• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thứ tư.
Aurora xuống xe taxi, đứng trước tòa cao ốc Empire State Building.

Manhattan là quận lớn thứ năm của thành phố New York, một tấc đất bằng cả tấc vàng, xe cộ như nước, người qua lại tấp nập.

Đầu thu, ánh nắng ấm áp, một làn gió mát thổi qua tóc nàng, Aurora khẽ hít sâu tự cổ vũ chính mình.
Hôm nay nàng tan học liền trực tiếp đến đây.

Nàng mặc váy màu tím dài đến đầu gối, thắt nơ bướm màu trắng, chân đi giày cao gót cổ điển của Mary Jane, mái tóc dài màu vàng dùng dây chun buộc đuôi ngựa lên.

Trên vai đeo ba lô màu đen.

Nàng cúi đầu đánh giá chính mình, không có thất lễ gì, tiếp tục hít một hơi rồi đi vào tòa nhà.
Vào cửa, Aurora theo thói quen lễ phép mỉm cười, đi tới trước sảnh, hướng một lễ tân xinh đẹp ăn mặc thời thượng nói: "Xin chào, tôi là Aurora Wooden, tôi có hẹn trước với Ms.Moore."
Lễ tân ngẩng đầu nhìn Aurora, trên mặt lóe qua biểu tình kinh diễm.

Aurora có thể cảm giác được ánh mắt hiếu kỳ lén nhìn nàng của lễ tân, sau đó mỉm cười ra hiệu cho nàng ngồi ở ghế sofa chờ, lễ tân cầm điện thoại nội bộ gọi lên.
Nhân viên "The Moores" mỗi người đều mặc âu phục giày da, trang phục hợp thời, dáng vẻ nghiêm túc gấp gáp.

Mỗi người ánh mắt đều nghiêm túc nhìn thẳng.

Nhưng rất nhanh, một tiếng nói vui vẻ đã đánh vỡ sự yên tĩnh này.
Một anh chàng mặc vest hồng nhạt, mặt đầy tươi cười chạy tới: "Aurora Wooden, darling, anh chờ em rất lâu rồi.

Mary, tôi đến là được."
Aurora nhìn anh chàng mái tóc vuốt keo bóng bẩy, lông mi dài, đôi mắt xanh lam vừa to vừa sáng, nàng bị động mở miệng nói: "Xin chào..."
"Darling" Hắn ngồi xuống "Em còn xinh hơn cả trong hình".

Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới: "Thẩm mỹ không tệ nha, váy thật đáng yêu, ai nha, dây buộc tóc cũng đáng yêu, trang phục này thật sự vừa tao nhã lại trẻ trung."

Sau đó chỉ vào ba lô sau vai nàng "Nhiều năm rồi còn không thấy ai đeo ba lô." Hắn vỗ vỗ đầu: "Quên mất, em vẫn là sinh viên, thân ái, em mặc cái gì cũng thật xinh đẹp quá."
Dường như hắn nhớ tới chuyện thú vị nào đó, cười hí hí một mình.
Aurora dở khóc dở cười nhìn anh chàng dường như biết mình đang tự hỏi tự trả lời kia, cô gái lễ tân tên Mary nghe xong anh nói cả một tràng, khóe môi giật giật.

Aurora hé miệng cười: "Cảm ơn, anh là?"
"Gọi anh là Diaval, đi, anh dẫn em lên gặp boss." Hắn kéo nàng từ ghế sofa dậy, Aurora suýt chút nữa đứng không vững, Mary giật mình đưa tay phải ra đỡ nàng.
"Boss? Ý anh là Ms.Moore?" Aurora đứng vững xong hướng Mary cười cám ơn.
"Đúng, bây giờ thì vẫn là Ms.Moore." Diaval quay đầu nháy mắt với nàng.

Aurora hơi khựng lại nhưng cũng không nói gì, tùy theo Diaval dẫn nàng đi vào trong. 
"Aurora, đợi lát nữa đi vào em tuyệt đối không nên chọc giận cô ấy, phải nghe theo, anh nghĩ em cũng đã google thông tin về boss đi.

Truyền thông đều nói boss là "Góa phụ đen, phù thủy, tu sĩ, nữ ma đầu" các thứ, ừm, không cần tò mò, anh thấy mấy biệt danh này cũng hợp với boss, dù anh thấy Nữ Satan (nữ ác quỷ) càng chính xác hơn.

Mấy giám đốc bộ phận của công ty đều là những người đã trải qua phong ba bão táp ở phố Wall còn bị cô ấy mắng đến phát khóc, này, chính là thật sự khóc òa ra đó, không phải hàm ý đâu."
"Anh với boss quen biết đã hai mươi năm, khụ khụ, còn lớn hơn tuổi của em, ngay cả anh có lúc cũng phải kêu "Trời ơi, ai đó mau tới thu phục nữ nhân này đi", nếu để cô ấy đến thời kì mãn kinh còn càng khó chiều đây..."
Hắn dừng lại, gõ gõ vào một cánh cửa phòng làm việc, không đợi bên trong nói gì liền mở ra: "Boss, tiểu thư Woodsen đã đến." Hắn ưỡn người lên như đang xem kịch, trên mặt là nụ cười giảo hoạt, nhẹ nhàng đẩy Aurora vào trong.
Aurora đành thân bất do kỉ đi vào.
Văn phòng sáng sủa rộng lớn, cửa sổ cũng to, có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh New York.
Văn phòng trống trải cũng không có trang trí nhiều, bàn làm việc ở chính giữa căn phòng, chiếc ghế to lớn xoay lưng lại với nàng, nhìn không rõ có người ngồi hay không.

Gần lối vào có hai ghế sofa đen trắng đặt đối diện nhau, bên cạnh có một cái quầy bar nhỏ.

Nhưng thứ thực sự hấp dẫn sự chú ý của Aurora là một bức tranh sơn dầu khổng lồ.

Khu rừng tối bị sương mù bao phủ, cây gai chi chít che chắn lối vào.

Bức tranh này tỏa ra hơi thở vô cùng áp lực nặng nề, tựa như có thứ gì đang la hét, giãy dụa...
"Vậy, cô chính là con gái của Stefan Ramsey?"

Aurora sợ tới mức hít một hơi, xoay người, lúc này mới nhận ra ghế đã xoay lại từ bao giờ, nữ nhân mặc một bộ jumpsuit Yves Saint Laurent màu đen lạnh lùng mở miệng, đôi mắt xanh rực rỡ kia không biết đã nhìn mình bao lâu, khuôn mặt cô tinh xảo như tác phẩm điêu khắc. 
Khí thế lạnh nhạt, tỏa ra hơi thở cao cao tại thượng không thể với tới.
Aurora đột nhiên có chút sốt sắng, ngón tay nắm lấy quai ba lô, trấn định rồi nói: "Chị chính là Ms.Moore?
Nữ nhân nhếch một bên lông mày: "Như vậy cô cũng biết rõ cha cô ước định gì với tôi sao?"
"Hôm qua chị cùng ông ấy nói chuyện tôi cũng ở cạnh, tôi nghĩ tôi biết rõ."
"Vậy cô cũng không có ý kiến gì?"
"Ms.Moore, tôi nghĩ tôi không có lựa chọn, không phải sao?"
Oa oa, Diaval ở ngoài cửa nghe trộm hầu như muốn hét thật to.

Trời ạ, cô bé này là từ trên trời rơi xuống sao? Lại dám nói chuyện với boss như vậy, trời ạ, hắn quá thích cô bé này.

Thật giống tiểu thiên sứ! Chờ đã, có thể đối đầu với Đại ác ma thì là gì? Tiểu ác ma chứ nhỉ?
Lúc này trong phòng rất yên tĩnh.
Cô gái trẻ tuổi tóc vàng gắt gao nắm chặt quai ba lô, đôi mắt xanh lam trong trẻo dịu dàng sáng lên, vì tập múa nhiều năm, quen tư thế đứng thẳng, nàng buông vai ưỡn ngực, lộ ra cần cổ ưu mỹ thon dài, nhưng lúc này lại trông giống một con nai con đang cố gắng trấn định chính mình.
Nữ nhân hơi nhếch môi, biểu tình lạnh nhạt có chút gợn sóng.

Cô từ từ đứng dậy, vóc người cao gầy, hai chân thon dài thẳng tắp kết hợp với dáng quần càng thêm thon dài.
Lông mày lá liễu, lông mi vừa dài vừa dày, xương gò má hơi nhô lên, đôi mắt màu xanh lục thẫm, đôi môi đầy đặn, trơn bóng, khóe miệng lơ đãng nhếch lên, từng bước từng bước đi tới chỗ Aurora.
"Xin bỏ qua sự vô lễ của tôi, còn chưa mời cô ngồi xuống."
Cánh tay thon dài duyên dáng duỗi ra, hướng về phía sofa màu trắng ra hiệu cho nàng.

Aurora chú ý cô toàn thân màu đen mà không đeo trang sức gì khác, chỉ có trên cổ tay là một cái vòng vàng hình dây gai.
Aurora lén lút hít sâu, ngồi xuống sofa, cảm giác tầm mắt người kia như gần như xa đặt lên người nàng.

Cô đi tới quầy bar, rót một chén rượu, nhấp một hớp.

Động tác đơn giản nhưng vì là từ cô nên cảm giác cực kì tao nhã.


Cô bước đến ghế sofa màu đen ngồi xuống, một chân gác lên chân còn lại, chậm rãi mở miệng.
"Diaval, anh còn muốn đứng ngoài cửa bao lâu, không mau mang nước vào cho tiểu thư Woodsen uống."
Ngoài cửa ai nha một tiếng, Diaval vẻ mặt lấy lòng, tươi cười đi vào: "Ha ha, chuyện nhỏ như vậy bình thường không cần tôi nhúng tay, nhưng tôi tình nguyện phục vụ vì Aurora darling.

Thân ái, tìm khắp nửa ngày, trong công ty trừ rượu cũng chỉ có nước, ủy khuất em rồi."
Aurora mới vừa nhận lấy cốc nước, lại nghe thấy Diaval giảo hoạt nói thêm một câu: "Cũng không có sữa bò, nước quả mà các bạn nhỏ hay yêu thích."
Aurora yên lặng uống một hớp nước, sau đó đôi mắt xanh lam mở to vô tội nói: "Ừm, tôi rất thích uống sữa tươi."
Diaval vốn đang nghĩ cô bé nhanh mồm nhanh miệng sẽ đáp lời kiểu gì, không ngờ nàng liền trực tiếp thừa nhận, khuôn mặt đắc ý của hắn nhất thời cứng lại.
Aurora nhìn dáng vẻ buồn cười của hắn liền nghịch ngợm chớp chớp mắt, nàng cười lên, khoe hàm răng trắng đều, nụ cười rực rỡ nhất thời chiếu sáng cả căn phòng.
Không khí vốn đang sốt sắng liền thoải mái hơn hẳn.
"Diaval, không có chuyện gì thì đi ra đi, tôi với tiểu thư Woodsen có chuyện quan trọng cần nói." Nữ nhân ngồi trên sofa nhàn nhạt nói, Aurora liếc nhìn chén rượu, cô đã uống hết rồi.
Diaval vỗ tay kêu lên: "Ai nha."
"Mal, boss, tôi đảm bảo sẽ không lên tiếng, hai người cứ coi như tôi không tồn tại nha, dù tôi có đi ra ngoài thì cũng đứng nghe trộm mà..." Sau đó, dưới ánh mắt lạnh lùng của cô, hắn thật cẩn thận dịch mông sang một góc trên sofa trắng, tận lực khiến mình như không tồn tại.
"Vậy, tiểu thư Woodsen.."
"Please, gọi tôi Aurora là được." Aurora định thần nhìn nữ nhân ngồi đối diện, nàng có thể nhìn rõ cái cằm hoàn mỹ của đối phương.
"Maleficent." Thanh âm cô từ tính, lạnh lẽo, giống như tiếng cello vang lên trong đêm tuyết.
(*) từ tính 磁性: cái này nó là từ tính của nam châm ấy, chắc ý là giọng của Maleficent đặc biệt, thu hút.
Đây là tên của cô sao, Aurora tự nhẩm lại tên của cô trong đầu, nhấc mắt chạm đến ánh mắt cười như không cười của cô.
"Tôi hơi kinh ngạc.

Dường như cô và ba cô, trừ huyết thống thì cũng không có chút nào giống nhau.

Stefan là một người ngu xuẩn, bay lên cành cao cũng không thể hóa thành phượng hoàng.

Nghĩ làm tổng giám đóc của tập đoàn Woodsen, có chút danh lợi liền tự cho rằng có thể đùa bỡn cả thế giới trong lòng bàn tay.

Không chỉ ngu xuẩn, còn không biết tự lượng sức mình!"
Aurora bắt đầu tin tưởng mấy giám đốc bộ phận của công ty này thật sự có thể đã bị cô mắng đến khóc.

Giọng nói của cô không hề che giấu khinh bỉ cùng trào phúng.
"Ba tôi là người như nào, tôi nghĩ tôi hiểu rõ hơn chị." Aurora cúi mắt xuống, che giấu sắp khóc.

Dù quan hệ hai cha con không thân mật cũng không có nghĩa nàng sẽ tự nguyện ngồi trước mặt người xa lạ nghe họ chửi bới ba nàng, dù họ nói sự thật đi chăng nữa.


Nàng vung mi mắt, nhìn thẳng nữ nhân đối diện.
"Nhưng mà theo tôi biết, chị vừa nãy cũng không phủ nhận, đề nghị là chị nói ra.

Tôi rất hiếu kì, Ms.Moore, thái độ của chị với ba tôi vô cùng ác liệt, vì sao phải trợ giúp hắn đây?"
Người không có cảm giác tồn tại- Diaval ngẩng đầu, ánh mắt tán thưởng.

Nếu như có thể hắn còn muốn vỗ tay, chao ôi, quá lợi hại.

Có thể sống sót qua công kích của boss ác độc lại còn có thể phản kháng lại nữa.
Cô gái ngồi đó, người ưỡn thẳng, hai cân vuông góc, cốc nước trước mặt nàng cũng chỉ uống một hớp, không có dấu son môi.

Tu dưỡng giáo dục rất cao.

Nàng tự nhiên thể hiện cảm xúc căng thẳng, câu từ không tính lễ phép nhưng giọng nói trời sinh nhẹ nhàng, kết hợp với kiểu tóc đuôi ngựa, trông đặc biệt đáng yêu.
Chỉ là boss chưa chắc đã thưởng thức dáng vẻ đáng yêu của nàng.
Đúng như dự đoán, boss hắn nhếch mép một chút, nheo mắt lại: "Chỉ vì mong đợi điều gì đó ở tôi, hắn trước mặt tôi khổ sở cầu xin, như một con chó mất chủ, nói thật tôi còn rất hưởng thụ cảm giác đó, liền tâm huyết dâng trào nói ra một cái đề nghị.

Tôi vốn cho rằng hắn hẳn sẽ không đồng ý.

Dù sao để con gái của mình gả cho một người thậm chí đáng tuổi mẹ nàng, chuyện như vậy nếu là người có chút tình thân hẳn sẽ lập tức từ chối đi, chính là..."
Cô liếc khuôn mặt trắng bệch của nàng, lạnh lùng thêm vào một câu: "Hắn so với người bình thường càng vô liêm sỉ.

Đương nhiên chuyện này với tôi mà nói lợi ích lớn nhất chính là có một cái đối tác kinh doanh rất tốt, ba cô có thể cứu vớt danh dự gia tộc Woodsen, mà cô, tiểu thư Woodsen, lại rất đáng thương trở thành bia đỡ đạn."
Diaval thương cảm nhìn Aurora nắm chặt váy, cắn chặt môi.

Cô bé này phải sụp đổ đi? Boss đúng là kẻ đi ra từ địa ngục a, cô gái khả ái như thế cũng xuống tay được, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì.
Aurora buông ra vạt váy bị nàng vò nhăn nhúm, nhấc mắt nói: "Chị và ba tôi đã ký hợp đồng rồi, nhưng giữa hai ta nhất định cũng phải ký một cái nữa."
"Hửm?" Maleficent nhướn mày, giọng nói khàn khàn lần này mang theo ý nghi vấn rõ ràng, âm thanh kéo dài khiến người nghe cũng hơi sợ.
"Phải, là người trong cuộc, tôi đề nghị hai ta ký thêm một phần thỏa thuận trước khi kết hôn."
-----------------------------
Boss quá phũ phàng, nhưng tui thích huhu
Câu của Diaval "Bây giờ vẫn là Ms.Moore" ý chính là sau này không phải nữa đó, vì Ms là người chưa kết hôn, anh đang ngầm nhắc đến chuyện kết hôn của boss và tiểu công chúa đó hihi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK