Cho nên đao di chuyển bá đạo.
Nhưng đao của Lạc Vô Thanh lại không phải di chuyển bá đạo.
Đao của hắn dịu dàng và xinh đẹp, giống như trong mùa thu có một tia nắng lấp lánh bắn qua lá cây xanh nhuận như ngọc bích, bị lá cây lọc thành màu xanh biếc thanh nhã.
Đao xinh đẹp như vậy có thể làm cho vô số người ghé mắt.
Mỗi ngày Lạc Vô Thanh đều phải luyện đao, bởi vì rất lâu trước đây có một đại hiệp hắn rất sùng bái từng nói, đao nếu như có một ngày không luyện, đao khách sẽ không thể nắm giữ linh hồn của đao nữa.
Nhưng Lạc Vô Thanh thích nhất luyện đao vào mùa thu.
Mùa thu vàng úa, vạn vật xơ xác đìu hiu, rất hợp với tâm tình một phần tịch mịch ba phần thê lương luyện đao cần có.
Cho nên hắn rút đao ——
Từ nhỏ Mai Sơ Cửu đã thích xem Lạc Vô Thanh luyện đao.
Bởi vì rất đẹp.
Địa phương Đào Quan này từ xưa đã dân phong thuần phác, mấy thập niên cũng không gặp được một kẻ trộm xe, cho nên vào một buổi chiều có ánh mặt trời trong suốt, Lạc Vô Thanh ở trên quảng trường, luyện đao.
Mai Sơ Cửu nhìn ánh đao lượn lờ, cầm vật muốn ném cho đao trên tay ước lượng một chút, ngắm một chỗ trống từ một góc độ xảo quyệt bay ra, trong nháy mắt gào thét mà đi bỗng nhiên mở ra trong không khí, thể tích lớn hơn mấy lần, bay về phía sau Lạc Vô Thanh!
Người xung quanh kêu một tiếng cẩn thận, Lạc Vô Thanh lại không nóng nảy, chỉ là xoay người tao nhã, trong lúc ánh xanh lóe lên vật thể Mai Sơ Cửu ném ra ngoài bị chém thành từng mảnh chỉ bạc rất nhỏ ——
Vật thể giống như tuyết mịn lóe ra ánh sáng trắng yếu ớt phản xạ ánh sáng mặt trời trong suốt của chiều ngày thu, rơi vào trong cái đĩa trắng như tuyết trong tay Lạc Vô Thanh.
Đồng chí Lạc Vô Thanh cảnh sát khu vực tiểu khu Đào Quan tiêu sái cắm thanh Minh Linh Đao trở lại cái thớt trước mặt, Minh Linh mỏng tang, dài mảnh mà xinh đẹp khẽ run rẩy giống như thân thể tiểu xử nữ lộ hàng trong gió rét.
Ánh mắt Lạc Vô Thanh tịch mịch nhìn cái đĩa trong tay mình, sau đó lấy một loại âm điệu dù là ai cũng không cách nào hình dung nói “... Dưa chua của vị bác gái nào?”
Một người trong một dãy cụ bà ngồi trên bậc thang bên cạnh đang nhấm hạt dưa phơi nắng đứng lên, run rẩy giơ tay về phía hắn: “Thanh Tử, là của bác.”
Mai Sơ Cửu vui vẻ đưa dưa chua đã cắt xong cho bác gái, lại cầm một bắp dưa chua, cười híp mắt nói với Lạc Vô Thanh: “Tiếp tục nè!”
Mà Lạc Vô Thanh thì mang theo tịch mịch không cách nào hình dung cầm Minh Linh lên ——