Trong một phòng thẩm vấn đặc biệt.
Lý Phù Sinh ngồi trên chiếc ghế dựa, vểnh chân bắt chéo, ngậm một điếu thuốc lá trong miệng.
Ngồi trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp với cột tóc đuôi ngựa cùng thân hình nở nang, mặt mày ưa nhìn, quyến rũ khó
tả thành lời.
Sắc mặt Chu Hân Minh hơi lạnh lùng, cô ấy mở miệng hỏi: “Tên?”
“Lý Phù Sinh.” “Tuổi?”
“Hai mươi lăm.” “Giới tính?”
Nghe đến đây, Lý Phù Sinh toét miệng cười, đáp: “Đái đứng.”
“Rầm!” Chu Hân Minh bỗng võ mặt bàn, đứng bật dậy, giận dữ quát: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là hãy ngoan ngoãn một
chút!”
“Tôi có làm gì không ngoan ngoãn đâu chứ?” Lý Phù Sinh nói, tỏ vẻ vô tội.
Chu Hân Minh trợn mắt nhìn chằm chằm anh. Người tới đây không ai là loại dễ chơi.
Nhưng... Dù có là tướng cướp ở bên ngoài thì vào đây rồi cũng phải co vòi lại.
Bởi vì đây là tổ chức thứ sáu! Vậy mà gã ngồi đối diện vẫn luôn cà lơ phất phơ từ đầu tới
cuối này thậm chí còn dám quan sát cô ấy không chút kiêng dè.
Quả là chẳng coi tổ chức thứ sáu ra gì!
Nếu không phải vẫn luôn giữ vững lý trí, Chu Hân Minh chỉ hận không thể xông tới cho đối phương một trận nhừ đòn!
“Két” một tiếng.
Cửa phòng thẩm vấn được mở ra, Vương Chí Viễn đi vội vào.
“Đội trưởng Vương.” Chu Hân Minh trông thấy ông ta, mau chóng lấy lại bình tĩnh.
Vương Chí Viễn gật đầu với Chu Hân Minh: “Tiểu Chu, cô đi ra ngoài trước đi, cứ giao nơi này cho tôi.”
Chu Hân Minh gật đầu vâng lệnh.
Trước khi đi, cô ấy liếc nhìn Lý Phù Sinh một cái đầy ẩn ý. Rốt cuộc gã này là ai?
Mà đội trưởng Vương lại phải đích thân ra trận!
“Rầm” Cửa được đóng lại.
Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại Lý Phù Sinh và Vương Chí Viễn.
“Quỷ Sa Tăng..."
“Cứ gọi tôi là Lý Phù Sinh đi.” Lý Phù Sinh ngắt lời.
Vương Chí Viễn gật đầu, đang định mở miệng.
Lý Phù Sinh lại giành lời: “Làm sao các ông biết tôi? Với lại... Tôi chưa bao giờ dính dáng gì tới trong nước. Tại sao các ông lại để mắt tới tôi?”
Anh thật sự thấy khá tò mò.
Những năm qua ở nước ngoài, anh ít khi gặp người khác bằng khuôn mặt thật, ngoại trừ đồng đội và bạn bè mà anh tin tưởng, không ai biết mặt mũi anh ra sao.
Vương Chí Viễn lấy một bức ảnh ra, đẩy qua cho anh.
Trong ảnh, Lý Phù Sinh mặc đồ răn ri, nở nụ cười, bế một đứa trẻ trong lòng.
Nhìn thấy tấm hình này, Lý Phù Sinh nở nụ cười buồn bã.
Anh nhớ lần đó tới một đất nước nhỏ bé nào đấy làm việc, trên đường đi, anh đã cứu được một đứa trẻ.
Lúc ấy, Monica nhất thời nổi hứng chụp lại cho anh, không ngờ tấm ảnh này lại rơi vào tay người ngoài, còn vì vậy mà bị người ta để mắt tới.
“Thật không ngờ thủ lĩnh của Huyết Sắc Luyện Ngục, đại đế Quỷ Sa Tăng uy chấn thế giới ngầm lại là người Trung Quốc chúng tai”
Vương Chí Viễn nói với giọng điệu khá tự hào.
Lý Phù Sinh tiện tay dập tắt đầu mẩu thuốc, nói: “Không cần phải khen ngợi dài dòng, hãy nói thẳng mục đích của các ông đi.”
“Được!
Vương Chí Viễn gật đầu, nghiêm mặt nói: “Theo như chúng tôi biết, từ trước tới nay cậu vẫn luôn ở nước ngoài, lần này cậu đột nhiên xuất hiện ở Trung Quốc rốt cuộc là có mục đích gì?”
“Mục đích?”
Lý Phù Sinh toét miệng cười một tiếng, nói: “Nếu như tôi nói là mình về để từ hôn thì ông có tin không?”
Ô... Vương Chí Viễn nghe vậy ngẩn người.
“Ha ha, biết ngay là ông không tin mà, đừng nói là ông, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy hài hước.”
Lý Phù Sinh cười bất đắc dĩ nói: “Nhưng sự thật chính là như vậy... Tôi có một vị hôn thê, lần này tôi về đây là vì chuyện của cô ấy."
“Tổng giám đốc Tập đoàn Hoa Thanh Lâm Diệu Âm?” Vương Chí Viễn hiếu kì hỏi.
Ánh mắt Lý Phù Sinh lóe lên sự kinh ngạc: “Sao các ông biết?”
Vương Chí Viễn cười khan một tiếng, nói: “Tôi đoán.”
“Đoán?”
Rõ ràng Lý Phù Sinh không tin.
Thực ra đúng là Vương Chí Viễn đoán thật.
Bởi vì trước đó bọn họ đã điều tra ghi chép thuê phòng của khách sạn, biết người phụ nữ qua đêm với Lý Phù Sinh đêm
qua chính là Lâm Diệu Âm của tập đoàn Hoa Thanh!
“Cậu Lý, cậu đã về Trung Quốc thì mong cậu không khiến chúng tôi phải khó xử.”
Vương Chí Viễn nhẹ nhàng khuyên bảo.
Cho dù Lý Phù Sinh nói rất chân thành nhưng ông ta thật sự không dám tin.
Dù sao đối phương cũng là đại đế Quỷ Sa Tăng tiếng tăm lẫy lừng!
“Các ông không tin tôi thì tôi cũng chịu thôi.” Lý Phù Sinh nói xong, châm thêm một điếu thuốc mới.
Anh hút mấy hơi thuốc thật sâu, sắc mặt dần trở nên thâm trầm.
Anh chậm rãi nói: “Các ông đã biết rõ thân phận của tôi thì chắc hẳn phải biết tôi đã rút khỏi thế giới ngầm rồi”
Một năm trước, đại đế Quỷ Sa Tăng giải tán Huyết Sắc Luyện Ngục, tuyên bố rời khỏi thế giới ngâm.
Đương nhiên Vương Chí Viễn đã nghe nói tin tức này rồi.
Ông ta cười khẽ, nói: “Đại đế Quỷ Sa Tăng có thể một tay lập nên Huyết Sắc Luyện Ngục uy danh hiển hách thì cũng có thể dễ dàng gây dựng được một tổ chức mới dễ như trở bàn tay, về điều này thì chúng tôi luôn tin tưởng khả năng của đại đế Quỷ Sa Tăng.”
“Ý ông là gì?” Ánh mắt Lý Phù Sinh lạnh xuống.
Vương Chí Viễn đột ngột đứng dậy, nhìn chằm chằm Lý Phù Sinh: “Tôi đã điều tra rồi, cậu là người Hoa chính gốc, hơn nữa từ khi cậu thành lập Huyết Sắc Luyện Ngục đến nay chưa từng làm chuyện gì có hại cho Trung Quốc, từ đó có thể thấy cậu là một người yêu nước.”
“Ha ha ha...” Lý Phù Sinh cười, không nói gì.
Vương Chí Viễn càng nói càng kích động: “Cậu đã có tài như vậy thì nên cống hiến cho nước nhài”
“Nói xong chưa?” Lý Phù Sinh ngoáy tai. Thấy vậy, Vương Chí Viễn không khỏi giần giật khóe môi.
Hóa ra ông ta nhiệt tình nói một tràng dài như vậy nhưng người ta không hề nghe lọt tai một chữ nào.
Lý Phù Sinh hít một hơi thuốc lá, cười hề hề nói: “Có phải nếu tôi không đồng ý thì các ông sẽ bắt tôi không? Hay là sẽ xử tôi?”
“Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không hề có ý đó” Vương Chí Viễn vội vàng phủ nhận. “Được rồi, tôi hiểu tâm trạng của các ông nhưng có một
số chuyện chắc là các ông điều tra chưa tới.” Lý Phù Sinh cười nói.
“Chẳng hạn như?” Vương Chí Viễn nghiêm mặt, dỏng tai lên nghe.
Lý Phù Sinh cười hề hề, nói: “Chẳng hạn như nguyên nhân tôi rời khỏi thế giới ngầm”
“Khoan đã!”
Vương Chí Viễn vội vàng giơ tay ra hiệu dừng lại, sau đó cầm giấy bút lên, hỏi thử: “Cậu không phiền nếu tôi ghi lại chứ?”
Tin tức được nói ra từ miệng đại đế Quỷ Sa Tăng chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Nhất định không thể qua loa.
Lý Phù Sinh phẩy tay, ra hiệu không sao.
“Khụ khụ.” Sau đó anh hắng giọng một tiếng, nói: “Tôi bắt đầu lăn lộn giới này từ hồi mười hai tuổi, bất giác đã mười ba năm trôi qua, tôi đã chán ngấy cuộc sống như vậy rồi. Hiện tại, tôi chỉ muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường.”
Vương Chí Viễn ghi hết tất cả lại.
Một lúc sau, thấy đối phương không định nói tiếp, ông ta kinh ngạc hỏi: “Hết rồi ư?”
“Hết rồi!”
“Đây chính là nguyên nhân cậu rời khỏi thế giới ngầm?” “Nếu không thì ông nghĩ là gì?” Lý Phù Sinh hỏi ngược lại. Khóe môi Vương Chí Viễn lại giật giật một lần nữa.
Lý Phù Sinh đứng dậy, cười nhạt: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây.”
Nói xong, anh mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Vương Chí Viễn nhìn theo bóng lưng của anh, không hề ngăn anh lại.
Lý Phù Sinh vừa đi ra khỏi phòng thẩm vấn đã trông thấy Chu Hân Minh đang theo dõi mình.
Anh cười nhạt: “Người đẹp, vóc dáng của cô cũng được đó!”
Sau đó, anh nghênh ngang ra về.
Chu Hân Minh nhìn chăm chằm bóng lưng của anh, hừ một tiếng thật mạnh rồi đi vào trong phòng thẩm vấn.
“Đội trưởng Vương.”
Vương Chí Viễn nghe thấy tiếng người gọi mình mới hoàn hồn hỏi: “Cậu ta đi rồi à?”
Chu Hân Minh gật đầu, không nhịn được hỏi: “Đội trưởng Vương, rốt cuộc anh ta là ai?”
Vương Chí Viễn thở dài.
“Thân phận của cậu ta không thể tiết lộ cho cô được, tóm lại... Cậu ta là một nhân vật rất nguy hiểm!”
Danh Sách Chương: