Edit: Củ Cải ^^
Nha đầu này là nha hoàn bên cạnh nàng, xem ra khóc đến tình ý chân thành.
Mộc Vãn ngâm ở trong nước một ngày, thân mình thực sự mệt mỏi, đành phải bám vào cánh tay Thúy Quyên miễn cưỡng đứng dậy.
Lão thái thái thấy nàng có thể đứng được, tròng mắt cũng là đen nhánh có thần, tuy rằng vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, nhưng người này tám phần là còn sống, nàng tuy rằng không thích Mộc Vãn, đã vậy cực sĩ diện, đương nhiên không nghĩ loại sự tình đâm đầu xuống giếng tự sát này phát sinh ở Lăng gia đại trạch, nếu bị truyền ra bên ngoài sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, quan trọng nhất là bọn họ hiện tại không thể đắc tội Mộc gia.
“Đi tìm đại phu lại đây nhìn một cái.”
Lưu quản gia khó xử nói: “Lão phu nhân, đã trễ thế này, y quán đều đóng cửa.”
“Đóng cửa thì tìm biện pháp khác.”
“Nãi nãi, không bằng ta xem cho muội muội.” - Mộc Cẩm Nhu từ trước vẫn luôn không lên tiếng, cất bước tiến lên xin ra trận, “Ta tuy rằng học nghệ không tinh, nhưng có thể xem ra đại khái.”
Lão thái thái nghe vậy, bừng tỉnh cười nói: “Ta thiếu chút nữa quên mất, trong phủ chúng ta còn có bảo bối như ngươi.”
Nhắc tới cháu dâu này, lão thái thái tự nhiên đầy mặt là hỉ, hiền lương thục đức, hiểu chuyện ngoan ngoãn, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không tinh, nhà ngoại lại là y dược thế gia, chỉ tiếc, nàng ưu tú như vậy, lại chỉ có thể làm trắc thất.
Nhị di thái vừa mới bị Tứ di thái bác mặt mũi đương nhiên sẽ không bỏ qua cái cơ hội: “Mộc Cẩm Nhu thật là nữ thần y, lần trước đưa cho ta mấy thang thuốc bổ, ăn lúc sau thần thanh khí sảng, như là trẻ đi vài tuổi.”
Mộc Cẩm Nhu khiêm tốn lắc đầu: “Chỉ là chiếu từ sách vở ra, không có gì ghê gớm, nhị di nương nếu thấy dùng tốt, ta về sau lại đưa một ít đến phòng người.”
“Ai nha, vậy cảm ơn trước.”
“Nhị di nương không cần khách khí, đây là Mộc Cẩm Nhu hiếu kính ngài.”
Mộc Cẩm Nhu khiêm cung làm mặt mũi Nhị di thái nơi đó bị tứ di thái vứt bỏ, tìm nhặt được về, biểu tình không khỏi có chút đắc chí.
“Muội muội, ta tới xem ngươi một cái.” Mộc Cẩm Nhu thong thả ung dung đi tới, thủ đoạn duỗi tới muốn cầm tay Mộc Vãn, lại bị nàng không dấu vết tránh đi.
Mộc Vãn là bác sĩ, thân thể của mình là cái trạng thái gì, nàng so bất luận kẻ nào đều biết rõ, không cần người khác tới vung tay múa chân.
“Cảm ơn ý tốt của tỷ tỷ.” Mộc Vãn doanh doanh cười, trong mắt lại vô ý cười, “Ta rất tốt.”
Mộc Cẩm Nhu ngây ngẩn cả người, muội muội nàng ngày thường điêu ngoa tùy hứng khi nào biến cái nói ngọt như vậy, trước kia chưa bao giờ kêu nàng một tiếng tỷ tỷ.
Mộc Cẩm Nhu quét mắt, tay bị gạt đi, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống: “Muội muội, không cần hồ nháo, vừa rồi đụng tới tay ngươi, rõ ràng liền biết lợi hại, ngươi ở trong nước ngâm lâu như vậy, vạn nhất cảm nhiễm thương hàn…….”
Này hai chữ vừa ra khỏi miệng, người chung quanh giống như chim sợ cành cong, vội vàng lùi về phía sau mấy bước, ngay cả lão thái thái đều lộ ra thần sắc kinh hoảng, chỉ là ngại mặt mũi mới không có chút sứt mẻ.
Phản ứng của mọi người làm Mộc Vãn có chút nghi hoặc, nhưng nàng lập tức liền phản ứng lại, ở thế kỷ 21, bệnh thương hàn không phải là bệnh nặng, nhưng ở cái niên đại này, bệnh thương hàn lại là bệnh nan y, vẫn là sẽ lây bệnh nan y.
Mộc Cẩm Nhu hiểu y thuật, chẳng sợ nàng nói chính là vạn nhất, cũng đủ làm cả nhà kinh sợ ra một thân mồ hôi lạnh, những ánh mắt nhìn Mộc Vãn đều có chút lo sợ, giống như nàng đã bị bệnh bất trị.
Bí mật này khó giữ trong phủ, nếu nhiều người biết, thực mau liền sẽ truyền tới tai thiếu soái, hắn vốn dĩ không thích nàng, còn có thể bị cảm nhiễm lây bệnh ngoan tật, chỉ sợ càng phải đối với nàng mà tránh xa.
~ Củ xải xiexie ~