• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gõ chữ: Cô Chuối

Kiểm tra xong, Đào Tra lấy sữa bò bày ra giữa bàn, khoanh tay lại, bộ dạng không cam lòng nhìn chằm chằm vào nó.

Ninh Hâm húc húc cậu: "Làm gì đấy, không thích Lâm Mị đưa sữa bò cho cậu à?"

"Biết là cậu không thích Lâm Mị, nhưng chẳng phải Lâm Mị tốt với cậu lắm sao, nhà ở đối diện, thường xuyên mang đồ ăn sáng cho, chẳng phải cậu còn kể hồi nhỏ còn làm bài tập cho cậu nữa à?" Ninh Hâm nghiêm túc phân tích: "Cậu nhìn đi, bây giờ còn đưa sữa bò cho cậu nữa, giờ khó tìm được bạn bè nào tốt như vậy lắm."

"Sữa bò vô tội mà."

Nghe thấy hai chữ bạn bè khiến Đào Tra cau mày lại.

"Tớ không phải bạn bè với anh ta." Đào Tra để sữa bò tới trước mặt Ninh Hâm, nhẹ nhàng nói: "Tớ và anh ta là kẻ thù. Đơn phương đó."

Nếu hỏi ác mộng của những đứa trẻ là gì, chắc chắn sẽ có một cái gọi là 'con nhà người ta' ở trong đó. Mà Lâm Mị lại chính là nhân vật nổi tiếng nhất trong ngõ Anh Vũ.

Cha hắn là tổng giám đốc của một văn phòng bên trong trung tâm thành phố, còn mẹ hắn khi đó là chủ nhiệm cấp hai, và Lâm Mị, thành tích tốt đẹp trai EQ lại còn cao, được trường bình chọn là super hot boy hàng năm.

Super hotboy? Thật ra là flop thì có. (*)

Một gia đình hoàn mỹ như vậy nhưng Đào Tra lại phải ở ngay phía đối diện.

Cha của Đào Tra là người hiền lành nhu nhược lại còn tốt bụng quá mức, phàm là người trong ngõ nhỏ có chuyện gì đều tìm đến ông nhờ giúp đỡ. Dù là chuyện Đào Đại Hành không làm nỗi cũng phải đi hỗ trợ cho bằng được. Còn mẹ Hướng Oánh sao, sức khỏe yếu, cả nhà quanh năm có mùi thuốc đông y, bình thường chỉ có thể đạp xe điện đi làm những việc lặt vặt ở vài nhà xưởng ngoại ô thành phố.

Còn Đào Tra thì sao, mặc dù đã cố gắng hết sức nhưng lúc nào cũng nghe hàng xóm láng giềng ríu ra ríu rít:

"Tra Tra sao mãi mà chưa lớn bằng Lâm Mị nữa, lúc Lâm Mị học cấp hai đã cao một mét tám rồi đấy."

"Lần này Lâm Mị xếp hạng nhất trong lớp ha, Tra Tra đứng thứ mười cũng rất giỏi luôn rồi."

"Tra Tra ơi, trông con cứ như bé gái ấy chứ không giống con trai."

Lần nào Đào Tra cũng cười hì hì ngoài mặt nhưng trong lòng đều lấy bút ghi lại hết từng người đã nâng Lâm Mị lên rồi giẫm mình xuống.

Lớn lên giống con gái rồi sao? Hơn nữa ai quy định con gái thì cao thế này còn con trai phải cao như Lâm Mị?

Cậu biết Lâm Mị và sữa bò của anh ta vô tội, nhưng vô ích thôi, cậu ghét Lâm Mị.

Ai cho Ninh Hâm cái gì cũng không từ chối, cậu ta cầm sữa bò lên tay: "Quao, vẫn còn nóng đây này!"

Nói rồi xét ống hút cắm vào hộp sữa.

Đang chuẩn bị cắm ống hút vào trong, đột nhiên một cái tay đưa ra cản lại.

Vẻ mặt Đào Tra hơi mất tự nhiên chỉ chỉ vào cốc mình rồi nói: "Rót cho tớ một chút đi."

Ninh Hâm thấy khó hiểu: "Chẳng phải cậu nói không uống à?"

"Thì cậu đừng nói với anh ta, có ngu đâu mà không uống." Đào Tra hơi mất kiên nhẫn.

Ninh Hâm nói thẳng tuột: "Đào Tra cậu đừng có kiểu khẩu thị tâm phi như vậy được không?"

Ninh Hâm lấy ống hút ra, cần hộp sữa cẩn thận đổ từng chút vào trong cốc Đào Tra, nhưng bởi vì miệng cốc nhỏ nên phải dùng chút lực mới được.

Sữa bò trượt xuống thành cốc, chỉ thoáng chốc đã đổ đầy một nửa, Ninh Hâm nhìn Đào Tra: "Đủ chưa?"

Đào Tra: "...Rót thêm chút nữa đi."

Ninh Hâm: "..."

Ninh Hâm là người bạn thân nhất của Đào Tra, cũng là người bạn duy nhất mà Đào Tra công nhận từ sâu tận đáy lòng, cậu ấy biết rõ tính tình Đào Tra nên không hề xa lánh cậu.

Dù sao Ninh Hâm đần như vậy, trong lớp ngoài cậu ra thì chẳng ai chơi cùng với cậu ấy cả.

Với lại Đào Tra cho rằng vì Ninh Hâm thấy mình học giỏi nên muốn mình chơi với mình rồi dạy kèm cho học luôn.

Mục đích của bản thân Đào Ta không trong sáng nên khả năng cao Ninh Hâm cũng như thế.

Trên cuộc đời này không có ai đã hiểu rõ người khác rồi mà còn thích chơi với người ta cả, bọn họ sẽ chỉ giả vờ ngoan ngoãn vậy thôi, có khi Lâm Mị cũng vậy.

Miệng Đào Tra uống sữa bò ấm áp, nhớ lại lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lâm Mị.

Lâm Mị không phải dân bản địa trong ngõ Anh Vũ, một nhà ba người này như tiên giáng trần giáng xuống ngõ Anh Vũ. Cái ngõ cũ mèm xám xịt cũng vì họ mà trở nên lấp lánh ánh hào quang.

Lão già ở bãi rác xưa giờ không cười không nói được một câu tử tế nào nay phá lệ tươi cười với gia đình nhà này.

Thêm vài hộ còn mang cả hoa quả, bánh chưng, các thứ như điểm tâm đến nhao nhao gõ cửa.

Một đám người vây quanh trong sân nhà Lâm Mị:

"Hoa nguyệt quý đẹp thật đấy, từ nhỏ đến giờ chưa thấy cái kiểu này bao giờ."

"Kia là hoa hồng ha."

"Nhìn nhà này, nhìn sân này, nhìn cửa sổ này...chậc chậc, ghê gớm thật, ghê gớm thật đấy."

"Ôi, đứa nhỏ khôi ngô quá...địa cầu chúng ta có một chú phượng hoàng xuống này!"

Khi đó Đào Tra không hiểu sao người lớn lại thích nịnh nọt lấy lòng nhà họ Lâm như vậy, cậu ôm một cuốn truyện cổ tích ngồi trên chiếc ghế đẩu ở cổng lớn nhìn cậu bé trạc tuổi mình đang đứng đối diện cách đó không xa.

—— Cao hơn mình, ăn mặc sang chảnh khó tả, nghe những lời khen ngợi hoa mỹ như nước tràn Kim Sơn vậy mà một chút biểu cảm kiêu ngạo hắn ta cũng không có.

Có lẽ người khen hắn quá nhiều nên hắn quen rồi.

Hắn cũng trông thấy cậu mất rồi. Đào Tra bất giác cảm thấy khó thở, hai đầu gối khép chặt lại với nhau.

Kiểu gì cũng sẽ tới đây chào hỏi với mình thôi.

Mình là đứa trẻ được yêu quý nhất ở ngõ Anh Vũ này kia mà.

Cả hai cách một con đường nhỏ nhìn nhau không quá năm giây, Lâm Mị bình tĩnh dời mắt rồi quay người vào phòng.

Đào Tra đang ngẩng đầu lên thật cao như một chú công nhỏ xong rồi từ từ rũ xuống, cả người thả lỏng.

Cậu nghĩ, kể từ bây giờ trở đi, cậu phải ghét tên Lâm Mị này.

- ----

Tra Tra cắn răng!

(*) Raw: 真是非主流 phi chủ lưu: không theo xu hướng văn hóa. (Mọi người có cách dịch hợp lý hơn thì góp ý mình với nha)

Cô Chuối: Omg bé Tra đáng yêu điên, lại còn bị overthinking giai đoạn cuối =))))))))))))))) cười mún chớt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK