Edit: snddsf05
Rất nhiều cuộc thảo luận nổ ra bên dưới kênh chat.
【Đẩy gần đây? Khoảng cách của các cậu đang rất gần hả?】
【Chà, anh lớn sẽ không đến tìm Sheng ca đánh nhau chứ.】
【Cũng không nhất định là gần nhau, phụ cận có thể đẩy khá xa, hẳn là chỉ ở cùng thành phố thôi.】
Ninh Hứa không để ý đến mưa đạn, cậu nâng giọng phản đối, Thứ nhất, tôi không phải là kẻ lừa đảo. Thứ hai, xin lỗi vì những hiểu lầm trước đó, hãy gửi cho tôi mã thanh toán của cậu.
Cậu liếc nhìn dòng chữ 17 tuổi trên trang chủ của Anh đào nổ, nhàn nhạt nói: Nếu cậu chưa đủ tuổi thì đừng nên tặng quà. Tôi sẽ trả lại tất cả quà tặng của vị thành niên.
【Ahhhhhhhhh, ông xã đẹp trai quá!】
【Hahaha trời ơi, Anh đào nổ thực sự là trẻ vị thành niên sao? Có vẻ là một thiếu gia nhỏ đáng yêu ha~】
Quả anh đào lập tức nổ tung: 【Mẹ kiếp, hai tháng nữa tôi sẽ thành niên!】
【Cười chết, list phá phòng thủ hahaha.】
【Thiếu gia đừng nóng, Sheng ca ca của chúng tôi nói rằng anh ấy sẽ hoàn lại tiền cho cậu mà.】
Quả anh đào tức giận ấn gửi bình luận: 【Chút tiền này tôi còn cần để ý tới à?】
【Anh trai, tức giận cũng không nên chửi bới, sau khi lấy lại tiền anh muốn làm gì?】
Ninh Hứa khẽ nói: Nếu bản thân cậu không có Alipay thì hãy nhờ cha mẹ đi cùng sau buổi phát sóng, tôi sẽ gửi tiền lại cho cậu. Vì cậu còn chưa đủ tuổi, tôi cũng sẽ không đòi hỏi bất cứ một lời xin lỗi nào.
【...】
【Hahahaha, thật độc đoán! 】
【Quả anh đào kia chắc sắp tức đến nổ tung luôn rồi, hahahaha. 】
【Nếu em không có Alipay】
【Vì lợi ích của trẻ vị thành niên】
【Đồng hành cùng cha mẹ】
Anh đào nổ ngừng mắng, hắn không rõ là mình có đang bị người khác chọc tức hay không.
Ninh Hứa nhìn thấy tin nhắn của Ninh Nguyễn, nói rằng nhỏ đang chờ ở dưới lầu, bảo cậu đi xuống.
Suy nghĩ kĩ rồi thì đến tìm tôi. Cậu nói ngắn gọn với Anh đào nổ rồi bước ra khỏi màn hình phát sóng.
Người đứng đầu danh sách này là một trong những tài khoản theo dõi ngay khi cậu vừa mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, lúc đầu anh ta tặng một vài món quà, nhưng Ninh Hứa lại ít xem bình luận nên không chú ý.
Một lần cậu chơi rubik trong phòng phát sóng trực tiếp.
Một khối đa diện được khôi phục trong vỏn vẹn mười giây.
Những ngón tay mảnh mai và khéo léo mân mê những ô vuông màu đỏ, đầu ngón tay bay nhảy giữa các ô vuông, giống như một yêu tinh lang thang trong rừng rậm, sự tương phản màu sắc tạo nên tác động thị giác mạnh mẽ, một bữa tiệc thẩm mỹ tuyệt vời được dàn dựng chỉ trong mười giây.
Thời điểm đó, Anh đào nổ đã gửi cho cậu một Carnival.
Sau đó, mỗi khi cậu phát sóng, Anh đào nổ đều sẽ đến tặng quà. Cách gửi quà của người này cũng rất kỳ lạ, không chỉ khi cậu yên lặng ngồi giải đề thi, chơi các loại game đối kháng, chơi cắt hoa quả bằng dao, mà đôi khi cậu xoay bút hay nhéo tai của Luna, đều sẽ nhận được quà của anh ta.
Dần dà, người nọ đã trở thành người đứng đầu danh sách quà tặng của cậu.
Sau khi Ninh Hứa xuống lầu, liền nhìn thấy cha Ninh Bác Vĩ đang giúp mẹ cậu xoa bóp vai, dì thì trợn mắt ngoác mồm ngồi bên cạnh ăn hạt dưa.
Ninh Nguyễn mặc đồng phục của trường Ngoại Ngữ Lan Giang, váy màu xám nhạt run rẩy chạy đến chỗ cậu.
Anh, người đầu bảng kia thế nào rồi? Ninh Nguyễn hơi ngập ngừng, thấp giọng hỏi.
Ninh Nguyễn năm nay vừa mới vào lớp một trung học cơ sở, nhỏ có mái tóc mềm mại. Các đường nét trên khuôn mặt đều rất giống Ninh Hứa, hoàn toàn kế thừa vẻ đẹp của Ngải Khắc.
Cả hai anh em đều có mái tóc màu lanh và một đôi mắt hoa đào lấp lánh. Chỉ là trông Ninh Nguyễn có vẻ sinh động hơn, trên mặt Ninh Hứa bình thường không có biểu cảm gì, thần sắc trong mắt cũng sâu hơn vài phần.
Cậu thản nhiên nói: Đừng lo, anh sẽ trả lại tiền cho cậu ta.
Vậy thì tốt. Ninh Nguyễn ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng oán trách: Dì đúng thật là âm dương quái khí, bà ta giả vờ lo lắng anh bỏ học không theo kịp bài vở, nhưng thực ra là đang mắng anh, tâng bốc con trai bả.
Ninh Hứa đi tới, vừa lúc nghe thấy người dì kia nói: Vừa vặn đứa cả nhà chị được nhận vào Nhất Minh, sau này bọn chúng có lẽ sẽ gặp nhau thường xuyên.
Ngải Khắc mỉm cười, Trung học Nhất Minh cũng rất tốt, lại gần trường học của Tiểu Hứa.
Có bốn trường trung học hàng đầu ở thành phố Lan Giang là trung học Ngoại Ngữ và trung học Hòa Lập ở quận Vu Lan, trung học số 1 Nhất Minh và trung học Lan Giang ở quận Đông Ngạn.
Bởi vì trung học Nhất Minh được gọi là trường trung học số 1 nên mọi người thường gọi trường của Ninh Hứa là Lan Cao.
Ngoại trừ trung học Nhất Minh, Ninh Hứa đã từng đến hai trường còn lại.
Dì ta mỉm cười hỏi: Tiểu Hứa học kỳ trước thế nào, con có theo kịp không?
Ngải Khắc cười như không cười, bà ta vừa hỏi bà vấn đề này một lần, nhưng bà cố ý không trả lời.
Ninh Hứa khiêm tốn nói: Vẫn là không bằng anh họ của con.
Ai da, con nghỉ học một năm, tiếp thu kém hơn anh họ con là chuyện bình thường, có thời gian thì để Phàm Phàm dạy cho con một chút kinh nghiệm học tập. Ba ta cười càng thêm đắc ý, Con có nằm trong top 300 của Lan Cao không?
Ninh Hứa gật đầu: Cũng gần như vậy ạ.
Dì ta bưng chén trà lên nhấp một ngụm, Không tệ lắm, Phàm Phàm so với con tốt hơn một chút, học kỳ trước thi được 150 điểm, con thi thế nào? Đừng nản, nếu cố gắng một chút nói không chừng có thể vào các trường 211*.
* Tất cả các trường thuộc danh sách Dự án 221 đều là những trường trọng điểm, có thế mạnh cũng như thành tích đào tạo vô cùng xuất sắc trong các lĩnh vực khác nhau. Điều kiện xét tuyển của các trường đại học 211 rất khắt khe, đòi hỏi sự nỗ lực học tập không ngừng của sinh viên và chất lượng đào tạo, chất lượng đầu ra vô cùng được chú trọng.
Ninh Hứa tùy ý trả lời: Học kỳ trước phát huy không tốt, đứng thứ hai.
Nước từ miệng dì ta phun ra ọc ọc, Ăn đồ hộp phóng đến, phe phẩy cái đuôi giẫm lên nước trên mặt đất, dượng rút một tờ giấy ăn đưa cho dì ta với vẻ mặt trách móc.
Ngải Khắc cười cười nói: Cuối học kỳ trước Tiểu Hứa ăn uống không tốt, chưa hoàn thành bài luận tiếng Trung nên ngoài ý muốn đứng thứ hai. Ai, xem ra nhà em phải kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống của thằng bé trước kỳ thi mới được.
Dì lau đi những vết nước, rồi lúng túng ngậm miệng lại.
Bà ta quay đầu nhìn Ninh Nguyễn, từ khi ngồi xuống, nhỏ vẫn chưa nói một câu nào.
Được một lát lại cười hỏi: Nguyễn Nguyễn thấy đỡ hơn chưa con? Sao vẫn rụt rè như vậy?
Lúc này Ngải Khắc cũng không thèm đáp lại, dượng nhíu mày chọc bà ta, ra hiệu tốt nhất đừng nên mở miệng.
Trong bữa tối, dì nói vì hai gia đình hiện tại đang ở rất gần nhau nên tài xế có thể cùng đưa bọn họ đến trường.
Ngải Khắc từ chối lời đề nghị của bà ta, có rất nhiều ô tô đậu trước cổng Lan Cao nên mỗi lần lão Tống đưa Ninh Hứa đến cổng trường, bọn họ đều phải xuống xe để đi bộ vào trong.
Bây giờ đã chuyển đến Hà Thủy Nguyệt, mỗi ngày đều có vài chuyến xe buýt đưa đón học sinh, vừa vặn tiết kiệm thời gian lúc tắc đường.
Ngày mai Ninh Nguyễn cũng bắt đầu đi học, buổi tối nhỏ sẽ cùng Ninh Bá Vĩ bắt xe trở về Lan Trung.
Nhỏ bất đắc dĩ giật giật góc áo Ninh Hứa, nói với cậu: Anh à, mấy lời dì nói anh đừng để trong lòng, cũng đừng tự tạo áp lực cho bản thân.
Anh hiểu rồi, dài dòng. Ninh Hứa đưa tay lên xoa đầu nhỏ.
Hoàn toàn khác so với vẻ an tĩnh vừa rồi, nhỏ cất cao giọng nói với vẻ nũng nịu: Anh phải thường xuyên mở phát sóng trực tiếp nha. Em siêu thích học cùng anh luôn đó. Đừng bận tâm đến cái người đầu bảng kia, sau này em sẽ dùng loa lớn để mắng anh ta.
Ninh Hứa vỗ nhỏ một cái, Được.
Ninh Nguyễn là một huynh khống tiêu chuẩn, mãi cho đến khi cậu thúc giục liên tục, mới lưu luyến quay đầu rời đi.
Sáng hôm sau, Ninh Hứa lần đầu tiên đi xe buýt đến trường học.
Cậu dậy sớm, trên chuyến xe buýt đầu tiên hầu như không có ai, cầm tai nghe đeo lên, dựa vào cửa sổ nghe nhạc.
Nhiệt độ sáng sớm còn chưa tăng quá cao, ánh nắng mỏng manh lọt qua kẽ lá bạch quả* bên đường, chia thành từng mảnh pha lê óng ánh, biến bộ đồng phục học sinh màu trắng thành một viền vàng mơ hồ.
* bạch quả
Đồng phục của trường Lan Cao được mệnh danh là đồng phục đẹp nhất thành phố Lan Giang, nam sinh mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt, quần tây đen, nữ sinh cũng mặc áo sơ mi và váy kẻ sọc giống nhau, nhìn rất trẻ trung.
Sau khi xe dừng một chút, một nam sinh đeo kính đi tới ngồi xuống bên cạnh Ninh Hứa.
Chào buổi sáng Hứa Thần, em tới rồi đây, vật lý trước nhé. Lý Cầu khéo léo lật cặp sách của mình, lấy ra một quyển bài tập vật lý.
Ninh Hứa nhướng mày: Tối hôm qua không phải cậu hỏi tôi môn toán sao?
Lý Cầu bất đắc dĩ nói: Vẫn nên làm vật lý trước đi. Có rất nhiều câu hỏi trắc nghiệm, từ đây đến trường vừa vặn đủ thời gian.
Tranh thủ lúc Ninh Hứa tìm bài tập vật lý, cậu ta buồn bực than thở: Bài vật lý lần này quả thực là tờ giấy cảm tạ gia tộc, thật con mẹ nó khó quá rồi ấy. Em sợ không kiểm tra đáp án với anh thì sẽ hỏng mất. Đợi khi đến trường lại không còn cơ hội.
Lý Cầu vốn là học sinh lớp A của Sáng Ưu, nhưng vì trượt kỳ thi nên bị chuyển sang lớp 3. Khi đó, Ninh Hứa vì lý do chuyển trường nên phải chọn một lớp song song, hai người gặp nhau trong văn phòng giảng dạy, Lý Cầu dựa vào tài ăn nói nói của mình, trực tiếp bắt cóc cậu theo vào lớp 3.
Ninh Hứa nghi hoặc: Giấy cảm tạ gia tộc* là cái gì?
* Giấy cảm ơn người thân trong gia đình (dùng ở tang lễ).
Lý Cầu vừa hỏi vừa đáp: Tại đám tang, em lạy một lần, lạy hai lần, lạy ba lần. Người nhà cảm ơn, hiểu không? Hoàn thành bộ đề này nữa là xong.
Ninh Hứa: "..."
Vừa nói, cậu ta vừa lấy một lon Starbucks từ trong túi ra, ném cho Ninh Hứa: Cho anh nè, Roll King Happy, loại nước em thích nhất đó.
Ninh Hứa vặn mở nắp, nhấp một ngụm, khéo léo nói với cậu ta: Nếu như trí tưởng tượng đặt tên của cậu được chuyển thành trình độ văn nghị luận, có lẽ sẽ được thêm vài điểm trong kỳ thi.
Gót chân Achilles* của Lý Cầu là nghệ thuật tự do, cậu ta gãi đầu: Em đây đúng là có đẹp trai thật nhưng não cũng không dùng được bao nhiêu, nào đếm được mấy người giỏi tất từ nghệ thuật** đến khoa học*** như anh chớ, nghe cứ như biến thái ấy.
* Gót chân Achilles (còn được nhắc đến trong nhiều tài liệu là gót chân Asin) là một câu ngạn ngữ nổi tiếng nói về điểm yếu của mỗi con người.
** Nghệ thuật gồm: âm nhạc, hội họa, văn chương, múa, sân khấu, kịch, điện ảnh, kiến trúc.
*** Khoa học gồm: toán, lý, hóa, sinh, khoa học & xã hội nhân văn, ngoại ngữ, giáo dục thể chất, tin học...
Đúng rồi, anh biết hôm nay phải đổi chỗ ngồi chưa á? Tiền Dương có nhắn cho tụi em trong nhóm. Cậu ta nói.
Ninh Hứa thản nhiên nói: Đổi đi, dù sao đều là ghế đơn.
Lan Cao xưa nay vẫn luôn dùng ghế đơn, nhưng để tiện cho giáo viên đi lại, cứ hai hàng sẽ xếp sát vào nhau một chút.
Lý Cầu gật đầu, Quả nhiên là anh chưa xem qua sơ đồ chỗ ngồi hở?
Cậu ta lấy điện thoại di động ra, bấm vào sơ đồ chỗ ngồi do giáo viên chủ nhiệm lớp hôm qua phát cho, đồng thời nhắc nhở: Không nên mắng người.
Ninh Hứa nhìn thoáng qua, thấy mình được xếp ở hàng cuối cùng bên cửa sổ, bên tay phải còn in một cái tên chói mắt: Cảnh Văn.
Cậu nâng giọng, đánh giá một cách thích đáng: Đồ ngốc.
Lý Cầu thu hồi di động, hài lòng: Anh bảo Tiền Dương là đồ ngốc, hay Cảnh Văn là đồ ngốc?
Cả hai. Ninh Hứa không nói nên lời.
Từ học kỳ trước, cả lớp đều biết cậu và Cảnh Văn có mâu thuẫn.
Trong một lớp học có hai nam sinh đẹp trai đến phát khóc, hoặc sẽ trở thành bạn tốt người người ngưỡng mộ, hoặc sẽ trở thành đối thủ, vừa nhìn mặt liền thấy đối phương không vừa mắt mà sẵn sàng lao vào đánh nhau.
Sở dĩ cậu và Cảnh Văn trở thành kẻ thù là vì cậu đã phá ba chức vô địch liên tiếp của hắn trong đại hội thể thao - đây là lý do của Cảnh Văn.
Đối với cậu, không gì khác, loại người cậu ghét nhất là những kẻ thích gây chuyện.
Mà Cảnh Văn lại là một giáo bá*.
* Đánh nhau giỏi ( hiểu nôm na là trùm trường ó =))))
Cậu trước nay chưa từng cùng Cảnh Văn nói qua một câu, nhưng điều đó không ngăn được việc bọn họ cảm thấy chán ghét lẫn nhau.
Trong khuôn viên trường trung học, không có tin tức nào lan truyền nhanh hơn chuyện hai anh chàng đẹp trai có mối quan hệ không tốt, hậu quả kéo theo là càng nhiều tin đồn cho rằng mối quan hệ của bọn họ sẽ ngày càng trở nên cứng nhắc, tạo thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Sau khi đến lớp, đúng như lời Lý Cầu nói, trong vòng nửa giờ, bài tập của Ninh Hứa đã được chia cho các bạn cùng lớp chép, đến một sợi tóc cũng không động được.
Ngoài cửa sổ ánh nắng dần dần nóng lên, trong lớp người chép bài cũng trở nên hăng hái, giấy vở tung bay đầy trời. Tiếng nói, tiếng lật trang, tiếng rót nước không ngớt.
A, viết không kịp rồi, khi nào thì Dép ca ca tới?
Gần tám giờ rồi đó.
Lý Cầu nói: Đợi thầy ấy đến sẽ đổi chỗ ngồi, mấy ông xem qua sơ đồ lớp chưa?
Người ngồi hàng trước nói: Xem qua rồi, tụi tôi đang bàn về hàng sau đây, tôi dám cá cửa sau lớp chúng ta sớm sẽ trở thành thánh địa ngắm cảnh của bọn lớp khác cho mà coi.
Lý Cầu nhắc nhở cậu ta, KHÔNG KHÔNG, chỉ có Hứa Thần của tôi mới được tính là giáo thảo*.
* Nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.
Hàng trước cười nói: Cho cậu lặp lại câu này trước mặt Văn ca, ông đây sẽ thỉnh cậu ăn cơm bệnh viện một tuần.
Lý Cầu ngập ngừng, Quên đi, tôi không thích ăn đồ rẻ tiền. Cảnh Văn nhà ông mà giáng nắm đấm xuống, bữa ăn lập tức biến thành mâm cỗ, tôi vẫn còn nhớ rõ mấy hành động nghĩa khí của cậu ta.
Ninh Hứa nhìn Lý Cầu: Hiện tại tôi cũng có thể cho cậu ăn cỗ.
Mấy nam sinh hàng trước cười vang.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Tiền Dương đi dép xỏ ngón bước vào.
Đằng sau ông dắt theo một nam sinh, dáng người cao lớn chắn hết ánh sáng chiếu vào cửa, ước chừng so với ông còn cao lớn hơn rất nhiều.
Phòng học bỗng chốc yên tĩnh, ai cũng tò mò ngó đầu nhìn sang.
Cảnh Văn uể oải đứng ở cửa, trên cổ thắt cà vạt lỏng lẻo, một tay giữ dây đeo cặp sách, tay kia nhét vào túi quần.
Tóc của hắn màu đen nhánh, ngắn ngủn phóng túng, mỗi một sợi tóc tựa hồ đều có cá tính riêng, thoạt nhìn cũng không quá hỗn độn.
Dưới mái tóc gãy là một đôi lông mày cao, đôi mắt sắc lẻm phóng khoáng, đôi mắt một mí che đi con ngươi mỏng manh, hàm dưới hơi nhếch lên, toàn thân lộ ra khí chất Không được phép lại gần.
Tiền Dương liếc nhìn mái tóc cuối cùng đã được nhuộm đen trở lại của Cảnh Văn, nặng nề ngâm nga: Cài nút áo vào! Tôi nói tám giờ, tức là tám giờ tôi đến, cậu thật sự đi cùng tôi sao? Còn không mau vào chỗ ngồi?
Các nữ sinh phát ra tiếng cười khúc khích, lại mới lạ mà rụt rè đánh giá hắn. Một học kỳ không gặp, mái tóc xanh của hắn cuối cùng cũng được nhuộm lại thành màu đen, học kỳ trước cái tên này là bởi vì nhuộm tóc mà bị trường học thông báo phê bình.
Cảnh Văn uể oải đi vào trong, đến chỗ thiếu niên ở hàng thứ ba ngồi xuống.
Tề Hạo Dương đang cắn một cái bánh bao nhân đậu, nhìn thấy ánh mắt của Tiền Dương liếc qua mình, liền nuốt một ngụm cả cái bánh bao, suýt chút nữa nghẹn chết.
Khụ khụ, mẹ kiếp, anh Văn, mày tới đây chào hỏi tao hả! Hắn ngạnh cổ nhỏ giọng nói.
Cảnh Văn cười lạnh: Cố tình đấy, ai bảo mày đi tung tin đồn tao bị lừa 150.000 tệ hẹn hò qua mạng.
Tề Hạo Dương trừng mắt nhìn, Mày, mẹ nó!
Quên đi, có đánh cũng không lại.
Cậu ta tò mò nói: Mày bị lừa 150.000 tệ, sao có thể nói tao tung tin đồn? Không ngờ có nhiều mỹ nữ theo đuổi như vậy, mày không đồng ý là vì muốn hẹn hò qua mạng?
Cảnh Văn không thèm giải thích, chỉ đáp: Cút ngay.
Tiền Dương vỗ vỗ lên bảng đen nói: Đừng chép nữa, đem toàn bộ bài tập hè giao lên cho tôi. Mười phút sau tiến hành đổi chỗ ngồi, sau khi đổi xong yêu cầu học sinh trực ban đến dọn dẹp khu vực hội đồng, các lớp trưởng thì đến tìm tôi. Mười giờ mọi người ra sân dự lễ khai giảng, nắm chắc thời gian, đừng chậm trễ.
Tiền Dương là giáo viên dạy vật lý, từ sau khi phân ban đã bắt đầu dẫn dắt lớp 3, rất thành thạo trong việc giải quyết vấn đề.
Bọn học sinh lớp 3 uể oải nộp bài tập về nhà, chậm chạp mà thay đổi chỗ ngồi, như thể đang cố tình đối đầu với ông.
Tiền Dương mất hết kiên nhẫn, gọi lớp trưởng ra ngoài nói chuyện.
Ninh Hứa dọn đồ đến bên cửa sổ, lớp 3 nằm ở tầng ba tòa nhà Sùng Văn, vừa vặn có thể nhìn thấy những cây Metasequoia* tươi tốt.
* Thủy sam (danh pháp khoa học: Metasequoia glyptostroboides) là một loài thông lớn thuộc chi Thủy sam (Metasequoia). Cây này là loại cây gỗ lớn có nguồn gốc ở vùng Hồ Bắc-Tứ Xuyên thuộc Trung Quốc.
Metasequoia cao hơn mười mét sừng sững kiêu hãnh, một số cành không được cắt tỉa thậm chí còn vươn đến tận cửa sổ, tràn ngập màu xanh mướt mắt. Nơi này không gần cửa, lại có phong cảnh tuyệt đẹp, thực sự là một chỗ ngồi phong thủy.
Ngược lại, vị trí bên phải của cậu lại có vẻ tệ hơn.
Không chỉ có thể nhìn thoáng qua từ cửa sau mà còn gần lối đi nhỏ, người ra vào mỗi ngày, dễ dàng đụng rơi đồ đạc trên bàn.
Mọi người đều đã xem trước sơ đồ chỗ ngồi, có người buôn chuyện phiếm, lại muốn nhìn xem hàng phía sau có chút động tĩnh nào hay không.
Lý Cầu nói với nữ sinh bên cạnh: "Tiêu rồi, học kỳ trước Dép ca ca sợ Cảnh Văn làm việc riêng nên để cậu ta xuống ngồi hàng dưới, cậu ta hẳn là vẫn muốn ngồi lại chỗ đó."
Nữ sinh che miệng, Bọn họ sẽ không đánh nhau chứ?
Lý Cầu chưa từng thấy Ninh Hứa đánh nhau, nhưng nghĩ lại vẫn rất chờ mong, Dù sao cũng khó nói lắm, A Húc cũng không phải người dễ nói chuyện.
Lý Cầu nói với nữ sinh đó: Nếu bọn họ đánh nhau tôi sẽ xông vào trợ giúp. Bà nhớ gọi Dép ca ca đến nhé.
Nữ sinh hốt hoảng gật đầu, gần như vặn cả người 360 độ để xem kịch lớn.
Cảnh Văn không phụ lòng mong đợi của chúng bạn mà đi về phía cửa sổ, mỗi khi đôi chân thon dài trong chiếc quần tây đen bước tới một bước, mọi người đều nín thở.
Phòng học yên tĩnh dị thường, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, ngay cả lớp trưởng đang thu bài tập cũng dừng hẳn động tác chuẩn bị ăn dưa.
Soda muối đậu phộng hạt dưa đã có, một cuộc đổ bộ Normandy* sắp nổ ra.
* Chiến dịch Overlord là mật danh của Trận Normandie, một chiến dịch quân sự lớn của quân đội Đồng Minh tại miền Bắc nước Pháp trong Chiến tranh thế giới thứ hai. Overlord được mở màn vào ngày 6 tháng 6 năm 1944 bằng các cuộc đổ bộ lớn vào các bãi biển ở vùng Normandie, có mật danh là Chiến dịch Neptune (Ngày D).
Cảnh Văn nâng chân lên, giày thể thao phiên bản giới hạn lộ ra vẻ kiêu ngạo, dùng lòng bàn chân đá vào góc bàn của Ninh Hứa.
Ra ngoài, tôi muốn ngồi ở trong. Hắn hất hàm nói.
Vị trí này là bảo tọa* của hắn, ba năm cấp ba không ai dám đoạt lấy.
* Ngôi báu, ngai báu, ngai vàng
Ninh Hứa hai tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn đột nhiên rung lên, hai tay buông ra, theo đó lắc đầu.
Cậu ngước mắt liếc Cảnh Văn, trong đôi mắt màu nâu xám tràn đầy lãnh đạm cùng khinh thường.
"Cút!"
Thanh âm thiếu niên trong trẻo như măng mọc sau mưa xuân, đường nét như ngọc va chạm vào nhau, nếu phun ra từ ngữ hay hơn, nhất định có thể dìm chết không ít người.
Tuy nhiên, đôi môi ở 37 độ di chuyển lên xuống, những lời được nói ra đã khiến bầu không khí giảm xuống âm 37 độ.
Giọng nói này, ngữ khí mắng người này...
Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến lạ lùng?
Cảnh Văn kịch liệt chấn động, phảng phất nghe được thứ gì đó khó tin.
Đôi mắt hơi ngước lên từ từ mở to, nhưng con ngươi co rút mạnh, những ngón tay rủ xuống co giật một cách lo lắng, tư thế kia không giống như sẽ mở miệng thương lượng với bạn học.
Nữ sinh bên cạnh há hốc mồm, sợ hãi che mắt.
Cảnh Văn trừng mắt nhìn cậu, không thể tin nói: Cậu mắng tôi lần nữa được không?
Ninh Hứa chưa từng nghe qua yêu cầu kỳ quái như vậy, híp mắt nhìn hắn hồi lâu, khẽ nhếch môi, thở hồng hộc, Cậu, đi chết đi.
_
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏa mãn cậu.