Nhậm Chiêu là bạn thân từ nhỏ của Bạch Quân Ngôn, bậc phụ huynh của hai người là bạn tốt của nhau, cả hai đã quen biết từ khi còn nhỏ xíu.
Nhà Bạch Quân Ngôn mở công ty về vật liệu xây dựng, nhà họ Nhậm thì làm chính trị nhưng hồi trẻ ba Nhậm Chiêu gây ra chuyện bị kỷ luật vì tham nhũng, ông nhảy từ lầu 15 xuống bỏ mình. Nhà họ mau chóng trở nên sa sút, sau đó mẹ Nhậm Chiêu tái hôn để nuôi lớn cậu ấy rồi lại sinh thêm một người em trai.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hồi cấp ba lúc Nhậm Chiêu come out với người trong nhà cũng không gặp quá nhiều trở ngại.
Sau khi mẹ Nhậm Chiêu sinh em trai thì mắc phải bệnh trầm cảm sau sinh.
Vậy nên Nhậm Chiêu đã phải trải qua tuổi niên thiếu không êm đềm gì. Bị người thân đối xử thờ ơ, Nhậm Chiêu lại không thích học hành nên dần dần ngày càng bỏ bê. Càng ngày Nhậm Chiêu càng sa ngã không muốn tới trường, cậu ấy cảm thấy chỉ có cả nhà chú Bạch là còn đối xử tốt với mình.
Bạch Quân Ngôn lúc nào cũng nhớ rõ sinh nhật của Nhậm Chiêu, cả nhà cậu đi du lịch cũng mang Nhậm Chiêu đi cùng, còn chuyển trường cho cậu ấy để hai người được cùng học chung một lớp ở một trường trung học tư thục.
Lúc ban đầu Nhậm Chiêu rất thích đến ở nhà Bạch Quân Ngôn, chơi với Bạch Quân Ngôn, ở cùng cậu.
Người Thiên Tân nói ba chữ "Bạch Quân Ngôn" quá nhanh sẽ phát âm thành "Bạch Quyển*", Nhậm Chiêu bắt chước chú Bạch, dì Bạch gọi tên mụ của Bạch Quân Ngôn là Quyển Quyển.
(*) Bạch Quân Ngôn 白钧言 /Bái jūn yán/
Bạch Quyển 白卷 /Bái juàn/
Hai người không phải anh em ruột nhưng lại thân thiết hơn cả anh em ruột
Có điều Bạch Quân Ngôn học đại học ở Toronto, Nhậm Chiêu lại học ở một trường bình thường nào đó.
Nhậm Chiêu thiếu thốn tình thương từ nhỏ, tính cách như vậy rất dễ bị cảm xúc điều khiển. Bạch Quân Ngôn không quá khó để tưởng tượng ra tên trai đểu khốn kiếp kia đã PUA cậu ấy thế nào.
Chiều thứ bảy, Bạch Quân Ngôn vừa mới bắt đầu đi làm không quá hai ngày ở phòng tranh cuối cùng cũng đã có một chút thời gian rảnh. Cậu đến quán cà phê hẹn "thám tử tư" giúp cậu điều tra chuyện của Nhậm Chiêu.
Thám tử này khá là đáng tin, trong vòng một tuần đã điều tra ra kết quả. Thám tử tỏ ra thần bí đẩy xấp tài liệu trên bàn kính về phía Bạch Quân Ngôn, hạ giọng xuống cực nhỏ: "Ngài Bạch, cậu nhìn thử xem đây có đúng là người mình muốn tìm không?"
Bạch Quân Ngôn thấy ảnh ngược của mình phản chiếu lại từ hai mắt kính râm màu nâu của thám tử.
Cậu cúi đầu mở kẹp tài liệu ra. Trang đầu tiên là một bức ảnh chụp lén. Người đàn ông trong ảnh đang bước xuống từ chiếc xe màu đen yêu thích. Ngoài trời đang mưa nên tài xế cầm một cái ô lớn màu đen che cho hắn. Người đàn ông này trông rất cao, cái ô màu đen đã che mất nửa khuôn mặt nên không nhìn thấy rõ mặt mũi thế nào, chỉ có thể thấy mơ hồ đường xương hàm sắc bén. Cả tấm ảnh toát lên vẻ trang trọng quý phái không nói nên lời.
Gần như chỉ cần liếc mắt một cái Bạch Quân Ngôn đã tin chắc đây chính là tên trai đểu chết tiệt kia rồi!
Bời vì chiếc xe kia đúng là Bentley, Nhậm Chiêu đã từng kể thế này.
"Cái khoảnh khắc khi tài xế của anh ấy mở cửa xe Bentley ra đưa ô tới cho tớ,lúc đó tớ thật sự đúng là nhân vật chính trong tiểu thuyết".
Thám tử nhìn mặt đoán ý, hơi đắc chí để lộ hàm răng: "Ngài Bạch, đúng là người đó rồi chứ?"
"... Phải". Bạch Quân Ngôn nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn siết tấm ảnh kia đến mức biến hình. Sau đó cậu lật sang trang tiếp, thấy thông tin cá nhân của người kia phía dưới. Trai đểu tên là Lý Hách, giới tính: Nam, tuổi: 23.
Bên dưới còn có địa chỉ nhà riêng, thông tin quán cà phê ưa thích và chức vụ công tác của người đó.
"Gã là người Hàn Quốc sao? Tại sao tên lại sặc mùi Hàn xẻng* thế".
(*Gốc 棒子: một từ xúc phạm Hàn Quốc mà mình không biết chuyển sao cho sát nghĩa.)
"Không phải là người Hàn Quốc".
Thám tử thầm đánh giá người trẻ tuổi đang ngồi đối diện, tuy rằng nhìn mặt còn rất non với làn da trắng như tuyết nhưng nét mặt lại lộ ra khí thế kiêu ngạo, ung dung bình tĩnh, không vội không vàng. Hắn làm cái nghề này nên ánh mắt nhìn người rất chuẩn, vừa nhìn vị khách này đã biết cậu là người được sống trong nhung lụa, chắc chắn là một thanh niên học vấn rất cao mà của cải cũng không tồi.
"Ngài xem thêm đi, bởi vì ngài chỉ muốn một chút thông tin đơn giản nên chỉ có vài tờ này thôi. Nếu đã không có vấn đề gì thì nên thanh toán nốt phần còn lại rồi đúng không?"
Sau khi thanh toán tiền xong, thám tử rời khỏi quán. Bạch Quân Ngôn lại không đi mà ngồi tại chỗ mở mục ghi chú trên laptop có tên là "Đại chiến rùa đá trăm năm đẻ trứng thối" ra.
Đây là thói quen của cậu. Đầu tiên là tìm ra trai đểu, đã hoàn thành. Bước thứ hai là tìm người đến quyến rũ trai đểu, người được chọn cũng có luôn rồi. Bạch Quân Ngôn nhìn đồng hồ, đã 5 giờ chiều, sắp đến giờ hẹn của cậu và Trần Tư Nhiên rồi.
Bạn bè thân thiết xung quanh Bạch Quân Ngôn chỉ có mình Nhậm Chiêu là gay. Ban đầu khi mới biết xu hướng tình dục của bạn thân mình, tâm trạng của cậu rất phức tạp. Nhưng Bạch Quân Ngôn đã chấp nhận chuyện này rất nhanh, hơn nữa cậu còn an ủi ngược lại người bạn đang lo lắng bất an của mình: "Không sao đâu người anh em, chuyện này là trời sinh mà, không phải việc cậu có thể lựa chọn".
Cậu không hề tỏ ra xa lánh Nhậm Chiêu.
Trần Tư Nhiên mà Bạch Quân Ngôn hẹn gặp hôm nay chính là cao thủ trong giới. Cậu ta là người bạn Bạch Quân Ngôn quen biết lúc học dự bị đại học. Còn chưa học xong năm đầu dự bị đại học, Trần Tư Nhiên đã phải về nước vì biến cố gia đình. Trong quá trình học kia hai người họ ở cùng một nơi.
Trần Tư Nhiên từ đầu đến cuối chính là một tay chơi già dặn, so sánh với bé gay Nhậm Chiêu ngây thơ tất nhiên là ở hai cực khác nhau. Trần Tư Nhiên sành sỏi trong việc đùa bỡn lòng người, mỗi tháng sẽ đổi bạn trai một lần, chuyện tình yêu lúc nào cũng giữ kín như bưng.
Trước khi hẹn gặp cậu ta Bạch Quân Ngôn đã nói sơ qua tình hình, vốn dĩ cậu muốn hỏi Trần Tư Nhiên là: "Cậu chơi rộng, quen biết cũng nhiều. Có quen ai trông xinh đẹp mà muốn giúp tôi chuyện này không... Cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi người ta đâu!"
Trần Tư Nhiên hỏi trai đểu kia trông như thế nào.
Bạch Quân Ngôn nói: "... Nhan sắc của trai đểu không tệ đâu, mặt mũi điển trai lắm".
"Vậy tôi biết nên nhờ ai rồi". Trần Tư Nhiên nói.
"Ai?"
"Anh đây nè". Trần Tư Nhiên nói một cách đương nhiên. "Cậu không biết hả Bạch Quân Ngôn, sở trường của tôi là đùa giỡn với trái tim đàn ông, nhất là loại đàn ông tâm can phế phổi đều thối nát ấy. Để ông đây làm cho gã tỉnh ngộ! Chị em tốt của cậu cũng thật là, sao lại luẩn quẩn không dứt nổi vì một tên đàn ông thối tha như vậy!"
"... không phải chị em tốt, đó là bạn thân từ nhỏ của tôi!"
"Cùng một ý cả thôi".
Cứ như vậy, Trần Tư Nhiên ngồi đối diện Bạch Quân Ngôn, mang một khuôn mặt đẹp trai từng được người ta tu sửa cẩn thận đến mức gần như không thể nhìn ra dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ. Cậu ta mặc một cái áo hoodie lông cừu màu xanh ngọc pha trắng trông vừa trẻ trung vừa thuần khiết. Nếu chỉ nhìn mỗi mặt căn bản sẽ không thể nhận ra đây là một tên diêm dúa lẳng – lơ.
Cái duyên với đàn ông và cả đàn bà của Trần Tư Nhiên đều cực kỳ tốt.
Nhưng cậu ta có một ít tật xấu mà Bạch Quân Ngôn không thể chịu nổi. Ví dụ như vừa thấy mặt đã ném ba lô lên ghế rồi nhào tới ôm chầm lấy cậu: "Nha đầu xấu xa này!"
Chỉ với một cái ôm nhẹ nhàng mà Bạch Quân Ngôn đã bị mùi nước hoa trên người cậu ta làm cho phát buồn nôn. Cậu đỏ bừng mặt, nói: "Đừng có gọi tôi như vậy, nghe bệnh quá, tôi đâu có phải là Ung Chính!"
"Tôi là trai thẳng!" Bạch Quân Ngôn cảm thấy xui xẻo cường điệu.
"Được rồi". Trần Tư Nhiên ngồi xuống, trên người mặc toàn hàng hiệu có giá trị xa xỉ, cậu ta vô cùng đắc ý, thản nhiên uống một ngụm cinnamon latte. "Cái khăn quàng cổ này là bản giới hạn bạn trai cũ của tôi tặng đấy, tôi có rất nhiều cách để tiêu tiền của đàn ông. Nói đi, trai đểu kia tên là gì?"
"Đây là thông tin". Bạch Quân Ngôn nói ngắn gọn, cậu ngồi sang cạnh đối phương mở laptop ra. "Đây là Plan".
Trần Tư Nhiên nhìn lướt qua bảng thông tin một cái: "Sao mà đến một cái ảnh chính diện cũng không có vậy."
"Ảnh này có nửa bên mặt rồi, không phải rõ ràng lắm sao? Tuy rằng gã đeo kính râm". Bạch Quân Ngôn rút ra một cái ảnh chụp lén khác, khung cảnh ở một phòng tập gym. Phòng tập gym này có vẻ là dạng tư nhân. Không biết thám tử kia làm sao để trà trộn được vào chỗ này. Trong ảnh "gã trai đểu" đang chạy trên máy chạy bộ, bên dưới mặc một cái quần đùi màu xám để lộ ra đôi chân dài.
Khuôn mặt của người đàn ông này bị ống kính tầm xa phóng to lên, nửa người trên mặc một cái áo hoodie màu đen, tóc đen cắt ngắn, không hề có cảm giác là tinh anh trong xã hội mà giống học sinh hơn. Khi chạy bộ, sườn mặt chăm chú của người này thật sự có hương vị tuổi trẻ, đẹp trai đến nao lòng.
Trần Tư Nhiên "Uầy" một cái, Bạch Quân Ngôn cũng không biết ánh mắt của cậu ta đang để ở chỗ nào, nhưng mà nhất định không phải chỗ tử tế đâu.
Trần Tư Nhiên nghiêm túc nhìn thông tin của người kia một lần.
Nhà Lý Hách hình như nằm trong trung tâm khu thương mại ở Lục Gia Chủy, vị trí cụ thể thì không rõ ràng lắm, nhưng lại điều tra được địa chỉ của phòng tập gym kia. Vị thám tử kia còn cố ý ghi chú lại: 'Phòng tập gym có phí 50 vạn một năm'. (~1,7 tỷ VND)
Ngoại trừ điều này, trên tài liệu, trai đểu kia còn hay đến một quán cà phê ở Phố Tây Nam Kinh.
"Ồ, là quán cà phê này hả, tôi có quen ông chủ của quán cà phê mà Lý Hách thường tới đó".
Hai mắt Trần Tư Nhiên gần như sáng bừng cả lên nhìn chằm chằm vào tấm ảnh người đang đổ mồ hôi kia. "Đây đúng là cực phẩm 1 A* đó, trong giới của bọn tôi, chỉ cần có dáng người và giá trị nhan sắc cỡ này thì ai thèm quan tâm anh ta tốt hay đểu. Chuyện này gấp đó, nhất định tôi sẽ giúp cậu!"
(A trong alpha, đàn ông alpha chỉ những người đàn ông bản lĩnh, quyết đoán)
Bạch Quân Ngôn cạn lời không biết nói gì hơn: "Cậu đúng là cái đồ người mù vớt mì dưới biển".
Trần Tư Nhiên quay đầu: "?"
Bạch Quân Ngôn mặt không cảm xúc ngồi cách xa cậu ta ra: "Người mù sao mà vớt được mỳ, nhảm cmn nhí. Nhìn xem cậu thèm thuồng chảy cả nước miếng rồi kìa. Đừng có để bị trai đểu PUA đó".
"Sao có thể". Trần Tư Nhiên rụt rè hơi ngẩng đầu. "Tôi xem xong thông tin trên tài liệu rồi, tôi sẽ mang về nghiên cứu sau, giờ cho tôi xem Plan của cậu nào".
"Đây".
Trần Tư Nhiên nhìn về phía màn hình OLED 13 inch.
Cậu ta cầm tách cà phê lên, tiêu đề tệp tài liệu bất thình lình hấp dẫn sự chú ý của cậu ta. "Rùa đá trăm năm đẻ trứng thối? Nghĩa là gì thế?"
"Nghĩa là một tên khốn nạn không có "bi" đó".
Trần Tư Nhiên đột nhiên bị sặc một cái, phun một ngụm cà phê lên màn hình.
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên yên tĩnh, Bạch Quân Ngôn quay đầu lườm cậu ta một cái.
"Khụ, ngại quá". Trần Tư Nhiên vừa vội rút khăn giấy ra lau lau màn hình vừa giơ ngón tay cái lên. "Bạch Quân Ngôn à cậu lợi hại thật đó, đúng là nam thần câu nói bỏ lửng, nhà cậu biết dạy dỗ ghê".
Chuyện, ông ngoại của Bạch Quân Ngôn là tiên sinh thuyết giảng nổi tiếng đó.
"Được rồi, cậu mau xem kỹ bản kế hoạch này đi, tôi viết rõ ràng tỉ mỉ lắm". Đây đều là kiến thức mà Bạch Quân Ngôn thức đêm xem các "nhà hiền triết" giảng dạy rồi tổng kết lại đó.
Trần Tư Nhiên nhìn sơ qua một cái. Bản kế hoạch được chia làm ba bước. Bước một, tìm cơ hội làm quen với trai đểu. Theo phân tích thì trai đểu khá thích kiểu người nhu nhược, hướng nội bởi vì kiểu người này rất dễ bị PUA. Vậy nên nhất định phải đóng giả thành đối tượng khớp với mục tiêu của trai đểu. Bước hai, lên kế hoạch để tình cờ gặp nhau ở phòng tập gym, ở quán cà phê, ở cửa hàng thú cưng-
Theo thông tin tra được thì trai đểu có nuôi một con beagle tên là Friday, mỗi cuối tuần đều phải đưa cún cưng đi tắm rửa định kỳ.
"Sau ba bước này, trai đểu sẽ có những ấn tượng đầu tiên với cậu. Giữa gay các cậu không phải đều có "mùi" và radar dò gay hay sao. Cậu cứ quyến rũ gã, dồn toàn bộ sức lực để quyến rũ thì có thể..."
"Dừng, không cần cậu phải dạy, bà đây chính là một nữ "hiền triết" hiểu biết thông thạo về lòng người".
- Bạch Quân Ngôn không biết một thằng đàn ông phải làm thế nào mới được coi là "phong tình vạn chủng" nhưng mà tóm lại, nhất định Trần Tư Nhiên sẽ làm được. Ngay cả độ cong khóe miệng khi cười rộ lên của cậu ta cũng được làm theo công thức phổ biến cơ mà.
Bạch Quân Ngôn biết Trần Tư Nhiên không đi làm mà chỉ làm người nổi tiếng mạng ở Thượng Hải, nhận vài cái quảng cáo là có thể sống thoải mái rồi.
Phần sau của "Đại chiến rùa đá trăm năm đẻ trứng thối" viết qua loa về việc làm thế nào để quyến rũ trai đểu, làm thế nào để giả dạng thành một sinh viên có gương mặt xinh đẹp nhưng cuộc sống lại bần cùng, làm thế nào để có thể lừa được trai đểu, khiến gã bỏ nhiều vốn liếng rồi làm gã nhục nhã, cuối cùng chia tay, đá bay trai đểu.
Trần Tư Nhiên xem xong tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Bạch Quân Ngôn, vừa nhìn đã biết cậu chưa từng yêu đương bao giờ, là loại ế từ trong trứng đúng không? Cái chiêu tầm phào này mà có thể có hiệu quả mới là lạ đó! Kiểu hình tượng sinh viên nghèo khó có gương mặt xinh đẹp này lỗi thời quá rồi, từ năm 2008 đã chẳng còn ai thèm viết loại tiểu thuyết có nội dung kiểu này nữa".
"... Ai cần cậu lo!" Bạch Quân Ngôn lại lườm cậu ta.
"Không cần dạy tôi phải làm việc thế nào, việc này là sở trường của tôi đó". Trần Tư Nhiên đứng dậy, nhấc ba lô lên, từ trên cao nhìn xuống như thể nữ vương. "Yêu tâm đi, nhiều nhất chỉ cần một tuần, cái tên Lý Hách này sẽ trở thành kẻ si mê cả ngày bám gót tôi cho xem".
"Giờ cậu ở chỗ nào, có cần tôi đưa về không?" Trần Tư Nhiên dùng ngón út móc lấy chìa khóa xe. Cậu ta lái một chiếc Maserati Ghibli màu xanh biển, vừa nắm tay lái vừa mắng đàn ông keo kiệt: "Xe này là của người yêu cũ mua cho tôi đấy, tôi bảo muốn Cayenne mà anh ta chỉ chịu cho một cái Maserati nát này, còn là xe cũ bán trao tay nữa chứ. Linh kiện của cái xe này cũ lắm rồi, bán đi còn không được 30 vạn (~1 tỷ VND), trời mới biết anh ta đào đâu ra cái xe này".
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Bạch Quân Ngôn, một đằng cậu cảm thấy Trần Tư Nhiên làm như vậy có vẻ nhân phẩm không được tốt lắm nhưng một đằng lại thấy, cậu ta lợi hại đến thế chẳng phải sẽ khiến cái tên Lý Hách kia phá sản luôn sao.
Nghĩ vậy thấy sướng quá đi mất.
Bảo tàng mà Bạch Quân Ngôn làm việc nằm trên đường Vấn Thủy, cậu thuê nhà ở gần đó, mới chỉ dọn qua được mấy ngày, đồ đạc cũng chưa sắp xếp xong.
Trần Tư Nhiên thả Bạch Quân Ngôn ở dưới lầu: "Cậu tính ở trong nước bao lâu?"
"Chưa tính sẽ đi. Nếu công việc thuận lợi thì tôi sẽ ở lại, không thuận lợi thì tôi sẽ trở về Thiên Tân".
Trần Tư Nhiên nghiêng đầu, ánh sáng xuyên qua kính chắn gió chiếu lên mái tóc cậu ta. "Cậu thấy tình hình giao thông ở Thượng Hải rồi đấy, có định mua một chiếc xe không?"
"Cảm ơn nhé, tôi không mua Maserati second-hand của cậu đâu".
"..."
Thấy Trần Tư Nhiên lái xe đi rồi Bạch Quân Ngôn cũng đi vào khu chung cư.
Vì để thuận tiện cho việc đi lại Bạch Quân Ngôn đã thuê một căn ở trong khu chung cư cạnh bảo tàng Giang Nam. Khu chung cư cũ này được xây dựng năm 2002, chất lượng tòa nhà thì bình thường nhưng phòng ở lại được trang hoàng không tồi, ngoài cửa sổ không có phong cảnh gì đặc biệt, chỉ có màn đêm đang dần buông. Bên dưới là từng làn từng làn xe ngang dọc, trên đường xe chạy đông nghịt, phía xa là những tòa cao ốc san sát nhau đen kịt như những con thú lớn cùng với ánh đèn neon lập lòe.
Trước khi ngủ, Bạch Quân Ngôn mới nhớ có hồ sơ chưa gửi cho Trần Tư Nhiên, cậu gửi bản PDF tài liệu bài giảng mình sưu tầm được cho cậu ta.
"Kinh nghiệm của giảng viên giảng đạo lý ba năm: Chỉ ba câu, đàn ông đã chi cho tôi mười tám vạn!"
Sau khi nhận được tài liệu Trần Tư Nhiên hoàn toàn rơi vào trầm tư không lối thoát.
"Tôi mà cần cái này chắc? Tài liệu này quá giả, đây đều là thủ thuật nói dóc gạt người thôi, cậu để lại tự đi mà xem!"
"Gạt người á?"
Bạch Quân Ngôn nghi ngờ, trả lời cậu ta: "Tôi đã đọc thử rồi, thấy bên trong nói rất có lý. Cậu không cần áp dụng giống y như trong này vào thực tiễn nhưng có thể tham khảo một chút đấy".
"Cái đồ mọt sách! Nếu rảnh để học theo mấy loại tài liệu này không bằng trực tiếp hành động đi, nhìn xem tôi đang ở đâu này!" Gửi tin nhắn xong Trần Tư Nhiên tiện tay gọi video luôn, chỉ có điều không mở miệng nói chuyện. Cậu ta vừa mở video vừa lặng lẽ gõ chữ: "Không phải cậu bảo mỗi thứ bảy Lý Hách sẽ đến bệnh viện thú cưng Thụy Phái để tắm cho chó sao, tôi tiện đường tới luôn rồi. Cậu nhìn xem, đây có phải con beagle của tên đó không? Thấy hiệu suất làm việc của tôi thế nào? Có đỉnh không?"
"Mày tên là Friday đúng chứ." Trần Tư Nhiên cúi người cười hì hì nhìn chú chó beagle đã được tắm rửa sạch sẽ thơm tho trong lồng sắt. "Xin chào, sao chủ của mày chưa đến đón mày về vậy?"
Bạch Quân Ngôn nhìn qua màn hình video rung lắc thấy được bảng tên trên cổ chú chó beagle.
"Friday
Nhặt được xin liên hệ 139XXXXXXXX
Chó dữ đừng đụng vào".
Ba dòng chữ ghi thông tin tên, phương thức liên lạc và lời cảnh cáo".
Bạch Quân Ngôn nhanh tay nhanh mắt chụp màn hình với ý đồ muốn lưu lại số điện thoại.
Trần Tư Nhiên cũng muốn thấy rõ số điện thoại nên ghé sát mặt vào, mặt cậu ta gần như đã dính vào lồng sắt: "Friday, có phải chủ của mày không cần mày nữa không? Có muốn về nhà với tao không? Ui, mày đừng có nhúc nhích, ngẩng đầu lên cho tao nhìn cái nào..."
Chú beagle từ từ ngẩng cái đầu vàng nâu lên, đôi mắt màu nâu nhìn về cậu ta bằng ánh mắt vô tình.
Giờ phút này Trần Tư Nhiên thề, cậu ta đã thấy được sự khinh bỉ trong ánh mắt của một con chó.
"... bé chó này đang khinh bỉ tôi sao?" Cậu ta không thể tin nổi, đang muốn chụp lại ảnh để đăng lên "liên minh beagle hại" (Liên minh những người bị hại bởi chó beagle) thì bất thình lình, phía sau lưng truyền tới một giọng nam trầm thấp.
"Cách xa chó của tôi ra một chút".
Beagle
(*)Lục Gia Chủy là khu tài chính của Thượng Hải, được biết đến với những tòa nhà chọc trời hiện đại. Nơi đây cũng được biết đến với cuộc sống về đêm tại các khách sạn xa hoa, cùng các nhà hàng tinh tế của châu Âu, quán bar phong cách và những câu lạc bộ nhảy sang trọng có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố rộng lớn.