Lee không thèm nhìn hắn, mặt lạnh lùng hút thuốc, không nói gì.
Ngược lại, A Công một bên liếc tên béo một chút, bước lên một bước, trách mắng: "Không có tiền đồ. Không phải chỉ là một người phụ nữ hay sao? Chỗ nào mà không tìm được."
Tên béo lẩm bẩm: "Nói thì dễ dàng. Có nhiều phụ nữ, nhưng hàng cao cấp vừa trắng vừa mềm như này làm sao có thể dễ dàng tìm thấy. Gần đây việc làm ăn lại bận rộn, mấy ngày không chơi ai, đang chờ cho đỡ thèm."
Lee vẫn lạnh nhạt, giữa lông mày chẳng hiện rõ vui buồn: "Thật không?"
Tên béo hậm hực nặn ra một nụ cười, lúc này mới không lên tiếng nữa.
Bọn họ đều là thủ hạ của A Công Đồ Ngoã, bàn về lý lịch hay tuổi tác, hắn đều lớn hơn Lee, có thể dạy dỗ anh ta. Nhưng ở chỗ này, không có khái niệm kính già yêu trẻ, người mạnh mới là vua. Lee mới gia nhập nhóm bốn năm nhưng đã leo lên vị trí thứ hai của nhóm. Người trẻ tuổi xương làm bằng thép, tâm rất cứng, ra tay rất tàn nhẫn, trải qua mấy năm đầy máu me đã tạo ra được một khoảng trời cho riêng mình, trừ Đồ Ngoã ra, một đám bạo phỉ không ai không sợ hắn.
Những tên béo lùn ở đây cũng phải lên tới bảy, tám người, tuy đều là kẻ liều mạng, nhưng dũng khí hò hét với Diêm Vương, không phải ai cũng làm được.
Vì vậy tên béo suy nghĩ lại, rất nhanh có quyết định. Cười lộ ra một cái răng vàng nói: "Người khác hỏi em, em chắc chắn không muốn, nhưng anh Lee đã mở miệng thì lại không giống thế. Không phải một đứa Trung Quốc thôi sao, nếu anh thích, em sẽ nhịn đau một chút mà tặng anh."
Anh nhướn mày, cười: "Cảm ơn."
Tên béo khà khà cười, "Xem anh nói kìa, đều là huynh đệ trong nhà, không phải khách sáo."
Cách đó không xa mấy mét, Nguyễn Niệm Sơ núp vào một góc, thân thể run rẩy, nhìn hai người đàn ông một cao một thấp cười nói. Cô nghe không hiểu nội dung của bọn họ, cô chỉ thấy người đàn ông tên Lee kia đối mặt với cô. Anh dựa vào bàn gỗ, đứng một cách tuỳ ý, uốn lên một vòng cung nơi khoé miệng, cười như không cười, dáng vẻ rất lưu manh.
Nguyễn Niệm Sơ cắn môi, trong lòng hồi hộp một chút. Linh cảm rằng tình hình của mình càng tệ hơn.
Đầu kia, mấy người đàn ông vẫn bàn về người phụ nữ bị trói.
Tên béo đó ngơ ngẩn, chép miệng, nói da của Nguyễn Niệm Sơ rất trắng giống như tuyết hắn đã nhìn thấy mười năm trước ở Tây Tạng Trung Quốc, nói hai má của cô ấy rất nhỏ, không lớn bằng một bàn tay người, nói ánh mắt của cô sáng, tựa như những ngôi sao lấp lánh trên trời. Còn nói dáng người cô rất đẹp, eo nhỏ tinh tế, mông như quả đào, chỉ liếc mắt thôi đã đủ làm người ta hứng thú.
Những ngôn từ dâm dục không dứt bên tai.
Lee mặt không có cảm xúc đứng nghe, hút thuốc lá đầy khói, không tiếp lời. Anh lại liếc nhìn góc tường. Cô gái kia co rúm lại thành một cuộn nhỏ, tóc che quá nửa khuôn mặt, nhìn rất bẩn thỉu, thế nào cũng không nhìn ra xinh đẹp khuynh thành như miệng tên béo nói.
Anh xuỳ một cái, rất nhanh liền dời tầm mắt.
Mấy phút sau, bao thuốc lá cũng đã thấy đáy, trên mặt đất chừng mười cái tàn thuốc rơi rải rác.
Đồ Ngoã ngồi trong phòng một lúc, thấy mệt mỏi, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Mấy người khác liền tiễn ông ra đến cửa.
Đi được vài bước, Đồ Ngoã lại nghĩ đến cái gì, dừng động tác, quay người lại. Trầm giọng nói với bọn họ: "Mấy ngày trước, boss nói có việc mới giao cho chúng ta", vừa nói, ánh mắt liền nhìn về phía chàng trai trẻ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi kia, "Lee, đến thời điểm đó cậu đi cùng ta gặp boss."
Lee gật đầu.
Gió nổi lên, Đồ Ngoã che miệng ho khan vài tiếng, ngữ khí cũng hoà hoãn lại: "Quãng thời gian trước cậu cực khổ rồi. Mấy ngày nay đừng ra ngoài, ở nhà, nghỉ ngơi cho thật tốt." Nói xong mắt đảo qua nhìn bóng người gầy nhỏ trong phòng, khẽ cong khoé miệng, mấy người đàn ông đều hiểu rõ ý nụ cười.
*
Như Nguyễn Niệm Sơ đã dự liệu trước vậy, đêm đó, cô suốt đời khó quên.
Khi mấy người trong phòng đều đi ra, cô liền giẫy giụa, nhìn xung quanh tìm vũ khí có thể sử dụng được trong phạm vi. Cô muốn chạy trốn, muốn bảo vệ tính mạng, muốn phòng thân. Khoé mắt khẽ nhìn thấy một ánh sáng lạnh lẽo loé trên mặt đất, là một cây kéo. Nguyễn Niệm Sơ vui mừng, vội vàng di chuyển đến hướng đó.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, trên eo cô đã có một lực rất mạnh, đem cô xốc lên.
Nguyễn Niệm Sơ rất nhẹ, bị người kia xách lên như cây bông. Cô kinh ngạc, không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trước mắt mọi thứ quay cuồng, định thần lại cô đã nằm trên vai người đàn ông kia.
Là người đàn ông tên Lee.
Trên miệng cô vẫn còn dán băng, theo bản năng ô ô giãy giụa, mấy giây sau như ý thức được cái gì, lại bình tĩnh lại. Bất động. Dưới tình huống này, cô chỉ có liên tục ép mình phải bình tĩnh, bình tĩnh. Đám người kia rất ác, cô không thể làm cho họ tức giận.
Lee tỏ rõ vẻ lạnh lùng, phớt lờ những người khác, xốc cô lên trực tiếp đi ra ngoài.
Mưa ở Campuchia nhiệt độ rất nóng, quần áo của cô lại khá mỏng và sơ sài, cái tư thế này khiến quần áo ngắn lại, vòng eo trắng như tuyết liền lộ ra trong không khí. Tay của người đàn ông vừa vặn đặt ở vị trí này.
Cứng rắn, rất rộng lớn, cũng rất thô ráp.
Nguyễn Niệm Sơ cắn chặt răng, cả người căng thẳng, phần da bị anh chạm vào nóng như bị thiêu đốt.
Đi ra khỏi phòng, cô cố gắng chuyển động cổ nhìn bốn phía, mới phát hiện, ở đây có rất nhiều nhà gỗ và nhà tranh, tạo thành một doanh trại, ở sâu trong rừng, được bao quanh bởi cây xanh ở mọi phía. Khu vực này rất rộng, tầm nhìn vào ban đêm như mơ hồ, không nhìn thấy rõ vẻ ngoài cụ thể của ngôi nhà, chỉ có vài đường nét mờ ảo. Ở giữa doanh trại có một đống lửa, được bao quanh bởi một vòng tròn người, họ đang uống rượu và ăn thịt, cười nói rất to.
Nguyễn Niệm Sơ nhìn thấy những người kia đều đeo khẩu súng, trong lòng lạnh toát.
Cô bị khiêng đến một căn nhà gỗ khác.
Người khiêng cô lấy chân đem cửa đá văng ra, sau đó trực tiếp ném Nguyễn Niệm Sơ trên giường, động tác thô bạo đến cực điểm. Tấm ván giường chỉ được làm bằng một vài miếng gỗ, tuỳ tiện rải một chút cỏ khô cùng với một lớp ga giường. Cô bị ném mạnh lên, vì nó rất cứng, cô đau đến rên lên thành tiếng.
Sau một khắc, Lee thắp sáng đèn lên, ánh sáng lờ mờ xua đi đêm tối. Anh quay lưng với cô đứng ở giữa phòng, uống nước, bóng lưng cao to cường tráng.
Nguyễn Niệm Sơ không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tay chân cô vẫn như cũ bị trói, không thể động, không thể làm gì khác hơn đành cuộn đầu gối núp ở cuối giường. Cảnh giác nhìn theo anh ta.
Loại tĩnh mịch này không kéo dài bao lâu.
Nhẹ nhàng "cạch" một tiếng, anh ta đặt chiếc ly trong suốt trong tay lên bàn, sau đó, khiến cho Nguyễn Niệm Sơ không nghĩ tới chính là, anh ta bắt đầu cởi quần áo. Hoàn toàn coi cô là không khí.
Con ngươi Nguyễn Niệm Sơ trong nháy mắt co rút.
Lee cởi áo, đưa lưng về phía cô, sau đó tiện tay vê chiếc áo đen thành một cục rồi ném xuống đất. Cô liền nhìn thấy bóng lưng cường tráng của người đàn ông. Màu da đồng, vai rộng, hẹp dần xuống vị trí thắt lưng, hiện ra một tam giác ngược chuẩn, trên tấm lưng có vô số những vết sẹo to nhỏ.
Vết dao, vết thương do đạn bắn, nhiều vô số kể.
Một con rồng màu xám đen lơ lửng dọc từ trên vai xuống cánh tay của anh, theo động tác của anh mà động đậy, dữ tợn giương nanh múa vuốt, đầy vẻ hoang dã.
Trên mặt cô đột nhiên hơi nóng, nghiêng đầu đi, nhắm mắt, mười ngón tay dùng sức nắm chặt lại ở phía sau. Dùng sức đến nỗi gân xanh ở nơi khớp xương cũng nổi lên. Đột nhiên, ánh sáng biến mất, cùng lúc đó, tiếng bước chân vững vàng bước đến gần cô.
Trong bóng tối, Nguyễn Niệm Sơ nín thở, nghe thấy tim mình đập như sấm.
Vài giây ngắn ngủi, người đàn ông đó leo lên giường, đưa bàn tay to lớn đến, cô đã bị anh kéo dưới thân. Cô không phát ra được âm thanh nào, nhưng đôi mắt giận dữ của cô như thiêu đốt trong đêm tối, gắt gao trừng mắt nhìn khuôn mặt trong gang tấc.
Người đàn ông có đường nét rõ ràng, dung mạo rất anh tuấn rắn rỏi, nhưng lúc này, bị bóng tối che đi phần sắc bén, càng có mấy phần nhu hoà. Thực sự quá gần, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy hàng lông mi dày của anh ta cúi xuống.
Lee cũng nhìn chằm chằm vào cô, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh mà sâu. Cô gái này có một đôi mắt to mà trong suốt, dù khuôn mặt dính đầy tro và bùn, nhưng vẻ ngoài quyến rũ của cô ấy rõ ràng rất dễ nhận ra.
"A." Nguyễn Niệm Sơ muốn xin hắn buông tha cho mình, ô ô lên tiếng.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của Lee loé lên liếc về phía cửa sổ, lấy một chiếc vải mỏng che lên hai người, ngăn cách những đôi mắt đang nhìn trộm bên ngoài. Sau đó giơ hai tay cô lên cao đỉnh đầu. Cố tình hay vô ý, môi anh lướt qua trán cô.
Không biết là phẫn nộ hay kinh hoàng, Nguyễn Niệm Sơ chấn động, cả người run kịch liệt.
Anh ta bắt đầu động. Mà quần áo trên người cô hoàn toàn nguyên vẹn.
Nguyễn Niệm Sơ hơi run, ánh mắt từ sợ hãi biến thành kinh ngạc, khó hiểu. Cô trố mắt nhìn, cánh tay anh đang để ở hai bên hông cô, hơi thở phun lên mặt cô. Ấm áp, mát lạnh, lại có chút ngứa.
Đây là đang làm gì? Cô không hiểu.
Hai người xa lạ trong bóng tối, cứ nhìn chằm chằm vào nhau. Trong căn phòng chỉ có hơi thở nặng nề của Lee cùng tiếng ván giường vang lên lay động làm người ta suy nghĩ.
Trong hoàn cảnh như vậy, Nguyễn Niệm Sơ đầu tiên nghi hoặc, mờ mịt, nhưng sau đó, hai gò má cô liền đỏ lên. Khứu giác của cô rất mẫn cảm, phòng này, giường này, đều có mùi hương của người kia.
Mùi thuốc lá, mùi máu tanh nhàn nhạt, cùng nồng nặc mùi hóc môn.
Nguyễn Niệm Sơ thân thể cứng đờ, nhíu mày, nhìn thẳng tắp vào đôi mắt vừa đen vừa sâu bên trên. Không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy, ánh mắt anh ta càng ngày càng sâu, có thứ gì đó bên trong như đang lan rộng.
Lòng cô đột ngột hoảng hốt, theo bản năng dời tầm mắt.
Lee cũng nhắm mắt lại.
Anh ngửi thấy một mùi hương lâu không gặp từ trên người cô. Như mùi hoa nhài vào sáng sớm, tươi và ngọt, với hương vị nơi bình minh ở quê hương.
Bên ngoài phòng, bóng đêm đen như mực. Mấy cái bóng đen lén lút dừng lại chốc lát, lấy tau lau miệng, cười khà khà thoả mãn rời đi.
*
Nguyễn Niệm Sơ cứ như thế ở bên cạnh Lee.
May mắn chính là, sau đêm đó, không có ai đi đến phía ngoài phòng nghe trộm nữa. Trong hai ngày liền, Lee cũng không chạm đến cô, chỉ mang đồ ăn thức uống cho cô vào một thời điểm nhất định. Hai người thậm chí còn không nói với nhau câu nào.
Thỉnh thoảng, tên béo lùn chạy đến trước cửa phòng, nhìn lén người phụ nữ Trung Quốc bị bắt đến kia, lòng ngứa ngáy khó chịu, muốn hỏi Lee để đem người về. Hắn ta cười cười nói: "Anh, dù gì thơm ngon anh cũng đã được trải qua, không bằng đưa cô gái này trả lại cho em...Nếu không được, thì mấy ngày nữa em sẽ đem trả lại anh?"
Lee không lên tiếng, lạnh nhạt liếc nhìn hắn một chút, tên béo liền không rét mà run.
Sau đó, toàn bộ nhóm Đồ Ngoã đều hiểu — Lee coi trọng người phụ nữ Trung Quốc bị bắt kia, người muốn sống chớ có đến gần. Bởi vậy, có những người ham muốn sắc đẹp của cô trong lòng cũng e dè, cũng không dám làm bậy.
Nguyễn Niệm Sơ có thể cảm giác được, người đàn ông tên Lee này, cùng với những khác có chút không giống. Anh ta không xâm phạm cô, làm thương tổn đến cô, thậm chí còn giúp cô khỏi bị tên béo lùn đó lăng mạ sỉ nhục, điều đó thật sự rất may mắn.
Tuy nhiên, nó cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến việc cô phải chạy trốn.
Khi mới bị bắt, tên béo lùn đã lục soát người cô, ví tiền của cô, hộ chiếu, thẻ căn cước, điện thoại di động, tất cả đều mất tích.
Cho dù cô chạy trốn thành công, cô cũng không có cách nào ở quốc gia này chứng minh thân phận của mình. Tuy nhiên, những thứ này chỉ là điều không quan trọng. Qua trọng nhất chính là làm sao để trốn thoát.
Nguyễn Niệm Sơ một mực chờ đợi.
Cho đến khi vào ngày thứ ba cô bị bắt, sau giờ ngọ, cơ hội đã đến.
Sau bữa tối, như thường lệ có một bà lão lọm khọm đến dọn dẹp bát đũa. Bà lão sau khi rời đi, một cậu bé tầm mười ba mười bốn tuổi bước vào nhà, nói chuyện với Lee bằng Miên ngữ. Trong nửa khắc, Nguyễn Niệm Sơ nhìn thấy Lee mặt không cảm xúc gật đầu một cái, mở cửa rời đi.
Trước khi đi, anh quay đầu lại nhìn cô một cái.
Mấy ngày nay, Nguyễn Niệm Sơ bị hạn chế tự do, phạm vi hoạt động chỉ ở trong căn nhà gỗ này. Điều duy nhất cô có thể làm là quan sát người đàn ông này. Cô phát hiện, đôi mắt của anh đặc biệt dài, nhìn rất đẹp. Phần lớn thời gian, đôi mắt có màu đen xanh nhạt, vừa lạnh lại vừa sáng.
Mà vào lúc này, ánh mắt của người đàn ông này rất sâu, mắt đen mang theo một cảnh cáo nguy hiểm rõ ràng.
Nguyễn Niệm Sơ đại khái đã hiểu. Cô phải ngoan ngoãn nghe lời, không được chạy loạn.
Cô bình tĩnh gật đầu, nhưng trong lòng thì nghĩ, anh ta không ở đó, không chạy trừ khi đó là một kẻ ngu.
Lee rời đi, tiếng bước chân dọc theo tấm gỗ dầu bên ngoài ngày càng xa dần. Mấy phút sau, cô khẽ cắn răng, mở cửa ngó, hành lang phía trước và khoảng đất trống đều vắng tanh, không có người nào khác.
Một cơ hội trời cho. Nguyễn Niệm Sơ quyết tâm, bước chân ra ngoài.
*
Trại thật sự rất to lớn, một đường đi ra ngoài, phải mất 20 phút, Nguyễn Niệm Sơ suýt nữa thì lạc đường. Trong thời gian đó, cô còn tránh thoát được hai tên tuần tra được trang bị súng.
Khu rừng bên ngoài rất rậm rạp, lá cây che kín cả bầu trời, xanh um tươi tốt, ngăn chặn những khu vực rộng lớn bị ánh mặt trời chiếu xuống, không khí oi bức truyền ra những tiếng côn trùng kêu vang.
Nguyễn Niệm Sơ cũng không quay đầu lại, chạy thẳng vào trong.
Nơi này, cô chưa bao giờ đến, nên cũng không biết đường, chỉ có thể đi lung tung về phía trước không có mục đích. Bỗng nhiên, bắp chân cô bị một vật gì đó đâm xuống, cô cau mày cúi đầu nhìn, cô không cẩn thận đã vấp phải bụi gai.
Nguyễn Niệm Sơ cũng không dừng lại, nhịn đau tiếp tục chạy.
Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng một âm thanh bất thình lình vang lên, rất âm trầm, giọng điệu cực thấp: "Còn nửa mét nữa sẽ tiến vào bãi mìn, cô tiến thêm một bước nữa, ai cũng không cứu được cô."
"..." Nguyễn Niệm Sơ ánh mắt nhảy lên, tiếng Trung, rõ ràng là tiếng Trung. Cô quay đầu lại, một người đàn ông cao lớn ngả người ra phía sau, uể oải tựa vào thân cây, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không rõ.
Kinh ngạc trong nháy mắt che lấp đi sự sợ hãi, cô nghi ngờ hỏi: "Anh nói được tiếng Trung sao?" Không đúng, tiếng Trung của anh ta phát âm quá chuẩn, liền bật thốt ra hỏi: "Anh là người Trung Quốc?"
"Tôi là ai, điều đó không quan trọng."
Lệ Đằng rất bình tĩnh, "Quan trọng chính là, chỉ có theo tôi, cô mới có thể sống sót."