• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn lại, ta cũng không hoàn toàn không có sai lầm.

 

Dù sao khi ấy còn trẻ, không tránh khỏi kiêu căng tự phụ, chặn đường hắn thực hiện lời hứa.

 

Ban đầu, sau khi chuộc thân cho Kiều Nương, hắn không hề có ý định động đến nàng, chỉ là mang theo bên mình, luôn để ý sắc mặt ta, mong ta sớm mềm lòng.

 

Ai ngờ ta để tránh hắn, lại dứt khoát dọn vào ở trong từ đường.

 

Thấy ta vô tình như vậy, Cố Cẩn Ngạn trong một đêm mưa to say khướt.

 

Lần này, khi nữ nhân mị nhãn như tơ, dung nhan diễm lệ kia lại trèo lên giường lần nữa, hắn không hề từ chối.

 

Sáng hôm sau, liền bày rượu ở hậu viện, nâng Kiều Nương lên làm thiếp.

 

Lại sau nữa, nữ y sư Ôn Nương đến khám bệnh cho ta, vô tình đụng phải Cố Cẩn Ngạn đang nghỉ ngơi ở đình, hai người dây dưa từ trong đình lăn ra ngoài đình, lăn ch-ếc hàng chục nhành lan ta dày công vun trồng.

 

Sáng hôm sau, hắn cũng bày rượu ở hậu viện, nâng Ôn Nương lên làm thiếp.

 

Ta tưởng rằng, đây đã là giới hạn rồi.

 

Ai ngờ chưa bao lâu sau, hắn lại mang về phủ một bé gái không rõ lai lịch.

 

Sau đó, sự chán ghét của ta đối với hắn lên đến đỉnh điểm.

 

Qua lại một thời gian.

 

Chúng ta từ phu thê thời niên thiếu, cuối cùng là đi đến mức ghét nhau như chó với mèo.

Cố Cẩn Ngạn ban ngày bận rộn với việc triều đình, buổi tối dù có về phủ cũng phải tranh thủ hai thiếp thất trước.

 

Còn ta trong lúc buồn chán, vô tình lại làm được hai việc lớn.

 

Thứ nhất là khuấy đảo của hồi môn.

 

Chỉ trong vài năm, đã biến mười cửa hàng hồi môn thành một trăm hai mươi cửa hàng.

 

Thứ hai là nuôi dạy bé gái không rõ lai lịch kia.

 

Tuy ta đối xử tệ bạc với hai thiếp thất, nhưng đối với đứa nhỏ đáng thương kia lại không nỡ xuống tay, luôn hết lòng nuôi dạy.

 

Cô nương khác học nữ công, nàng học cưỡi ngựa bắn cung.

 

Cô nương khác học nữ huấn, nàng học võ thuật.

 

Qua lại một thời gian, lại nuôi dạy ra một tính cách ngang ngược thô lỗ, nhất quyết đòi đi thi võ cử nhân.

 

Ta không nỡ nói với nàng, ở thời đại này, nữ tử không có con đường võ cử nhân.

 

Con đường duy nhất của nữ tử là gả chồng.

 

Nhưng nghe tiếng nàng gọi ta là mẹ, ta vẫn không nỡ lòng từ chối, đành phải nhờ vả người khắp nơi, bỏ ra số tiền lớn để mời một vị tướng quân xuất thân từ võ cử nhân về.

 

Hôm nay ta đi lễ Phật trở về, liền thấy trong sân có một thanh niên mặc áo trắng đứng.

 

Chỉ thấy hắn ta tay cầm trường thương, người tựa như núi ngọc, một bộ áo trắng tung bay trong gió, không những không có vẻ thô lỗ của võ nhân, mà còn tuấn tú như một cây trúc xanh mướt.

 

Gió nhẹ thổi qua, hai người nhìn nhau hồi lâu.

 

Sau đó, đối phương khẽ gật đầu: "Tại hạ họ Tiết, tên Dung Du, là thầy dạy học của đại cô nương Cố gia."

 

Ta vịn vào nha hoàn, ma xui quỷ khiến nói: "Ồ."

 

"Ta là biểu tỷ của đại cô nương Cố gia."

 

Quả nhiên, dù đã bao nhiêu năm trôi qua.

 

Ta vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho thiếu niên bạch y.

Vị Tiết tiểu tướng quân này cũng đang phục vụ trong triều đình.

 

Không chỉ trẻ tuổi đã đỗ cử nhân, mà còn sở hữu ngoại hình tuấn tú và võ nghệ cao cường, khiến người ta nhìn vào vô cùng mãn nhãn.

 

Trời tháng sáu nóng nực, khiến con người ta toát mồ hôi đầm đìa.

 

Nhìn lại nữ nhi ham mê võ nghệ của ta Cố Thành Nguyệt, tay cầm hai thanh đoản đao, đối đầu với Tiết Dung Du cao hơn mình một cái đầu, vậy mà lại không hề nao núng.

 

Hai người dưới cái nắng chói chang, đánh nhau trong sân một cách hăng hái.

 

Bọn họ luyện tập trong phủ suốt một buổi chiều, ta đã đích thân mang trà, trái cây và bánh ngọt đến cho bọn họ hai lần.

 

Vị tiểu tướng không hề e dè.

 

Chỉ thấy hắn buông thương dài, cầm lấy ấm trà, ngửa đầu lên uống, một giọt mồ hôi lóng lánh dọc theo thái dương chảy xuống, càng làm cho khuôn mặt hắn thêm trắng trẻo trong veo.

 

Thấy ta nhìn không chớp mắt, Thành Nguyệt rất là tò mò.

 

"Mẫu thân, đang nhìn gì vậy?"

 

Khác với những tiểu thư yếu đuối ở kinh đô, nàng đam mê luyện võ, thể trạng khoẻ mạnh như bê con, đứng bên cạnh ta, lại càng khiến ta càng thêm nhỏ xinh.

 

Ta chép chép miệng: "Thật khác biệt so với những nam nhân luyện võ."

 

Thành Nguyệt nhìn Tiết tiểu tướng quân, cười khúc khích: "Con còn tưởng rằng, mẫu thân thích nam nhân nho nhã như phụ thân hơn chứ!"

 

Ta lắc đầu: "Ai da, đừng nói nữa! Lúc đó còn trẻ, chưa hiểu được lợi ích của nam nhân cường tráng..."

 

"Nguyệt nhi, con đừng học theo ta nhé."

 

"Ồ."

 

Thành Nguyệt ngây thơ gật đầu.

 

Ta hài lòng gật đầu, vừa quay người lại, đã thấy Cố Cẩn Ngạn cau mày.

 

Đang đứng im lặng sau lưng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK