• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hoàng hôn dần buông xuống, nửa người nhỏ bé của cậu đã ở dưới đường chân trời, chỉ còn lại chút ánh sáng rực rỡ trên mặt đất.

Tối nay, nhiều em nhỏ được bố mẹ dẫn về nhà ăn cơm.

Khi họ rời khỏi khu giải trí công cộng, trên con đường uốn lượn, một tia màu đen từ đất chậm rãi leo lên, xuyên qua cơ thể họ, chầm chậm bò theo một hướng.

Không ai để ý đến luồng khí màu đen, nhưng khi nó xuyên qua cơ thể, mọi người bất giác rùng minh.

Lúc này Hề Gia đang ở trong phòng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy vô số luồng khí đen kịt xuyên qua khe hở giữa cửa ra vào và cửa sổ.

Những luồng khí đen đó tựa như mây trên đỉnh núi, lan tỏa từng chút từ bốn góc nhà bếp đến trung tâm.

Ở giữa bếp, Hề Gia đang cúi xuống đất nhặt viên ngọc bích đã vỡ thành ba mảnh.

Cậu cau mày tức giận, đem mèo nhỏ ra khỏi tay mình và đặt xuống đất.

Mèo đen nhỏ không biết mình làm sai điều gì, chớp đôi mắt long lanh nhìn Hề Gia.

Thấy Hề Gia không ôm mình nữa, nó vươn chiếc lưỡi nhỏ của mình ra liếm ngón tay Hề Gia mà lấy lòng.

Thở dài một hồi, Hề Gia lại bế mèo con lên, đồng thời cho viên ngọc bích đã vỡ vào trong túi.

Cậu bước ra khỏi bếp đi đến phòng khách để thay giày, không để ý đến luồng khí đen đã tỏa ra tràn ngập khắp gian bếp.

Khí đen dần ngưng tụ, trong hiện ra một bóng người nữ mờ mịt.

Hề Gia vẫn cúi đầu thay giày, tựa như không nhìn thấy gì, nhưng mèo con đang ở trên vai cậu lập tức như dựng tóc gáy, bốn chân giẫm lên vai Hề Gia, cả con mèo không ngừng hướng về phía vai kia mà trốn, một chân bước hụt liền rớt vào trong túi Hề Gia, mèo con cuộn tròn vùi sâu đầu nhỏ của mình vào trong túi, run lên vì sợ hãi.

Trong bếp, khí đen đã ngưng tụ thành hình.

Đó là một phụ nữ trung niên trạc bốn mươi, đầu cúi xuống, tóc như cây cỏ thủy sinh bị sỏi đá che lấp.

Tóc ả ướt hết, mùi máu tanh nồng xộc lên mũi, "nước" từ trên tóc rơi xuống nền gạch trắng thành một vùng đỏ máu.

Tóc ướt không phải do nước, mà là do máu.

Hề Gia thay giày, lấy chìa khóa đi ra ngoài.


Mèo con trốn trong túi áo thút thít, đột nhiên ma nữ ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt nhợt nhạt từ giữa mái tóc đen, ả điên cuồng lao về phía Hề Gia, mái tóc đen của ả lập tức dựng lên, chia thành sáu búi, giống như roi dài, đâm thẳng sau gáy Hề Gia.

Hề Gia bước vài bước thì đứng lại, ngón tay phải xoay tròn, tạo thành nắm đấm.

khoảnh khắc tóc đâm vào, cậu di chuyển đầu sang bên phải, một tay chộp tới.

Lại vào lúc này, chỉ nghe - -
Vù!
"A a a a a!!!"
Một bóng đen xuyên qua cửa sổ đập mạnh vào đầu ma nữ.

Tóc ả lập tức bùng lên ngọn lửa dữ dội, ma nữ kinh hãi quay đầu bỏ chạy, nhưng bóng đen giống như giòi bọ hung hăng, lập tức xuyên qua ngực ma nữ, ong một tiếng, đem ma nữ đánh tan thành một luồng khí đen.

Hề Gia lập tức quay lại, kinh ngạc nhìn luồng khí đen thoát ra tứ tán, chưa kịp phản ứng thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Cậu theo bản năng mở cửa, khi hai người cùng nhìn nhau, bất giác sững sờ.

Bên ngoài là một người đàn ông áo đen, tay phải còn chưa đặt xuống, như là vừa mới gõ cửa.

Hắn có khuôn mặt cực dễ nhìn, mũi cao cùng lông mày đẹp, đôi mắt nâu dài và một nốt ruồi nông ẩn trong mắt phải.

Khuôn mặt này không hề kém cạnh bất kỳ minh tinh nào nhưng khi nhìn vào nốt ruồi ấy, có chút ớn lạnh.

Hề Gia không hiểu tại sao người này lại xuất hiện trước cửa nhà mình, lông mày cậu cau lại, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người trước mặt.

Sau đó, người đàn ông không hiểu sao đột nhiên nhắm mắt lại, đặt ngón tay vào giữa môi lẩm bẩm vài câu, rồi dùng ngón tay gõ nhẹ lên mí mắt mình.

Sau khi làm xong những điều này, hắn mới mở mắt ra nhìn Hề Gia.

Hề Gia: "..."
Nam nhân áo đen: "..."
Một lúc sau, một giọng nói trầm ấm, mượt mà vang lên: "Vô Tướng Thanh Lê".

Vèo!
Một tiếng xé gió lướt qua tai Hề Gia, làm tung lên vài sợi tóc, bay vào tay người đàn ông lạ mặt.

Sau đó, Hề Gia mới phát hiện ra cái vừa đơn sơ lại vừa thô bạo kia đã giết chết ma nữ là một khối đa diện màu đồng thau trông rất kì lạ.

Giữa hai người tiếp tục có một khoảng im lặng nhưng không được bao lâu lại có nhiều luồng khí đen từ thanh máy và cầu thang tràn vào.

Người đàn ông nhíu chặt đôi lông mày dài, đan các ngón tay vào nhau, vẽ biểu tượng màu vàng lên cửa Hề Gia.

Hắn vẽ nét cuối cùng xong, quay đầu nói với Hề Gia: "Âm khí quá nặng, tôi tạm thời phong ấn lại, đi vào trước rồi nói chuyện tiếp."
Hề Gia đã sống 23 năm, từ trước đến nay, đây là lần thứ hai nhìn thấy thiên sư bắt quỷ.

Có rất nhiều ma trên thế giới này, cậu có thể gặp một hoặc hai con mỗi ngày, nhưng thiên sư bắt quỷ lại rất ít ỏi.

Hề Gia không nói gì nhiều, để người đàn ông lạ mặt đi vào nhà.

Trên cửa, lá bùa do người đàn ông vẽ không ngừng lập lòe ánh vàng, dường như không có gì thay đổi nhưng trong phòng cũng không còn luồng khí đen xâm nhập.

Mèo con rụt rè nhìn lên từ trong túi của Hề Gia, lo lắng nhìn xung quanh.

Khi thấy những khí đen không còn, nó lao vào tay của Hề Gia, vẫy đuôi thút thít như đang tìm kiếm sự an ủi.

Nam nhân áo đen thần sắc lãnh đạm: "Mèo đen thông linh*, trừ tà ma.

Con mèo đen này sao lại rụt rè vậy?"
*Thông linh: có khả năng nói chuyện với các thế giới vô hình khác như "cõi âm", vong hồn thông qua các người "truyền tin" có năng lực siêu nhiên.

Hề Gia vừa vuốt ve mèo đen con vừa nói: "Cho nên nó mới có tên là Túng Túng*"
*Túng Túng (怂怂): dịch có nghĩa là Sợ Sợ.

Bé Túng Túng nhát lắm ^^
Túng Túng nghe tên mình liền đưa lưỡi ra liếm má Hề Gia, nó không lấy làm xấu hổ ngược lại còn ra vẻ tự hào.

Khi nhìn thấy người đàn ông này, Hề Gia biết mình đã gặp được vị thiên sư đích thực.

Nếu là thiên sư giả, không thể xuất hiện ở trước mặt cậu, nếu là thiên sư nửa vời, chỉ sợ vừa nhìn thấy cậu liền hộc máu, hai người không thể bình an vô sự vô nhà nói chuyện như hiện tại.

Sau đó, Hề Gia kể lại câu chuyện của mình một cách ngắn gọn rõ ràng.

Con người sinh ra có tứ trụ bát tự, tương ứng với lịch can chi.


Năm trụ là năm can với năm chi, tháng trụ là tháng can với tháng chi, ngày trụ là ngày can với ngày chi, giờ trụ là giờ can với giờ chi.

Tứ trụ là giờ ngày tháng năm kết hợp lại, giống như bát tự ngày sinh của một người.

Hề Gia sinh ra thật tình cờ, không phải sự tình cờ bình thường.

Cậu sinh ra vào năm âm tháng âm ngày âm.

Thời điểm mẹ cậu mang thai cũng là lúc năm âm tháng âm ngày âm, mẹ cậu vì sinh khó mà qua đời.

Lúc Hề Gia sinh ra trong miệng có máu đen, với nhiều âm khí được tích tụ như vậy, cơ thể cậu là thể âm cực hiếm trên thế giới.

Người bình thường có một chút âm khí, cùng lắm là thỉnh thoảng gặp ma, bị người xung quanh cười nhạo vài câu.

Hề Gia từ nhỏ đã có khả năng nhìn thấy ma, ngày nào cũng nhìn thấy ma và được ma đặc biệt thích, cho đến năm bốn tuổi, cậu gặp một đạo sĩ già điên khùng và được lão cho cậu một hòn đá, sau đó cậu che được khí tức, không bị ma đè mỗi ngày nữa.

Tuy nhiên đạo sĩ lúc ấy có nói: "Con âm khí dồi dào, ta chưa thấy bao giờ.

Tuổi hiện tại còn nhỏ có thể đè ép được, sau này càng lớn tuổi thì không biết.

Cho nên đeo đá này trước, hạn chế tiếp xúc nhiều người.

Đặc biệt càng lớn càng nên ít tiếp xúc người khác, người bình thường sẽ không chịu được âm khí của con, nếu gặp sẽ xảy ra chút nạn.

Nhỏ thì sinh bệnh, lớn thì bỏ mình."
Đúng như lời đạo sĩ đó nói, trước khi học đại học, chỉ cần đừng để ý mấy bóng ma đó, Hề Gia vẫn sinh hoạt như bình thường.

Nhưng đại học xong, âm khí trong cơ thể lặng lẽ thoát ra ngoài.

Trong bốn người bạn cùng phòng ký túc xá, Trần Đào là người có dương khí nặng nhất, tất cả âm khí mà viên đá Hề Gia trấn áp đều không ảnh hưởng đến anh ta, vì qua một ngày nó sẽ lại biến mất.

Vì vậy, trong bốn năm qua, Hề Gia chỉ kết bạn với Trần Đào và cố gắng ít giao du với những người khác.

Nghe xong, người đàn ông nhíu mày.

Khi Hề Gia nói thẳng rằng cậu không biết sửa viên ngọc này, chỉ muốn ra ngoài xem có thể tìm được chủ tiệm vàng để dán ngọc lại.

Người đàn ông lắc đầu: "Miếng đá Thái Sơn này đã vỡ, có dính vào cũng vô dụng.

Đá Thái Sơn cứng, không thể dễ dàng bị vỡ như vậy, chỉ là sau nhiều năm bị âm dương của ngươi xâm nhập, trở nên đỏ như máu, trong suốt như ngọc.

Nó sẽ vỡ chỉ với một lần chạm.

Nếu không vỡ hôm nay, tháng sau cũng sẽ tự vỡ."
Nghe vậy, Hề Gia rũ mắt nhìn xuống mèo đen nhỏ trên tay mình.

Vậy cũng không hoàn toàn đổ lỗi cho mày được?
Túng Túng lập tức cọ lên.

(Meow =3=)
Đối mặt với thiên sư bắt quỷ chân chính, Hề Gia không ngại bộc lộ mà hỏi: "Đá này bị nát rồi, vậy giờ làm sao để tôi che dấu âm khí đây?"
"Thân thể cực âm, tôi chưa từng gặp qua.

Đây cũng không phải là đá Thái Sơn bình thường, ta cũng không am hiểu việc che giấu khí tức, cũng tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp nào." Người đàn ông trầm ngâm một lát rồi xòe ngón tay ra, "Vô Tướng Thanh Lê có thể giúp cậu tạm thời ẩn khí âm, tôi tuy không có cách nào nhưng tôi có quen một người, hắn ta có cách, bây giờ ta sẽ đi kiếm hắn."
Cũng giống như các tín nam tín nữ khác, Hề Gia vui vẻ cầm lấy khối đa diện bằng đồng trong tay người đàn ông.

Bùm!
Khi Hề Gia chạm vào pháp khí đồng thau, cũng giống như lúc nó đến, nháy mắt mắt liền tiêu tan.

Trên cửa chính, bùa chú không còn nhấp nháy ánh vàng nữa, khí đen trong cộng đồng dân cư cũng dần dần biến mất, hoàng hôn buông xuống, Tô Thành chính thức về đêm.

Hề Gia cảm kích nhìn lên, nói: "Đại sư, không biết nên xưng hô thế nào?"
Người đàn ông áo đen có phần sửng sốt, không nghĩ Hề Gia sẽ hỏi như vậy, hắn nhìn thẳng cậu trả lời: "Tôi họ Diệp."
Diệp đại sư có vẻ không giỏi ăn nói giống như những đại sư khác, sau khi Hề Gia hỏi xong thì liền đứng dậy rời đi.

Trước khi đi, hắn yêu cầu Hề Gia tạm thời sử dụng pháp bảo của mình để trấn áp âm khí và đi kiếm người đó vài ngày sẽ trở về.

Năm phút sau khi Diệp đại sư rời đi, Hề Gia vươn tay chạm nhẹ vào mũi hồng hồng ướt át, mèo con bất mãn dùng móng vuốt dụi dụi mặt.

Hề Gia xoa xoa khối đa diện màu đồng, khóe miệng bất giác cong lên.

"Trong số những thiên sư bắt quỷ, vậy mà vẫn có người thật thà vậy sao? Mày tên Túng Túng, vậy người kia là Khờ Khờ à...!thôi kêu Ngơ Ngơ nghe hay hơn.


Hắn vậy mà đem pháp bảo giao cho tao, đã vậy còn nhiệt tình giúp tao giải quyết vấn đề..."
Hề Gia một tay bế Túng Túng, vừa đi vừa nói: "Trên đời này, vẫn còn rất nhiều người tốt!"
Sau khi nhanh chóng rời khỏi Tô Thành, Diệp Kính Chi-người-tốt đi về hướng thủ phủ: "..."
Dù cho viên ngọc màu huyết dụ lớn cùng cậu đã vỡ vụn thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn.

Thân là diễn viên quần chúng 180 câu thoại, Hề Gia không thiếu tiền nhưng cũng chẳng giàu có, đã vậy còn nuôi một con mèo đen nhút nhát lại kén ăn, Hề Gia không ăn được thịt vậy mà mỗi ngày đều phải mang cá cho Túng Túng ăn.

Nhìn thấy số tiền trong thẻ giảm chỉ còn bốn chữ số, Hề Gia cảm thấy tình hình có vẻ căng căng nên nhanh chóng gọi cho Trần Đào.

Chưa kịp bấm số, Trần Đào đã chủ động gọi tới: "Anh Gia! Có tin tốt! Đạo diễn Vương đánh giá diễn xuất trước đó của cậu khá tốt nên muốn mời cậu quay tiếp.

Mai bắt đầu quay rồi đó, tôi đã hứa với đạo diễn Vương chắc chắn cậu sẽ tới rồi đấy"
Hề Gia từ chối luôn: "Đoàn phim này tôi quay một lần rồi, không đi nữa đâu!"
Trần Đào tức giận nói: "Đạo diễn Vương ra tay hào phóng lắm, sao cậu không chịu đi? Hơn nữa cậu nói không muốn quay quá nhiều cảnh.

Tôi đọc kịch bản rồi, có ba cảnh thôi.

Ngày mai là quay xong, cậu rốt cuộc tới không?"
Hề Gia trước sau như một: "Không đi, đoàn phim này tôi đã tham gia rồi, trong vòng ba tháng sẽ không tham gia tiếp, anh biết rồi đấy."
Trần Đào: "Thiệt sự là không đi luôn hã?"
Hề Gia: "Không đi."
Trần Đào: "Mười ba ngàn cho ba cảnh quay, vẫn không đi?"
Hề Gia: "...Ngày mai mấy giờ tới được?"
Trần Đào cười haha: "Trước một giờ trưa là được rồi.

Gần đây đoàn phim có vấn đề gì đó nên đạo diễn Vương yêu cầu quay buổi trưa, sáng hay tối đều không được quay.

Đối với con ông cháu cha như đạo diễn Vương, muốn quay bộ nào chả được, vậy mà cứ nhất định phải chọn phim kinh dị làm bộ đầu tay, vì hắn có quan điểm riêng, luôn tin vào tâm linh."
Hề Gia thuận miêng "Ừ" qua loa cho xong.

Chiều hôm đó, cậu thu dọn vali và đi đến khu thắng cảnh Bình Hồ.

Sau bốn tiếng đồng hồ ngồi và đổi xe buýt, cuối cùng Hề Gia cũng tới được trường quay.

Còn chưa thấy Trần Đào, cậu đã thấy phó đạo diễn hối hã chạy tới nói: "Anh là Hề Gia đúng không? Tiểu Trần xảy ra chút chuyện rồi.

Hôm qua, cậu ấy có nói với tôi hôm nay anh sẽ tới nên giờ tôi dẫn anh vào.

Dù gì cũng chỉ có ba cảnh quay thôi,
Hề Gia dừng lại, vẻ mặt có hơi phức tạp: "Cho hỏi, Trần Đào bị làm sao vậy?"
Phó đạo diễn kia có vẻ hơi sững người lại rồi vỗ đùi: "À, không có gì nghiêm trọng đâu.

Tối hôm qua cậu ấy bị trượt chân ngã từ trên đỉnh núi, cũng may có cây đỡ lại nên không có to tát cả.

Cậu ấy giờ đang trong bệnh viện rồi, không nguy hiểm tính mạng là may mắn rồi, bất quá chân trái bị gãy thôi, hình như xương sườn cũng bị gãy."
Đôi mắt Hề Gia hơi nheo lại: "Trần Đào làm sao mà lại rơi từ đỉnh núi xuống thế?"
Nghe vậy, vị phó đạo diễn liền nhìn xung quanh rồi ghé vào tai Hề Gia thì thầm: "Tôi nói anh nghe nhưng đừng nói cho ai hết nhé.

Tôi không nghĩ tự nhiên mà Trần Đào lại trượt chân nghiêm trọng như vậy.

Cậu ấy bị quỷ ám!"
- --------
Tác giả có điều muốn nói:
Túng Túng: Meow Meow, Meow Meow Meow Meow (Xin chào, em là Túng Túng đây)
Phúc Oa: Xin chào, tôi là Phúc Oa
Hề Gia: Hé lô, xin chào cả nhà yêu của emmm
Diệp Kính Chi:.........!(Dù gì ta cũng không phải Ngơ Ngơ)
Hôm nay nằm chờ hoa hoa và hun hun~
Cảm ơn.

Raine: bữa mình có lên Weibo của tác giả thì thấy chỉ giới thiệu chỉ là Phúc Oa Mạc Hoan Hoan:D.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK