Âu Dương Tĩnh Dạ nhìn đám người bao vây quanh mình mà không khỏi cảm thán. Cô trên đời này ghét nhất là rắc rối, mà dây dưa với mấy anh bạn “thân ái” bạn bè với Bao Thanh Thiên này thì chắc chắn là rắc rối to!
Đảo mắt nhìn quanh sơ bộ, xung quanh cô có tầm khoảng mười ba, mười bốn thanh niên cao to, vạm vỡ mặc tây trang màu đen, cà vạt, giày da rất chỉn chu, đồng bộ. Bọn họ dàn thành hàng ngang chặn đầu xe của cô, rồi trước khi cô kịp nhận ra, trước rào sau cũng đã đón kín. Tiến không được, lùi cũng không xong. Xem ra muốn lẳng lặng trốn thoát cũng không mấy dễ dàng. Xét về thái độ ngang nhiên, tự tin của đám người này, Âu Dương Tĩnh Dạ nhẩm đoán thân thủ cũng không đến nỗi nào. Nhưng đáng tiếc là nếu cho lên bàn cân so với đám đàn em trong bang thì… không khác gì dân đầu gấu bảo kê ngoài chợ cá là bao. Có khác chẳng qua là do được ăn diện sang chảnh hơn một chút. Nếu mà rơi vào tình thế bất đắc dĩ một mình cân hết bọn họ thì… ức quá là gãy cặp móng tay mà Tiểu Quả mới làm cho cô hôm trước. Nghĩ đến đây, Âu Dương Tĩnh Dạ có chút tiếc nuối. Dễ thương thế kia cơ mà…
Nghĩ đoạn cô quyết định tránh được phiền phức thì cứ tránh đi, không nhất thiết phải đâm đầu vào đâu. Chờ cho móng tay mọc lại cũng gọi là lâu đi ah~ Thôi thì tuỳ cơ ứng biến vậy.
“Cho hỏi… Chẳng hay các vị cần gì ở tôi?” Tĩnh Dạ hỏi, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không có chút run rẩy vì sợ hãi. Đôi môi nhỏ nhắn còn nở một nụ cười (vô) số tội nữa.
Một tên thanh niên lực lưỡng, da ngăm đen, đầu cạo trọc, tiến đến phía trước. Y giơ ra một tờ giấy có in hình cô ở phía trước, hỏi. “Cô là con gái của Tô Dịch Khương?”
“Tô Dịch Khương? Là ai vậy? Ý có phải là đầu bếp nổi tiếng trên show truyền hình nấu ăn tại gia không vậy?! Trời ơi tui mê ổng lắm ấy! Ổng có con gái hả? Bộ giống tui lắm hả? Trời cái tấm hình này công nhận giống thiệt nha. Trời ơi ngại quá mình như thế nào lại giống người nổi tiếng a~” Âu Dương Tĩnh Dạ phản xạ vô cùng nhạy bén lập tức giả ngớ, diễn vai fan cuồng quả nhiên rất nhập tâm. Miệng liến thoắng không thôi. Cái thể loại nói dối không chớp mắt, thần không hay quỷ không biết như cô hẳn là cơ mặt đã tu luyện đến mức đem đi làm mặt đường thay bê tông được rồi. Quả là một diễn viên xuất sắc nha!
Nhìn gương mặt co quắp của tên đầu trọc cô biết kế hoạch đã có tác dụng. Thế nhưng y vẫn rất cố gắng trụ lại, không cam lòng hỏi lại một lần nữa. “Vậy tên cô không phải là Âu Dương Tĩnh Dạ?”
“WOA, ai mà có diễm phúc được đặt cho cái tên hay như vậy? Thiệt là ganh tỵ đó nha.” Tĩnh Dạ không quên diễn màn đau khổ chấm nước mắt. “Chẳng bù với tui, sinh ra đã được đặt cái tên chuối không thể tả… hức…”
“...Cô tên gì?” Tên trọc có chút e ngại, lùi lại vài bước.
“Ây da, thiệt là kỳ cục đó nha. Biết tên người ta xấu rồi mà vẫn hỏi là sao?” Cô vừa cười khả ố vừa “vô tình” vỗ vai hắn một cái rất nhẹ nhưng thấu nên tận xương. Tên trọc đau không kêu nổi thành tiếng.
Âu Dương Tĩnh Dạ tiếp tục chơi lầy diễn sâu, cười e thẹn. “Thiệt là cứ ép người ta phải nói là sao vậy? Hừm, coi như anh có phước lắm đó. Tui tên...Diễm Thị Phốt.”
Một phút im lặng cho các thanh niên mặt mày hầm hố nghiêm nghị… Đang cố nhịn cười.
Chưa hết cô còn bồi thêm một câu nữa. “Chả là má tui tính đặt là Diễm Thị Phúc. Cơ mà trên đường mang giấy ra chỗ làm giấy khai sinh, ngồi xe xóc quá, chữ xấu người đọc thành Phốt. Các anh thấy cuộc đời này có bất công không cơ chứ?!”
Tạm thời tua qua khoảng một tiếng sau…
“Huhu… Sao trên đời này lại có người khổ như vậy chứ? Uhu… Chúng tôi xin lỗi vì đã chặn đường em lại. Làm trễ mất giờ làm việc của em.” Đám thanh niên cao to mặt mày bặm trợn lúc nãy lúc này ai cũng nước mắt ngắn dài, xúc động vì câu chuyện (điêu ngoa) về cha già ốm yếu và gia đình nghèo rớt mồng tơi của cô. Tài diễn sâu của cô vốn đã xuất thần lại gặp ngay đám người dễ bị lừa này làm vở kịch càng thêm phần xuất sắc. Bọn họ không mảy may biết được là mình vừa bị lừa một vố to mà còn dốc hết túi ra đưa tiền và đồ ăn cho Tĩnh Dạ. Mới đầu còn giả vờ em gái e thẹn, không dám nhận. Nhưng nói chưa hết câu lần thứ hai cô đã nở nụ cười sáng chói, đưa tay nhận hết rồi chào tạm biệt, đạp xe đi mất. Đám người của tập đoàn X vẫn còn xúc động, vẫn đứng chấm nước mắt vẫy tay tạm biệt mà không hề hay biết gì cả.
---
Âu Dương Tĩnh Dạ thản nhiên đạp xe trở về nhà. Cô đưa tiền và thức ăn cho Tiểu Quả và Tiểu Bảo, dặn họ đem đi cho mấy đứa trẻ nghèo gần nhà. Ban đầu cô tính giữ lại một ít kẹo và bánh cho bản thân, nhưng nghĩ lại thấy thương bọn trẻ nên lại thôi. Cô thèm ngọt thì còn có bố già, chứ bọn trẻ ước còn không dám nữa là.
“Tiểu Quả, cha ta đâu rồi? Có ở nhà không?” Chợt nhớ ra việc cần làm, Âu Dương Tĩnh Dạ thắc mắc.
“Lão gia đang ở trong thư phòng làm việc ạ.”
Việc gì kia chứ? Bố già cô mà làm việc gì cho được? Việc trong bang phần lớn là Kiều Dực và Phi Tử lo giải quyết. Ông gần như chẳng nhúng tay vào việc gì ngoại trừ rảnh rỗi ngồi chơi xơi nước, đùn đẩy hết công việc cho mọi người trong bang. Tĩnh Dạ vẫn không thể hiểu nổi làm thế nào mà con người lười biếng như cha già thân yêu của cô lại nắm chức Đệ Nhị gia kia chứ. Ông nội ơi, ông thế nào lại đem bang Nguyệt Cầm trao lại cho cha con chứ??
“Thế à. Chút nữa em mang trà đào với món bánh của hôm nay lên phòng ta nhé.” Nói rồi Tĩnh Dạ quay người đi đến thư phòng.
Vừa kéo tung cánh cửa giấy ra, một cảnh tượng hết sức hồn nhiên đập vào mắt cô. Âu Dương Lục Hải đang ngồi trên sàn thảm tatami, tựa lưng vào chồng gối êm ái, tay ôm tô khoai lang nướng ngồi xem anime, miệng không quên hú hét, “Ah~~ Dễ thương quá!” Căn phòng này, tên gọi là thư phòng cho nó… chuyên nghiệp một chút chứ không khác gì phòng của dân otaku bên Nhật là bao. Ở giữa phòng là một cái tivi màn hình cong đời mới đặt trên chiếc kệ tivi bằng gỗ. Ở bên dưới là biết bao nhiêu loại máy game, từ Xbox, PS2,3,4 tới Wii. Chạy dọc hai bức tường nằm hai bên là hai chiếc kệ đựng manga, anime, đĩa game, figure đủ các loại. Ở bức tường đằng sau thì được phủ kín bởi poster và hình ảnh của hai vợ chồng nhà này mỗi lần đi hẹn hò và đi cosplay cùng với nhau.
Âu Dương Tĩnh Dạ thở dài ngao ngán, cha già và sếp bà đáng kính của tôi, hai người còn có thể xì tin hơn nữa không?
“Con gái! Con về sớm vậy? Khoai lang không con?” Lục Hải nói, rồi đưa củ khoai lang còn nóng hổi cho cô.
Âu Dương Tĩnh Dạ không khách khí đón lấy củ khoai lang, xuýt xoa. “Nóng thế! Khoai lang gì vậy ạ?”
“Bữa nay Tiểu Bảo với Tiểu Quả đi chợ mua được mấy cân khoai lang tím rẻ như bùn mà ngon ghê nơi nên cha kêu chúng nó nướng cho mấy anh em trong nhà ăn. Lấy khăn giấy mà quấn lại cầm cho đỡ nóng.”
“Con cám ơn.” Chợt nhớ ra chuyện cần nói, Tĩnh Dạ kêu lên. “Ý chết, xém nữa thì quên. Cha dừng đĩa lại tí đi. Mẹ nhờ con chuyển lời cho cha.”
Vừa nghe nhắc đến bà xã là mắt Lục Hải sáng lên như đèn pha, lập tức tắt luôn tivi không chút do dự. “Thế nào, thế nào? Hôm nay tiểu Khương có dễ thương không? Mau đưa hình cho cha coi!”
Biết trước phản ứng của bố già, Âu Dương Tĩnh Dạ đã sớm lấy xấp hình mà mẹ cô in ra, chụp lại mọi thứ bà làm mỗi ngày trong vòng một tháng vừa qua ra đưa cho ông. Nhìn thấy đống hình, mắt Lục Hải càng hiện rõ sự phấn khích, mắt cười rất tươi, như một đứa trẻ được cho quà vậy. “Aaaa, tiểu Khương thật là đáng yêu nha. Woa tấm này ngầu quá nè, mà cũng dễ thương a~”
“Cha, ngưng lại chút đi, chuyện này quan trọng hơn nè. Hình ảnh thì để sau hẵng xem. Thông tin của con với cha có vẻ như đã bị rò rỉ ra ngoài rồi.”
Tay ông khựng lại khi nghe thấy câu đó. Lục Hải không cười nữa, mà gương mặt trầm lại hẳn, rất nghiêm túc. “Rò rỉ thông tin sao?”
“Vâng, nghe mẹ nói thì có thể là như vậy. Mà chưa kể là ngoài bọn nhà báo luôn sôi sục đi tìm thông tin về cha con mình ra thì còn một số tập đoàn ghen ghét với mẹ đang muốn đánh úp. Nhân cơ hội này tìm điểm yếu để đánh bật mẹ ra khỏi thương trường, hoặc ít nhất thì bắt được mẹ phải hỗ trợ liên kết với bọn họ.”
“Bọn khốn kiếp!” Lục Hải không kìm được văng tục. Chúng dám đụng vào tiểu Khương yêu quý của ông, ông sẽ bằm nát chúng mày rồi trồng cả một vườn bông cúc. “Mẹ con còn nói gì nữa không?”
“Có. Mẹ nói là con đang trở thành mục tiêu tấn công của tập đoàn X.”
“Cái tập đoàn mới nổi dở hơi biết bơi ấy hả? Lần trước chúng nó làm phiền mẹ con, cha cho mấy đứa trong nhà đi đã dẹp được cả cái ổ chuột đấy mà bây giờ dám làm liều muốn tấn công con sao?” Cha à, vậy ra là do cha gây thù chuốc oán với địch trước nên họ mới ghét nhà mình như vậy đấy chứ. ╮(─^─)╭
“Cha không cần phải nổi nóng đâu. Hôm nay con mới gặp bọn chúng ngoài đường.” Tĩnh Dạ cắn một miếng khoai rồi nói tiếp. “Con mới diễn tuồng một chút mà bọn chúng đã tin xái cổ còn móc tiền với đồ ăn ra đưa cho con nữa. Loại tép riu như vậy, không đến lượt cha phải lo.”
“Cái bọn dở hơi đấy bị con lừa à? Cho đáng đời, dám đụng vào gia đình ta. Lần sau gặp bọn chúng đánh nát đầu chúng nó ra, hoặc không thì triệt giống cả lũ cho cha! Tuyệt chiêu “Tận Diệt” cha dạy con hồi trước thế nào cứ đập nát ra như tương cho cha!” (A/N: hai cha con nhà này cũng thật là kinh dị. Đến đệ đệ của người ta cũng đòi đập nát như tương ( ⚆ _ ⚆ )
“Cái chiêu biến thái đấy ấy ạ?” Nói đến đây, không ai bảo ai cả hai cha con nhà này cười rất tà dâm, mùi nguy hiểm bay đầy trời. “Vâng sếp! Haha.”
Nhưng không ai nghĩ là lần tới lại đến nhanh đến như vậy…
Hôm nay lớp lịch sử mỹ thuật kết thúc khá trễ, lúc lớp cô tan thì trời đã tối đen từ khi nào. Bụng cô đã bắt đầu biểu tình, réo liên hồi. Đã quá bữa tối của cô được vài tiếng rồi. Căng tin trường cũng đã đóng, xung quanh đây thì lại toàn là quán cà phê, chỉ có sandwich khô khốc với bánh ngọt. Mặc dù cô là một con cuồng ngọt nhưng ăn đồ ngọt thay cho bữa tối thì cũng thật không lành mạnh. Hôm nay cô đã ăn ba miếng bánh gatou dâu tây, hai cốc kem Ý với một bịch pocky và vài cục kẹo rồi. Quả thật là ăn nữa thì, có hơi nhiều một chút. Nghĩ bụng, Âu Dương Tĩnh Dạ gọi điện về nhà để hỏi xem ở nhà có gì ăn không. Nhưng chuông đổ rất lâu cũng không có ai bắt máy. Xem ra mọi người đi đâu đó bỏ cô ở nhà rồi. Tĩnh Dạ “ngậm đắng nuốt cay” cùng tủi thân vào lòng, đạp xe về hướng quán cà phê của bác Lợi.
Bình thường thì cô không thích ăn đồ Tây cho lắm, vì nó khá là dầu mỡ. Nhưng đồ ăn của vợ chồng bác Lợi làm thì lại hoàn toàn khác. Mọi thứ đều rất đậm đà, đa dạng hương vị và đặc biệt rất ít dầu mỡ. Lại có rất nhiều rau xanh và thực phẩm tươi ngon. Cực kì lành mạnh nha. Chưa kể là ở quán còn có món panettone latte mà cô cực thích nữa. Vừa thơm ngon mùi sữa lại hoà quyện với vị ngọt của caramel và các loại hạt giòn tan. Tràn ngập hương vị giáng sinh – thời khắc mà cô thích nhất trong năm. Cứ nghĩ đến đấy là Âu Dương Tĩnh Dạ đã nuốt nước miếng ừng ực.
Khoá xe ở bên ngoài, Âu Dương Tĩnh Dạ bước vào bên trong.
“Keng keng!”
“Xin chào quý khách! A! Tĩnh Dạ, cháu đến ăn tối à?” Bác Lam, một người phụ nữ đứng tuổi với nụ cười hiền hậu luôn nở trên môi là vợ của bác Lợi, chủ của quán cà phê này. Hai vợ chồng họ vốn quen biết cha mẹ của Âu Dương Tĩnh Dạ đã lâu, là bằng hữu lâu năm. Kể từ khi biết được hai vợ chồng Âu Dương Lục Hải có con, liền kêu mang đứa bé đến chỗ họ chơi. Từ đó, mỗi lần hai mẹ con Tô Dịch Khương gặp nhau đều hẹn ở quán của vợ chồng hai người. Lâu dần, Âu Dương Tĩnh Dạ không có việc cũng vẫn theo thói quen đến quán ăn tối, thành khách đặc biệt.
“Vâng ạ. Bác cho cháu như mọi khi nhé!”
“Một phần English Breakfast và Panettone Latte đúng không?”
“Vâng!” Tĩnh Dạ cười rồi đi về chỗ ngồi thân thuộc của cô. Mỗi khi đi một mình, cô luôn chọn chỗ ngồi trong cùng, sát cửa sổ, nơi ít người qua lại nhất. Đặt túi xách lên ghế, cô mở màn hình điện thoại… Đã tám giờ tối. Ngày hôm nay cũng sắp trôi qua rồi. Từ khi xảy ra việc đụng độ với tập đoàn X, cha cô thường xuyên đi vắng. Người trong bang cũng liên tục bận rộn, nhưng không ai chịu nói gì với cô cả. Đến mẹ cô cũng giảm thiểu liên lạc. Mọi người bận bịu như vậy, Tĩnh Dạ cũng không thể trách gì được. Chỉ biết cười khổ mà thôi. Sinh nhật cô năm nay xem ra phải trải qua một mình rồi.
Âu Dương Tĩnh Dạ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào, trời đã bắt đầu đổ mưa. Đến thời tiết cũng khiến cô cảm thấy cô đơn, quả thật là một ngày đáng chết mà.
“Quý khách, đồ ăn đã có rồi đây.” Tĩnh Dạ nhất thời giật mình, quay lại. Trước mặt cô là chàng thanh niên tuấn tú, đôi môi mỏng đang nở nụ cười hết sức ma mị. Cặp mắt hẹp, đuôi mắt dài mờ ảo ẩn đằng sau cặp kính kia nhìn cô bằng một ánh nhìn vô cùng khó hiểu, có chút yêu nghiệt, ranh mãnh mà mờ ám. Trên hết là gương mặt kia, có điều gì đó rất quen thuộc. Chắc chắn cô đã nhìn thấy ở đâu rồi, chỉ là hiện tại không tài nào nhớ ra.
“Anh… Chúng ta đã gặp qua?” Âu Dương Tĩnh Dạ không kìm được buột miệng hỏi.
Anh chàng phục vụ kia có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại được vẻ cười cười ban đầu. “Vị tiểu thư xinh đẹp như cô, nếu gặp qua chắc chắn sẽ khó có thể quên. Nhưng tôi dám chắc rằng chúng ta chưa hề gặp qua.” Cúi đầu một cái, anh ta nở nụ cười nghề nghiệp. “Chúc quý khách ngon miệng.”
Tĩnh Dạ cau mày khó hiểu rồi cũng thở dài tập trung vào bữa ăn của mình. Dù sao cũng là sinh nhật, cả năm mới có một lần, nhất định phải ăn thật ngon.
Ăn được vài miếng thì cô chợt nhìn thấy một chiếc máy nhỏ nhắn hình quả dâu đặt trên bàn, hiện lên dòng chữ, “Chúc mừng sinh nhật, cô bé.”
Trong phút chốc, cả người cô như đông cứng lại, mặt nghệch ra. Chụp vội lấy quả dâu, Tĩnh Dạ nhìn chằm chằm vào mẩu tin nhắn ngắn ngủn hiện trên màn hình. Cô nhìn xung quanh, đảo mắt khắp quán để tìm kiếm bóng hình của người phục vụ lúc nãy. Rõ ràng lúc cô đặt túi ngồi xuống bàn, trên mặt bàn hoàn toàn trống trơn. Anh ta, từ lúc nào đã đặt nó xuống? Tại sao lại biết rằng hôm nay là sinh nhật cô?
Trong lúc thắc mắc của cô ngày một chồng chất, đột nhiên đèn của cả khu đột nhiên phụt tắt. Mọi người trong quán có chút giật mình, hoảng hốt. Có người liên tục hỏi chủ quán tại sao lại cúp điện, nhóm khác thì coi như không có chuyện gì, tiếp tục việc riêng của họ, sau khi nhân viên nhà hàng mang ra nến giả (loại chạy bằng pin). Riêng Tĩnh Dạ có lẽ do ngồi trong góc nên trong lúc xảy ra chuyện tạm thời bị quên lãng.
“Xem ra quý khách bị bỏ quên rồi a~” Giọng nói trầm ấm nhưng mang đầy ý trêu chọc chợt vang lên bên tai Âu Dương Tĩnh Dạ. Cô tâm trí trong lúc không ổn định hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của anh chàng bí hiểm kia.
“Anh..!” Cô chưa kịp mở miệng phản ứng thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt lấy, và một ngón tay đặt trước môi ra hiệu im lặng. Cô có thể cảm nhận hơi thở của anh ta phả vào tai cô, cảm giác nhồn nhột.
“Suỵt! Đừng kêu lớn, sẽ gây chú ý đó. Cả quý khách lẫn tôi đều không mong muốn có nhiều phiền phức phải không?” Một câu nói nhưng đánh đúng vào tâm lý của cô, Tĩnh Dạ ngay lập tức im lặng. Đợi y buông tay ra, cô mới nhẹ giọng hỏi.
“Cúp điện có phải do anh làm không?”
“…” Im lặng mất mấy giây, người con trai kia bật cười, nhưng vẫn giữ âm giọng thấp hết mức có thể. “Quả là một cô gái thông minh. Không hổ danh là con gái của Tô Dịch Khương, đệ nhất tiểu thư Âu Dương Tĩnh Dạ.”
“…”
“À, không cần phải diễn vai Diễm Thị Phốt nữa đâu. Mặc dù tôi rất thích trí tưởng tượng phong phú và khả năng diễn xuất của cô. Cha già cô dao đâm đạn bắn còn không trầy trụa được, huống hồ chi là bệnh tật. Đám người trong hắc đạo kia mà nghe được chắc hộc máu chết vì nhục.” Mặc dù không có tiếng động, nhưng Tĩnh Dạ có thể cảm nhận được y đang cố nhịn cười.
Tuy nhiên ngược lại với anh nghĩ, phản ứng của độc nhất ái nữ của Tô Dịch Khương kia hoàn toàn không có chút sợ ngạc nhiên lẫn sợ hãi khi anh gọi đích danh của cô cả. Cô hoàn toàn bình tĩnh, không chút lay động, tĩnh lặng như mặt nước hồ thu. “Anh là người của tập đoàn X?”
“Im lặng xem như là thừa nhận. Tập đoàn của bên anh có việc gì với gia đình của tôi sao?”
“Không hẳn là với gia đình cô. Chẳng qua là tôi muốn “mời” cô về nói chuyện đôi chút với sếp của chúng tôi. Chỉ là một buổi tiệc trà, đâu có mất mát gì đâu phải không, cô bé?”
“… Nếu tôi từ chối?” Tĩnh Dạ hỏi, giọng vẫn rất bình thường, không chút lay động. Thực sự rất khó để đoán được cô đang suy tính gì.
“Xem ra tôi không thể cam kết là cô sẽ không bị đau rồi.”