận.
“Mấy hôm nay mấy huynh đi đâu hết, một mình muội ở Lưu Ly đã sớm ngột ngạt chết rồi.”
“Không phải vì tìm quà sinh nhật muội sao.”
“Được rồi Tiểu Thất, Tiểu Thất ngoan đừng giận nữa.” Ngũ ca thấy ta bĩu môi thì dỗ ta.
Ta vẫn chưa kịp mở miệng trả lời, phụ thân và mẫu thân đã tới.
“Quà cha mẹ tặng Tiểu Thất đâu.” Lục ca thấy cha mẹ tay không mà đến, hỏi thay ta trước.
“Cái tính gấp gáp này của con bao giờ mới có thể thay đổi được đây hả.” Mẫu thân giả vờ oán trách, nhưng ý cười đầy mặt.
“Không phải con chỉ hỏi thay Tiểu Thất một chút thôi sao.” Lục ca gãi gãi đầu, xấu hổ nói.
Cha sờ đầu ta, cười nhẹ nói: “Tiểu Thất, hôm nay con đã tròn một vạn tuổi rồi. Quy định của Lưu Ly là một vạn tuổi sẽ có lãnh thổ của riêng mình, vậy phụ thân sẽ ban trăm dặm biển Hương Tuyết cho con.”
“Cảm ơn cha, cha là tốt nhất.” Tôi vui vẻ bổ nhào vào trong lòng phụ thân.
Hồi nhỏ thứ ta thích nhất chính là hoa mai, cả vùng Lưu Ly, ta thích nhất là biển Hương Tuyết. Đây là chuyện ta và cha đã hứa từ năm ngàn năm trước, đến khi ta một vạn tuổi, ta phải ở biển Hương Tuyết.
“Biển Hương Tuyết vẫn luôn là nơi Tiểu Thất yêu nhất, cha ban cho Tiểu Thất làm đất phong đương nhiên tốt, nhưng biển Hương Tuyết chính là cửa nhìn ra chân trời, Tiểu Thất chưa cứng cánh, chỉ sợ muội ấy khó đi lên được.” Ngũ ca vừa nói như vậy, ta lập tức nổi giận.
Trước giờ đi đến biển Hương Tuyết, ta chỉ cần hóa thành nguyên hình, các vị ca ca có thể đưa ta đi.
Nói ra thật xấu hổ, ngũ ca và lục ca 1000 tuổi có thể bay rồi. Ta đã một vạn tuổi, vẫn không thể bay một mình.
Mỗi lần hóa thành nguyên hình sẽ bị ngũ ca lục ca cười nhạo, như một con gà rừng, không giống chim ưng cao ngạo lạnh lùng chút nào.
“Không phải lo lắng, mấy hôm trước ta và phụ thân con đã tới Thiên Cung, xin Thái Thượng Lão Quân một bảo bối.” Trong lòng bàn tay mẫu thân là một thứ gì đó không rõ mềm như nhung.
Ta vẫn chưa mở miệng hỏi, đây là gì, đã cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, chân từ từ rời khỏi mặt đất, cả người bay lơ lửng, tôi nhìn lại sau lưng tôi hiện ra một đôi cánh chim trắng tinh, thực sự rất đẹp mắt.
Dùng câu nói của lục ca: “Gia tộc chúng ta chính là tiên phẩm trong yêu tộc.” Cha mẹ đều là thiên thần xa xưa tự lớn lên. Tuy họ không thèm để ý vị trí Đế Hậu này, nhưng Lưu Ly vốn không có yêu quái không thần phục bọn họ.
Ai cũng nói Thái Thượng Lão Quân cho cha mẹ tôi vài phần bạc diện, dù là Ngọc Đê, cũng cần kính cẩn gọi cha tôi một tiếng Lưu Ly Đế Quân.
Thấy tôi thích đôi cánh này như vậy, mẫu thân nói tiếp: “Đây là cánh nhẹ, dù không phải cánh của con, nhưng có thể giúp con tự do trên trời, chỉ cần con niệm “Cánh nhẹ mở, cánh nhẹ thu”, sẽ có thể khống chế nó. Đúng rồi, Thái Thượng lão Quân nói cánh nhẹ này là tinh linh bồ công anh, cả đời chỉ nhận một chủ.”
Đây là lần đầu ta trải nghiệm cảm giác bay, ta không nén nổi bay khỏi tổ Tiêu Diêu.
Thấy cha mẹ và các ca ca phía dưới trở nên ngày càng nhỏ, bọn họ đều mỉm cười nhìn ta.
“Con thật sự rất vui.” Cả tổ Tiêu Diêu đều tràn ngập tiếng cười của ta.
Lúc này ta rất muốn bay đi ngắm biển Hương Tuyết. “Cha, mẹ, con đi chơi đây.”
“Cẩn thận một chút, trở về sớm một chút.” Mẫu thân vẫn lo lắng dặn dò.
“Biết rồi.” Không biết ta đã bay xa từ bao giờ, dưới người là đất Lưu Ly ta hay chơi đùa.
Hương hoa thoang thoảng trong không khí, cùng lắm chỉ cách biển Hương Tuyết một chút nữa thôi, chỉ một lúc sau ta đã thấy biển mai trăm dặm, hôm nay hoa mai như có sức sống khác, mỗi đóa đều đẹp không gì sánh bằng, ta nhìn có chút ngây ngốc.
Đang nghĩ xem, lát nữa trở về, để mẹ dùng hoa mai làm bánh ngọt cho ta ăn. Trước mắt bỗng hiện lên một con chim đại bàng, đánh thẳng về hướng ta.
Lòng ta hoảng hốt, kêu to không ổn, không cẩn thận ra khỏi vùng Lưu Ly. Mai Lĩnh trăm dặm này, một phần nhỏ ở vách núi Vọng Phong, mà vách núi Vọng Phong lại thuộc Thiên Giới.
Ta từng nghe cha mẹ nói, chim đại bàng này là thần điểu Thiên Giới phái đến trông chừng dốc núi Vọng Phong này.
Bây giờ chỉ sợ nó đã tưởng ta là tiểu yêu tinh muốn xông vào Thiên Giới rồi.
Phải làm sao đây, phải làm sao đây, chạy là thượng sách.
“Đại bàng gia gia, ta là tiểu yêu tinh của Lưu Ly, vô ý xâm nhập lãnh thổ của ngài, ta quay về ngay đây.”
Ngày thường tôi dốt nát, dùng loạn yêu pháp một hồi, lại không hề làm tổn thương nó chút nào.
Ta nghĩ chỉ cần chạy về đất Lưu Ly, là an toàn rồi. Nhưng lại xem nhẹ tốc độ đại bàng gấp trăm lần ta, chỉ một lát sau, nó đã ở sau lưng ta, vươn ra móng vuốt sắc bén.
Ngay khi nó sắp bắt được ta, cánh nhẹ của ta bỗng tự thu vào, ta rơi thẳng xuống.