Cậu tắm rửa qua loa, lúc thay quần áo mới phát hiện dấu hôn trên cổ, lớn bằng nửa ngón út, đỏ tươi chói mắt. Bảo sao mọi người gọi nó là dâu tây, màu sắc y chang quả dâu tươi ngon.
Lương Chấn rất thích lưu lại dấu vết trên người Tống Đình, mà mùa hè quần áo mỏng manh rất dễ lộ. Bình thường bị làm, Tống Đình có thể cầu xin hắn cẩn thận một chút, tối qua quá mức kịch liệt, lúc Lương Chấn để lại dấu vết, Tống Đình cũng không phát hiện.
Tống Đình trở về phòng tắm, cầm kem che khuyết điểm bôi lên. Làm nhiều lần cũng quen tay, nhưng mà da dẻ cậu quá trắng, che đi che lại càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.
Khoé miệng cũng hơi rách, viền mắt đỏ bừng.
Cậu thả lọ kem xuống, tầm mắt lướt qua dao cạo râu và thuốc cạo râu của Lương Chấn. Bên cạnh còn có mấy lọ thuốc bôi trơn không cùng nhãn hiệu. Lương Chấn bình thường thích chơi trần, mua một lần Tống Đình vứt một lần, sau đó cậu không thèm vứt nữa.
Hai người ở chung phòng, trên bồn rửa tay bày không ít chai lọ, đa số là của Tống Đình, lẫn trong đống đồ ấy một chút đồ của Lương Chấn, xen kẽ nhau, nhìn có vẻ thân thiết kỳ lạ. Tống Đình nhìn một lát, cầm cốc và bàn chải đánh răng của mình để sang một bên.
Cậu mở cửa phòng tắm, Lương Chấn đang dựa bên ngoài, cầm lấy tay cậu, cúi đầu muốn hôn lên trán cậu, bị Tống Đình nghiêng đầu tránh đi.
Lương Chấn ho nhẹ một tiếng, đứng thẳng dậy, nói: “Xong chưa? Xuống ăn cơm thôi.”
Tống Đình nhẹ nhàng rút tay ra, trầm mặc đi lên trước.
Dì làm cơm đã lớn tuổi, lúc trước làm cho mẹ Lương Chấn, giờ chuyển sang làm cơm cho hắn. Thấy hai người một trước một sau xuống lầu, trên mặt Lương Chấn cũng không có vẻ tức giận, dì mới thở phào nhẹ nhõm, gọi Tống Đình: “Mau ăn cơm đi. Dì mới hâm nóng lại, để nguội là không ăn được nữa đâu.”
Tống Đình đáp: “Vâng.”
“Uống thuốc trước đã. Con ăn ít quá, phải chăm sóc dạ dày cho tốt.” – Dì Lưu chạy vào bếp tắt lò thuốc, đeo bao tay cách nhiệt bưng một bát thuốc Đông y ra ngoài. Hơi thuốc bốc lên mang theo vị đắng, tầm mắt Tống Đình dính lên hơi nóng thơm ngon của bát mì bên kia, hơi ngẩn ra. Lương Chấn cong ngón tay gõ hai cái lên bàn: “Ngẩn ra làm gì? Uống thuốc đi.”
Bình thường Tống Đình sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng hôm nay cậu không muốn. Nhớ tới dấu hôn trên cổ, cậu thầm mắng Lương Chấn không phải là người. Mặc dù Lương Chấn chưa bao giờ là người, nhưng bây giờ càng không phải người.
Oan ức là cảm xúc vô cùng quý giá, đã rất lâu rồi Tống Đình chưa được oan ức như vậy.
Cậu tự thấy mình là một đứa ngốc, chưa dám tức giận với ai bao giờ.
Dì mở cửa sổ, hương hoa theo gió bay vào phòng, Tống Đình lại nghĩ, làm một đoá hoa thật tốt. Đến lúc cần sẽ nở hoa, nở xong thì chết đi, chỉ cần sống một mùa ngắn ngủi.
Lương Chấn kiên trì có hạn, nhìn Tống Đình ngồi ngốc, lại nhìn bát thuốc sắp nguội, cau mày gọi: “Tống Đình…”
“Không sao, không sao.” – Không chờ hắn nói hết, dì Lưu vội chạy vào giữa dập lửa, “Thằng bé từ sáng chưa ăn gì, chắc bây giờ bụng dạ khó chịu, ăn chút gì lót dạ đã.”
Lương Chấn vốn không tức giận, nghe dì Lưu nói như thể hắn sắp mắng Tống Đình, há miệng, cuối cùng không nói gì, nhìn Tống Đình cúi đầu gắp mấy miếng cơm tẻ, bưng bát thuốc uống cạn.
Tống Đình ăn cơm, hắn yên lặng nhìn, Tống Đình cũng không hỏi hắn có ăn hay không. Một lát sau, Lương Chấn rót chén nước, uống một ngụm, nói: “Anh tới công ty, vừa ăn xong thì dì gọi điện, nói em không dậy.”
Tống Đình không đáp lại, Lương Chấn gắp cho cậu một miếng bông cải xanh, nhìn cậu chọc chọc mấy lần mới ăn, mặt mày trong nháy mắt hoà hoãn, vươn tay nắm lấy cổ tay Tống Đình, thấp giọng nói: “Ban nãy không phải anh muốn mắng em, có hiểu không? Anh chỉ sốt ruột, sợ em uống thuốc nguội, không có tác dụng.”