Tình yêu của cô ấy, chỉ có một nửa.
Tình yêu của tôi, quá nhiều bi thương, quá ít niềm vui.
Tình yêu của tôi, cũng chỉ có một nửa.
Thật lâu về sau, tôi mới biết được, tình yêu của chúng tôi đều chỉ có một nửa, dành cho cùng một người đàn ông.
Tĩnh Nghi là người keo kiệt khi khóc.
Khi cửa phòng bệnh sắp đóng lại, giây phút đó, tôi mới nhìn thấy nước mắt của cô ấy.
Chỉ có một giọt, từ từ lăn xuống, giọt nước mắt yếu ớt lăn dài trên má.
Nếu, giọt nước mắt kia rơi xuống chiếc chăn, liệu chiếc chăn ấy có lưu lại dấu viết đau thương không?
Đây là lần thứ hai tôi thấy cô ấy khóc. Lần đầu tiên, là rất rất lâu trước đây.
Rất lâu ...
Khi đó, tôi thích nghe cha mình kể chuyện cổ tích. Cha ngồi bên cạnh chiếc giường nhỏ của tôi, gọi tôi, là công chúa nhỏ.
Tĩnh Nghi lúc ấy cũng vừa tới nhà của chúng tôi, buổi tối cô ấy sẽ ngủ lại trong phòng của tôi.
Cô ấy cũng nghe, nghe cha tôi kể câu chuyện xưa mà tôi thích.
Bởi vì tôi thấy cô ấy mỉm cười, nụ cười của cô ấy khiến người ta nghĩ tới vị ngọt của viên kẹo bọc đường, nụ cười ngọt ngào nhất trên thế giới.
Cô ấy là tên trộm nhỏ, trộm đi tất cả những câu chuyện cổ tích của tôi.
Vì thế, tôi ngăn không cho cha kể tiếp câu chuyện cổ tích ấy nữa.
Cô ấy sợ hãi, hai mắt rưng rưng nhìn tôi, tôi quát lên: “ Không cho phép bạn nghe! Câu chuyện này là cha mình kể cho mình nghe! Không được nghe lén!”
Chỉ tôi, mới là công chúa của cha tôi!
Nước mắt cũng chỉ có một giọt, từ từ theo khóe mắt tràn ra, không khóc nức nở, không náo loạn, thậm chí cũng không nghẹn ngào.
Chỉ có một giọt lóe sáng như bọt nước.
Cuối cùng, cô ấy che tai lại, trốn vào trong chăn.
Ngày hôm sau, tôi lén đi tới gần chiếc chăn, tìm những giọt nước biết phát sáng kia.
Một dấu tích nhỏ cũng không có.
Bọt nước xinh đẹp ấy đang trốn ở đâu?
Cho tới khi tôi hiểu được giọt nước mắt có ý nghĩ gì, thì cô ấy lại không nhớ tới nó nữa.
Tôi chưa từng chịu khổ.
Chỉ có điều, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khiến tôi trở thành cô nhi, mà cô ấy, lại một lần nữa, trở thành cô nhi.
Làm việc ở nhà hàng, mỗi ngày đều dọn bàn, dọn dẹp có sạch sẽ đến mấy cũng vẫn bị mắng nhiếc. Tĩnh Nghi là người hiểu tôi, chỉ có cô ấy mới biết, nước mắt của tôi vì sao lại rơi.
Cũng chỉ có cô ấy an ủi tôi: “ Đừng khóc. Bạn xem đi, chúng ta có tiền rồi!”
Tôi biết, cô ấy cũng chẳng tốt hơn tôi là mấy, bởi vì khi cô ấy cười, nỗi buồn lại hiện lên.
Chỉ có điều, cô ấy không muốn cho tôi biết, cho nên, tôi cũng chỉ có thể: “ Không biết!”
Cô ấy ở quán bar chịu không ít oan ức. Cho đến khi, Nguyên Triêu trở thành ông chủ đích thực của quán bar, câu chuyện là như sau.
Tĩnh Nghi rất xinh đẹp, đối với người khác lại tốt bụng, đó là điểm thu hút khiến người khác rất có thiện cảm với cô ấy.
Có lần, tôi tới quán bar tìm cô ấy, thấy một người đàn ông kéo cô ấy đi ra ngoài.
Tôi đã phạm phải một điều rất ngu dốt – lấy bình rượu đập vào đầu người đàn ông đó.
Dòng máu đỏ tươi chảy xối ra, từ gáy của người đàn ông đó, thấm đẫm bàn tay của tôi.
Tôi không biết ...
Chuyện gì cũng không biết ...
Tôi chỉ biết, nhìn thấy Tĩnh Nghi trong tình huống như vậy, tôi hoảng sợ ... Liền quên hết tất cả mọi chuyện.
Mọi tiếng động xung quanh dường như ngưng lại, chỉ sau hai cái nháy mắt, mọi thứ đã bùng nổ. Có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, tiếng bước chân ngày càng gần.
Đó là lần duy nhất Tĩnh Nghi lớn tiếng với tôi.
Cô ấy nhanh chóng đoạt lấy chai rượu trong tay tôi, quay người lớn tiếng với tôi: “ Bạn đi mau! Không được nói là đã từng tới đây!”
Ở đồn cảnh sát, Tĩnh Nghi nhìn tôi mỉm cười.
“ May mắn, bạn đã chạy thoát ...”
Tôi nhìn thấy nụ cười của cô ấy, hồn phách dường như bay ra khỏi thân xác.
Đã lâu rồi, Tĩnh Nghi chưa từng cười như thế, cô ấy cười ra tiếng, tràn đầy vẻ vui mừng.
Tôi không nghĩ, sẽ gặp lại Thần.
Ở trước mặt Thần, tôi cảm thấy mình rất xấu, rất nhếch nhác, đôi găng tay cao su đầy bọt xà phòng ...
Tôi bật khóc thành tiếng, Thần lại cười rồi an ủi tôi.
Hóa ra, anh không quên! Không có quên tới lời hẹn ước của chúng tôi!
Anh đã trở lại!
Tôi ở trong vòng tay của anh, ở trong ngực anh khóc lớn, bắt anh phải thề là không được rời đi.
“ Uhm! Không rời xa.”
Tôi biết, Tĩnh Nghi đưa anh tới. Lướt qua bả vai của Thần, tôi chia sẻ niềm vui của mình với cô ấy.
Chỉ có điều, lúc tôi đang chia đôi niềm vui của mình với cô ấy, Tĩnh Nghi lại xoay người rời đi.
Trên mặt Thần, có vết thương.
Hơi thở anh hơi nặng nề, anh nói: “ Những người đó còn dám động tới Tĩnh Nghi, anh sẽ giết chết bọn chúng!”
Tôi nở nụ cười! Tôi nói: “ Em cũng vậy!”
Chúng tôi, đều yêu thương Tĩnh Nghi, bởi cô ấy là người bạn duy nhất của chúng tôi.
Tôi nghĩ đến ‘ người kia ‘ là Nguyên Triêu. Tôi nghĩ đến lời nói của Tĩnh Nghi, người cô ấy yêu là người kia, tên Nguyên Triêu.
“ Mình đã yêu một người. Mình có thể vì anh ấy làm rất nhiều chuyện, chính là im lặng.”
Tôi nghĩ đó là Nguyên Triêu.
Hóa ra, không phải.
Giọt nước mắt kia, tôi nhìn thấy rất rõ, nó hàm chứa biết bao khổ sở.
Nước mắt của Tĩnh Nghi, tôi đã xem nhẹ nó rồi. Nước mắt của cô ấy, đối với cha tôi, đối với Thần, và còn có cả tôi nữa, chỉ vì, bọn họ đều là người tôi yêu thương nhất.
Đối với Thần, lần thứ hai chúng tôi tổ chức hôn lễ, tôi không tránh được.
Tôi cùng anh kết hôn, bởi vì, đó là tâm nguyện của Tĩnh Nghi.
Cho dù nó tàn khốc hay ấm áp, thì đó là tâm nguyện của cô ấy.
Trước ngày tổ chức hôn lễ, Tĩnh Nghi đi rồi.
Cô ấy lên thiên đường.
Lúc Thần lảo đảo từ phòng bệnh lao ra đi tìm bác sĩ, tôi đã thấy, hình bóng của Tĩnh Nghi đang mỉm cười nhìn anh.
Đó là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Nụ cười chào đón cái chết.
Lướt qua vẻ đẹp ấy, chỉ còn lại kí ức.
Không còn vẻ tái nhợt thiếu sự sống mà là một vẻ đẹp tràn đầy, từng chút, từng chút, dần biến mất sau cánh cửa.
Chỉ còn một tiếng nữa là đến giờ cử hành hôn lễ, giờ phút này, tôi lựa chọn rời đi.
Tôi đem theo tình yêu của mình, đem theo hai câu chuyện cổ tích đi theo, như một đứa ngốc.
“ Công chúa bạch tuyết”.
“ Công chúa lọ lem”.
Thân mến, Thần, Hoàng Tử của em.
Em.
Không phải công công chúa của anh, cũng không phải cô bé lọ lem.