"Tĩnh Phi nương nương tới."
Cả hậu cung đưa mắt nhìn nhau.
Tĩnh Phi này sao lại to gan đến trễ như vậy. Hoàng thượng đã đến được một lúc vậy mà bây giờ nàng ta mới có mặt.
Hương Quý Phi đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ ý không vui. Gia Yến Lập Đông mỗi năm chỉ có một lần, Tĩnh Phi lại đến trễ làm cho cả hậu cung phải đợi chờ.
Đúng là không coi ai ra gì.
"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng." Tử Lan hành lễ.
"Miễn lễ." Khương Quang Kỳ lãnh đạm nói.
"Tạ hoàng thượng."
Tử Lan bước đến chỗ ngồi của mình. Từng bước nàng đi đều có cảm giác như ngàn mũi tên lao vào. Nàng đến trễ như vậy lại không bị trách phạt, bọn họ bất mãn cũng là điều hiển nhiên. Tử Lan nhìn trên bàn tiệc, những món ngon đã được dâng lên đầy bàn nhưng nhìn qua toàn là những món có vị cay, từ trước tới giờ Tử Lan không thể ăn cay. Không cần nói cũng biết có người không muốn cho nàng dùng bữa.
"Người đến cũng đã đủ rồi, khai yến!" Hoàng thượng nói xong thì nhấp một ngụm rượu.
"Gia yến năm nay trang trí rất đẹp, Hương Quý Phi vất vả rồi. Trẫm mời nàng một ly." Hoàng thượng nói.
Hương Quý Phi được khen ngợi, gương mặt ửng hồng không giấu nổi niềm vui.
"Hoàng thượng cảm thấy vui là điều hân hoan của thần thiếp." Hương Quý Phi đứng dậy nhấp một ngụm rượu.
"Có điều..." Hoàng thượng đặt ly rượu xuống bàn rồi đưa mắt nhìn Tử Lan.
"Thức ăn cay quá, không vừa ý trẫm."
Hương Quý Phi nghe xong tâm trạng bị kéo xuống khỏi cành cây. Trước giờ những món hoàng thượng thích đều là món cay. Chỉ có một kẻ không thể ăn cay mà thôi.
"Thần thiếp vốn dĩ chuẩn bị những món cay để hoàng thượng và các vị muội muội dùng bữa xong có thể làm ấm cơ thể không ngờ lại không vừa ý hoàng thượng. Mong hoàng thượng thứ tội!" Hương Quý Phi cụp mắt xuống tỏ vẻ buồn bã.
"Nàng không cần tự trách mình, cho người đổi món đi."
"Người đâu, dâng lên những món khác."
Hương Quý Phi cho người đổi món nhưng trong lòng đầy lửa giận. Tâm tư của nàng ta đổ sông đổ biển cả rồi.
Các nô tì nhanh chóng thay những món mới có tính ôn hòa và không cay.
Quang Kỳ đưa mắt nhìn nàng, sau khi đổi món nàng cũng chịu động đũa rồi. Thấy nàng dùng bữa, hắn cũng bắt đầu dùng. Chúng tần phi thấy vậy mới dám dùng món.
Kiều Nhi là tâm phúc của Hương Quý Phi đứng bên cạnh nàng ta hầu hạ. Tất cả món ngon đều được bày ra trước mặt, tuyệt nhiên Cẩn Ngọc không ăn một món nào. Không chỉ riêng Hương Quý Phi nuốt không trôi, vài người cũng thấy những món ăn bày lên không vừa mắt.
Cả Gia Yến đều chìm trong sự yên lặng.
Yên Quý Nhân thấy vậy nàng ta muốn góp vui một điệu múa.
Giữa trời đông giá rét thế này, Yên Quý Nhân kia vận một bộ y phục mỏng manh nhảy múa trước mặt hoàng thượng, từng động tác mềm mại khéo léo, cơ thể dẻo dai như không xương. Nàng thầm nghĩ không biết nàng ta đã dày công luyện tập bao lâu để hôm nay có cơ hội đứng trước mặt hoàng thượng thể hiện tài lẻ.
Yên Quý Nhân múa rất đẹp nhưng hoàng thượng lại không nhìn lấy một cái, ánh mắt hoàng thượng dừng lại ở ly rượu cầm trên tay không rời một giây nào. Điệu múa của Yên Quý Nhân kết thúc, chúng phi tần đều vỗ tay khen ngợi nhưng có mấy ai thật lòng khen nàng ta cơ chứ.
"Yên Quý Nhân múa đẹp lắm, thưởng!" Quang Kỳ nói qua loa, vốn dĩ hắn không nhìn có múa đẹp hay không cũng chỉ là lời ngoài miệng.
"Thần thiếp tạ hoàng thượng." Yên Quý Nhân mặt mày mừng rỡ, bao công sức của nàng ta bỏ ra cũng không phải là công cốc.
Yên Quý Nhân lui xuống, Dung Tần trông thấy dáng vẻ Yên Quý Nhân được hoàng thượng khen ngợi trong lòng cũng sinh ra ham muốn. Nàng ta cũng muốn được hoàng thượng để mắt đến. Đã rất lâu rồi hoàng thượng không đoái hoài đến nàng ta.
"Hoàng thượng, thần thiếp có một đoàn ca vũ đến từ phía Nam. Múa hát không tệ, thần thiếp xin phép được góp vui." Dung Tần đứng dậy cung kính với Quang Kỳ.
Hoàng thượng đặt ly rượu xuống bàn rồi nói:
"Được."
Đoàn ca vũ tiến vào trong, chuẩn bị mở màn bài múa.
Dung Tần lại lên tiếng:
"Thần thiếp lúc trước có nghe qua, khi còn làm Hoàng Quý Phi của phế vương Đại An Quốc. Tĩnh Phi tỷ tỷ từng gãy một khúc nhạc làm náo loạn cả thiên hạ. Hôm nay nếu được Tĩnh Phi tỷ tỷ gãy một khúc đàn, thì đoàn ca vũ của muội sẽ xuất thần hơn nữa."
Cơ Tử Lan nghe đến từ phế vương lập tức quắt mắt nhìn Dung Tần, ả ta giương mắt nhìn thẳng vào mắt Tử Lan. Đích thực là muốn khiêu chiến với nàng. Lửa hận trong lòng nàng lại bùng lên, tiện tì to gan dám nói Tử Hoành như thế trước mặt nàng. Hôm nay Tử Lan nàng nhất định phải vụt chết ả tiện nhân này. Nàng lấy trong tay áo ra một chiếc roi da, định hất đổ bàn ăn mà đứng dậy dạy dỗ ả Dung Tần kia.
"Ngón đàn của bổn cung, những bậc kỳ tài lẫy lừng mới có thể thưởng thức được. Đàn cho ngươi nghe chỉ sợ là đàn gảy tai trâu." Tử Lan cười khẩy một cái rồi cao giọng nói.
"Ngươi..."
Dung Tần tức nghẹn lời bèn quỳ mọp xuống khóc lóc:
"Hoàng thượng, Tĩnh Phi lời nói cay độc sỉ nhục thần thiếp. Hoàng thượng xin người hãy làm chủ cho thần thiếp".
"Câm miệng lại cho trẫm!" Hoàng thượng tức giận ném ly rượu xuống đất vỡ tan từng mảnh.
Thấy thánh nhan nổi giận, lục cung mặt mũi biến sắc đồng loạt quỳ xuống, tất cả đều đồng thanh:
"Hoàng thượng nguôi giận."
Đám ca vũ hoảng sợ nhanh chóng lui xuống.
Tĩnh Phi đứng như trời trồng, nàng lạnh lùng nhìn Quang Kỳ. Hóa ra cái gia yến này lập ra là để biến nàng thành thứ mua vui cho cả cái hoàng cung này. Hôm nay dù sao cũng không thoát được, Tử Lan nàng giết chết ả Dung Tần này sau đó bỏ mạng cũng được. Dù sao cuộc sống này từ lâu nàng vốn dĩ đã không cần. Nàng rút roi da ra lập tức vụt mạnh một cái vào miệng Dung Tần. Khóe môi ả ta rỉ máu từng dòng, gương mặt bầu bĩnh hằn rõ vết roi da. Tử Lan tiện tay vụt thêm vài phát vào người Dung Tần.
"Tĩnh Phi ngươi là ả đàn bà điên... a.... a... sao ngươi dám đánh ta." Dung Tần bị vụt mấy roi liên tiếp mà không ngừng gào thét lên.
A Cẩm mặt mũi tái xanh nhanh chóng lao ra ôm nàng lại. Chỉ sợ thêm vài roi nữa Tử Lan sẽ lấy mạng ả ta mất. A Cẩm vội vã nói, trong lòng cầu mong giữ được Tĩnh Phi.
"Nương nương nguôi giận!"
"Tĩnh Phi to gan! Trước mặt hoàng thượng mà ngươi dám lấy roi đánh phi tần. Ngươi rõ ràng là coi trời bằng vung." Hương Quý Phi đứng phắc dậy, nổi giận nói. Tuy nàng ta không ưa gì Dung Tần nhưng lần này Tĩnh Phi đã mất kiểm soát mượn thời cơ này một tay lật đổ Tĩnh Phi thì còn gì bằng.
"Hỗn láo! Ngươi dám coi thường lời của trẫm nói." Quang Kỳ quát to chỉ tay về phía Dung Tần.
Ả ta hốt hoảng ngước mắt nhìn Quang Kỳ:
"Hoàng thượng... người... người có nhầm không?"
"Từ lúc hoàng thượng đăng cơ đã có chỉ, bất kỳ ai đàm tiếu, bàn tán về hoàng đế cũng như hậu cung tiền triều đều mang tội nghịch." Chu Đáp Ứng khẽ khàng lên tiếng.
Dung Tần nghe xong từng câu từng chữ cả người lập tức run lẩy bẩy, mặt mũi trắng bệch không nói nên lời.
"Thánh chỉ trẫm đã ban, ngay cả Chu Đáp Ứng là người mới còn biết, vậy mà ngươi ngang nhiên dám phớt lờ. Ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?" Hoàng thượng gằn giọng quát, xem ra lần này Quang Kỳ thật sự nổi giận rồi.
"Là khi quân." Nàng lạnh lùng lên tiếng.
"Hoàng thượng thần thiếp không biết, trước giờ chưa từng có ai nói cho thần thiếp biết. Hoàng thượng xin người hãy tha cho thần thiếp." Dung Tần cả người run rẫy, nước mắt rơi lả chả, ả ta sợ đến nỗi ngay cả nhịp thở cũng khó khăn.
"Tha cho ngươi? Được trẫm tha cho ngươi."
Dung Tần mừng húm, ngay lập tức dập đầu quỳ lạy:
"Đa tạ hoàng thượng, đa tạ hoàng thường khai ân."
"Lôi Dung Tần ra ngoài bẻ hết răng cho trẫm, phế làm dân thường trục xuất khỏi hậu cung."
"Hoàng thượng người là cửu ngũ chí tôn, người đã nói tha cho thần thiếp, sao người không giữ lấy lời." Dung Tần gào khóc.
"Trẫm bẻ hết răng của ngươi để ngươi nhớ cái giá ngươi phải trả cho những lời cay độc của ngươi. Trẫm giữ mạng của ngươi đã là nhân từ."
Hai thị vệ lập tức lôi Dung Tần ra ngoài mặc cho ả ta giãy giụa gào khóc đến mấy. Tiếng hét của ả ta vang vọng cả một vùng trời, cuối cùng cũng dần tắt rồi biến mất.
Dung thị kia sống chết không rõ bây giờ người sợ hãi chính là Hương Quý Phi. Nàng ta thất thần nhanh chóng quỳ mọp xuống trước mặt hoàng thượng.
"Thần thiếp có tội, thần thiếp quản giáo phi tần không nghiêm, xin hoàng thượng trách phạt."
"Hậu cung trẫm đưa nàng cai quản, Dung thị lời nói cay độc, coi thường lời trẫm. Hậu cung của trẫm vào tay nàng đã thành cái chợ rồi." Hoàng thượng quát mắng.
"Dung thị ăn nói xằng bậy là do tâm tính ả ta độc ác. Thần thiếp quản giáo không chặt, thần thiếp có tội." Cẩn Ngọc giọng nói tuy nhẹ nhàng chậm rãi nhưng cũng không thể giấu nổi kinh sợ. Dù có cố gắng nói từ tốn đến mấy. Giọng nói vẫn có độ run.
"Chu Đáp Ứng hiểu rõ cung quy, tâm tính tốt đẹp phong làm Chu Tần."
"Hương Quý Phi quản giáo cung nhân không nghiêm, quay về cung tự kiểm điểm ba tháng. Quyền cai quản lục cung giao lại cho Chu Tần."
Hương Quý Phi sửng sốt hai mắt mở to, tuy nàng ta có tội nhưng Quang Kỳ cũng không thể nào đưa quyền cai quản hậu cung cho một kẻ thấp hèn như Chu Bội Nhi. Điều đó là điều không thể. Nhất định là ả tiện nhân Chu Bội Nhi mê hoặc hoàng thượng.
"Hoàng thượng..." Hương Quý Phi bật khóc kêu lên không cam tâm.
"Tĩnh Phi ra tay đánh phi tần hậu cung, về cung an phận, chép một ngàn lần kinh phật không chép xong không được ra ngoài nữa bước."
"Thần thiếp đã rõ." Nàng trong lòng cũng có chút hoài nghi, Chu Bội Nhi lợi hại đến vậy sao, vừa mới vào cung đã nhanh chóng leo lên Tần vị, quyền cai quản hậu cung cũng là tự hoàng thượng mang đến cho nàng ta. Không ngờ vị ân nhân này của Tử Lan, sau này sống hòa thuận cũng không dễ dàng gì.
Nàng khẽ nhìn sang Cẩn Ngọc, rõ là đang tức giận. Hai mắt nàng ta lòng sọc toàn tia giận dữ. Xem sau này kịch hay vẫn còn nhiều.
Kiều Nhi là tâm phúc bên cạnh Hương Quý Phi, ả ta dìu Hương Quý Phi về cung. Nàng ta bước từng bước lê thê. Công sức nàng ta bao nhiêu năm nay mới nắm được quyền cai quản hậu cung. Vậy mà chỉ vì một ả Dung thị bao công sức đều tan thành mây khói. Còn về Chu Bội Nhi, mới vào cung mà đã không an phận. Xem ra tâm tư cũng không tệ, đợi thời cơ đến Hương Quý Phi nàng ta nhất định sẽ trở mình, một chân đá văng phượng tinh. Cẩn Ngọc lê từng bước trong lòng dần bắt đầu tính toán.