“Chú không phải người tốt.”
“Ồ…” Quý Tử hơi mất mát, tròng mắt khẽ đảo, trong lòng cô Thẩm Kình Hoài rõ ràng rất tốt mà.
Khi đó cô còn nhỏ chưa hiểu thế nào là tình yêu, cứ cho rằng người nào nói chuyện mềm mỏng, đối xử dịu dàng với mình thì đều là người tốt.
Nhưng cô lại không hiểu, người chỉ mềm mỏng, dịu dàng với duy nhất một người đó mới gọi là tình yêu.
Qúy Tử đột nhiên kéo suy nghĩ của mình về quá khứ, cũng bởi vì thế giới hiện tại quá hoang vắng, cảm giác chênh lệch này đặc biệt khiến cô khó chịu.
Cô cố kìm nén nỗi u uất đang cuộn trào trong lòng, hỏi A Thành: “Chú Thẩm có nhà không ạ?”
Mắt A Thành không tốt, phải cố gắng lắm mới đối diện được với Qúy Tử.
Ông nói: “Hình như cậu ấy không ở nhà…”
Qúy Tử biết A Thành đang nói dối.
Qúy Tử nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi hình như tôi có thấy chú ấy ở trên lầu.
Có tiện để tôi vào chào chú một câu không? Trước khi xuất ngoại, lúc đặt chân lên tàu, tôi đã hứa khi nào về Trung Quốc sẽ tới gặp chú rồi!”
A Thành do dự nói: “Cậu chủ có khả năng…không nhớ ra cô Qúy.”
“Không sao, cứ để tôi gặp chú ấy một lúc.” Không biết Qúy Tử lấy dũng khí ở đâu, cương quyết bám lấy cửa, nửa đôi giày cao gót đen của cô đã bước vào.
A Thành cũng hết cách đành phải để cô vào, chỉ đường cho cô: “Phòng ở lầu hai, cậu chủ đang ở bên trong.”
Quý Tử gác ô cạnh cửa cho ráo nước, vừa đi vừa nói chuyện: “Chú ấy đang làm gì?”
“Tôi không biết, có lẽ…đang ngẩn người.”
“Ồ” Qúy Tử nhẹ nhàng lên tiếng, tay gõ vào cánh cửa lớn màu xanh lơ.
Thẩm Kình Hoài ngồi trên chiếc ghế ở chính giữa, quay lưng về phía cô, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cửa sổ đóng chặt nên mưa không lọt vào được, ánh sáng rọi vào lớp thủy tinh phản chiếu gương mặt của anh.
Tâm trí dù không được minh mẫn như trước nhưng cũng không ảnh hưởng tới gương mặt cảnh đẹp ý vui kia.
Lông mày anh rậm, dài tựa như núi xa vời vợi.
Đôi mắt cũng rất có thần, rãnh mí sâu làm nổi bật đôi mắt phượng thâm thúy ẩn chứa nét phong tình độc nhất vô nhị.
Anh chẳng già đi chút nào, cũng đã gần ba mươi tuổi mà vẫn như thanh niên, như thể Thẩm tiểu thiếu gia phong lưu còn tồn đọng trong trí nhớ kia vậy, khó mà phân biệt.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, trong bụng bao nhiêu xưng hô đều bị lật tung, cùng với khí nóng hầm hập trong dạ dày bốc thẳng lên cổ họng.
Cô lắp bắp gọi: “Chú nhỏ.”
Thẩm Kình Hoài nghe thấy tiếng người gọi, quay lại nhìn Qúy Tử, trong mắt đều là những cảm xúc kỳ lạ.
Anh không nói chuyện, giống như anh chưa bao giờ nói.
A Thành ở bên cạnh thở dài: “Cậu chủ Thẩm rất ít khi mở miệng nói chuyện, muốn gọi cũng nhớ không rõ, cũng không viết được chữ, tâm tình vui thì cười, không vui thì phớt lờ người khác.
Ngoại trừ một ngày ba bữa cơm, ngày thường cậu ấy rất ít khi ra khỏi phòng, cũng không cho người vào, ngay cả vào quét tước cũng không cho.
Cứ ngồi thẫn thờ ở đó cả ngày.”
Qúy Tử nhìn quanh bốn phía, nội thất lớn đã bị dọn đi một nửa, ngăn tủ nhỏ lâu không được lau chùi, trên đó còn bám một lớp bụi mỏng, hiển nhiên là chủ nhân của nó không muốn người khác động vào.
Quý Tử làm trong ngành báo chí nên từng chi tiết, mọi góc độ, cô đều phải quan sát cẩn thận.
Lúc này, bỗng chợt cô thấy ở một góc của tủ sách trải một ít bụi thưa hơn những chỗ khác, còn có dấu hiệu bị dịch chuyển bị một vài phong thư đè lên, nhìn không rõ lắm nhưng cô có thể mơ hồ nhìn ra nét bút máy thanh mảnh, duyên dáng kia.
Trên phong thư không có một hạt bụi, hẳn là không phải đồ vật tích tụ lâu ngày mà giống vừa mới viết xong.
Quý Tử thu lại suy nghĩ, bảo A Thành đi ra ngoài, sau đó hỏi: “Chú nhỏ, chú thật sự không nhận ra cháu sao?”
Thẩm Kình Hoài không nói chuyện, chỉ nở một nụ cười nhẹ, giống hệt kẻ ngốc, à không anh vốn là như vậy.
A Thành nói, khi tâm trạng tốt chú sẽ cười, vậy nên tâm tình chú bây giờ đang tốt sao? Có phải do nhìn thấy cô không?
Những bông hồng trong bình cắm cổ cao nở rộ, tỏa hương thơm ngát.
Quý Tử không biết Thẩm Kình Hoài có hiểu hay không, cô chỉ đang lảm nhảm đủ thứ.
Cô nói rất nhiều điều, nào là lần đầu ra nước ngoài không biết Tiếng Anh bị người ta chê cười.
Người Trung Quốc khi học Tiếng Anh luôn dung bút ghi các ký hiệu phiên âm lên các chữ, nếu không chú ý lau mu bàn tay thì cả tờ giấy đều nhem nhuốc.
Người nước ngoài cũng không tốt như bọn họ nghĩ, họ cũng sẽ bài ngoại, đôi khi đang đi trên đường, cô còn bị người tị nạn da màu trêu ghẹo, cũng may có các bạn học người Trung Quốc tới giúp đỡ.
Sau đó, cô quyết học giỏi Tiếng Anh để không phải chịu kỳ thị, học thành tài thì trở về làm việc cho một tòa soạn báo ở Nam Thành.
Cô còn nói, hồi ở nước ngoài, cô cũng thường nghĩ tới chú nhỏ, muốn viết một bức thư gửi về nhưng cô lại băn khoăn không biết bức thư đó có vượt biển thành công mà gửi đến Nam Thành hay không.
Cô cũng không biết anh phải trải qua nhiều biến cố như vậy, thậm chí nó còn thay đổi cả cuộc đời anh.
Cô không biết chuyện gì, nên cũng không dám nói hay làm gì thêm.
Và quan trọng nhất, cô còn chưa tìm được một người bạn trai như chú nhỏ, trong nhà vẫn luôn thúc giục cô đi xem mắt.
Giới thiệu toàn những thiếu gia lông bông mà Thẩm Kình Hoài từng nói trước đây.
Quý Tử kể lại chút chuyện cũ, cuối cùng nói: “Chú nhỏ dạy không được tìm loại người đó để yêu đương, cháu nghe lời chú không tìm.
Còn nữa, cháu nghĩ chú rất tốt, không phải người xấu.”
Cô nói một tràng xong, vậy mà Thẩm Kình Hoài vẫn không có nửa điểm phản ứng.
Sau khi đi học về, trong nhà đông người tới tìm lại còn phải về tiếp đãi khách khứa nên cô không dám ở lâu.
Quý Tử phải đi, cô sửa lại vạt sườn xám, phủi hết các nếp nhăn.
Vạt áo vừa được máy sưởi hong khô, nhưng trời vẫn đang mưa to thế này, nếu phải đi ra ngoài có khi còn vật vã hơn lúc nãy.
Tiếng giày cao gót giẫm lên mặt gỗ phát ra âm thanh “kẽo kẹt”, Quý Tử dừng bước chân.
Cô quay đầu lại, từ tốn nói: “Lúc cháu đi du học, bên đó có một vũ trường kinh doanh rất tốt, nhảy múa hát hò suốt ngày.
Cũng hơi giống chỗ chú từng dẫn cháu đi.
Bạn cùng lớp rủ cháu đến chơi nhưng cháu từ chối, bởi vì chú nhỏ từng nói, người ở bên trong đó đều không phải người tốt.
Cháu, vẫn luôn nghe theo lời chú dạy.”.
Danh Sách Chương: