Một chiếc quan tài đen mở hé một góc, một bàn tay trắng bệch đặt lên mép. Cô chuyển hướng nhìn và thấy chủ nhân của bàn tay ấy là Lâm Cố.
Hoặc:
Lâm Cố chỉ mới ngồi ở phía bên kia của chiếc bàn ăn dài trong tích tắc trước đó, nhưng giây tiếp theo, anh đã xuất hiện sau lưng cô, chạm vào cổ cô.
Ngoài những cảnh liên quan đến Lâm Cố, cô còn mơ thấy những đôi mắt đỏ rực ánh lên trong bóng tối xuất hiện trong khe hở của tủ quần áo trong phòng mình dõi theo cô.
...
Tiếng động ầm ầm tiếp tục lặp đi lặp lại, giống như quả cầu pha lê đỏ khổng lồ lăn trong khoang tàu suốt cả đêm. A Sầm lúc tỉnh lúc mơ, tinh thần căng thẳng nhưng thân thể lại mệt mỏi, đến mức cô không thể rời khỏi giường để ra ngoài kiểm tra.
Cô lại tỉnh giấc vì tiếng gõ cửa bên ngoài, là dịch vụ phòng. A Sầm giận dữ kéo chăn trùm kín đầu, nhớ ra tối qua mình quên treo biển "Không làm phiền" ngoài cửa. Tiếng gõ vẫn không ngừng, nên cô đành mặc đồ và ra mở cửa.
Jessica đứng ngoài với khuôn mặt đầy áy náy khi thấy bộ dạng mệt mỏi của A Sầm. A Sầm ngáp dài và nói không sao, hôm nay không cần dịch vụ phòng. Khi Jessica sắp rời đi, A Sầm đột nhiên hỏi: "Đêm qua cô có nghe thấy tiếng động không?"
Jessica nghĩ một chút rồi nói, "Tối qua có buổi vũ hội ở nhà hàng tầng 7, có làm phiền cô không?"
A Sầm hỏi: "Lúc mấy giờ?"
"Trên lịch trình của cô có ghi, vũ hội diễn ra từ 10 giờ đến 12 giờ tối, tan tiệc thì đã gần 1 giờ rồi," Jessica giải thích, nói rằng khi kết thúc, du khách trở về phòng nên hành lang có thể hơi ồn.
A Sầm đứng tựa vào cửa, nếu không giữ thì cửa sẽ tự đóng lại. Cô cau mày nói: "Tan tiệc lúc 1 giờ sáng? Không phải là..."
"Là gì cơ?" Jessica hỏi.
A Sầm cắn môi, nói ra: "Tôi nghe nói trên tàu này, vào 00:08 không nên đi lại ngoài hành lang."
Jessica mỉm cười nói: "Không có quy định nào như vậy cả. Cô nghe ai nói thế?"
A Sầm im lặng. Đúng là bây giờ đã là năm 2020, cuộc sống về đêm của người lớn khá phong phú, làm sao lại có chuyện cấm ra ngoài lúc nửa đêm? Hơn nữa, với một du thuyền giải trí thế này, điều quan trọng nhất là chi tiêu của khách hàng, nên nhiều nơi như quầy bar hay sòng bạc mở cửa cả đêm.
Sau khi Jessica đi, A Sầm đóng cửa lại. Giờ đã gần trưa, nhà hàng buffet từ lâu đã ngừng phục vụ bữa sáng. Nhưng A Sầm cũng không thấy đói, chỉ cảm thấy buồn nôn, một cảm giác kỳ lạ mà không thể nôn ra được gì. Có lẽ là do nghỉ ngơi không tốt cộng với bữa tối kiểu Tây hôm qua không hợp khẩu vị.
Dù đã uống một ly nước lớn nhưng vẫn thấy cổ họng khô khốc. Con tàu này đã cũ, nhưng nhiều nơi đã được cải tạo lại, như hệ thống điều hòa trung tâm hoạt động suốt đêm làm cả căn phòng trở nên rất khô ráo.
Thái dương của A Sầm giật liên hồi, khi nhìn vào gương lúc rửa mặt, cô thấy mặt mình tái nhợt, quầng thâm đậm đến mức kinh ngạc, trông hệt như Lâm Cố trong giấc mơ, như một ma cà rồng vậy.
Nghĩ về Lâm Cố, A Sầm bật cười vì thấy mình giống hệt một cô gái nhỏ, thật chẳng ra sao.
A Sầm không được coi là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng vì các đường nét trên gương mặt hài hòa, nên trông rất có nét, thời còn đi học cũng có nhiều người theo đuổi.
Cô từng có vài mối tình sinh viên chóng vánh, khi ấy còn rất trong sáng, bắt đầu từ cái nắm tay và dừng lại ở những nụ hôn.
A Sầm không phải kiểu cố chấp giữ gìn trong chuyện nam nữ, ngược lại, cô có tâm hồn tự do phóng khoáng, đặc biệt thoải mái trong tình cảm. Có nhiều người theo đuổi cô, cô cũng chưa bao giờ làm khó bản thân, quyền chủ động luôn nằm trong tay cô. Nhưng vì những lý do hiện thực này kia, cộng với việc muốn theo đuổi ước mơ, từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ, cô vẫn độc thân.
Tối qua khi gặp Lâm Cố, bỏ qua ngoại hình, vóc dáng và cách ăn nói của anh, thứ khiến cô bị cuốn hút là cảm giác nhẫn nhịn và vỡ nát nào đó trong con người anh, khiến cô rất muốn tìm hiểu thêm.
A Sầm tự nhủ mình không phải vì những lý do hời hợt như ngoại hình hay cách nói chuyện mà thích Lâm Cố, nhưng cô cũng không thể phủ nhận rằng, một người đàn ông như vậy ai cũng sẽ có đôi chút mơ mộng về anh. Thế nên việc anh xuất hiện trong giấc mơ cũng không có gì lạ. Có phải là tiếng sét ái tình không? Cô nghĩ thực ra đó chỉ là một chút rung động mà thôi.
Cô vỗ kem dưỡng lên mặt, cố gắng gạt Lâm Cố ra khỏi đầu. Thực tế, điều khiến cô bận tâm hơn cả việc Lâm Cố hóa thân thành ma cà rồng trong giấc mơ là quả cầu pha lê đỏ khổng lồ kia.
Dù tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng quả cầu pha lê đầy đe dọa ấy cứ lăn không ngừng dường như chẳng ai ngoài cô nhìn thấy trên con tàu này.
Tuy vậy, trong tiềm thức, một giọng nói cứ nhắc nhở cô đó không phải ảo giác; đó là một quả cầu pha lê thực sự tồn tại, đủ sức giết chết người. Cô suýt chút nữa đã bị nó nghiền nát, giống như con chó đen to lớn trong giấc mơ tên là Winston.
Sau khi chỉnh trang bản thân, A Sầm định đến sàn ngắm cảnh tầng năm để tìm Francis, dù không chắc chắn ông có ở đó hay không, nhưng cô muốn thử vận may. Có lẽ ông biết điều gì đó về quả cầu pha lê đỏ. Dù ông không biết, cô vẫn muốn nghe thêm về truyền thuyết của Didi từ Francis. Cô nghĩ, có thể những sức mạnh bí ẩn dưới tủ quần áo, quả cầu pha lê đỏ và "lời nguyền" mà Francis đề cập đều có mối liên hệ. Dù sao, đây vốn là một con tàu đầy những huyền thoại, phải không?
A Sầm ở tầng 8, hoàn toàn có thể đi bộ xuống tầng 5 mà không cần đi thang máy.
Sàn hành lang trải thảm đỏ sậm, hoa văn trên thảm đã không còn tươi tắn. Cầu thang ở hai bên là dạng cầu thang rộng đối xứng với tay vịn bằng gỗ bóng loáng. Mỗi góc cầu thang đều có bàn trưng bày đồ cổ, trên tường là những bức tranh sơn dầu hoặc tác phẩm nhiếp ảnh mà cô không hiểu nổi.
Cô dừng lại trước một bức tranh trong chốc lát, đó là bức tranh duy nhất mà cô có thể hiểu. Trong tranh là một chiếc bình Klein. Đó là một "chiếc bình" chỉ tồn tại trong không gian đa chiều, giống như dải Mobius, trong cách hiểu của sinh vật sống trong không gian thấp hơn, nó không có hướng, đầu và cuối gặp nhau tại cùng một điểm, khiến sinh vật bên trong không thể phân biệt được lối đi và lối về.
Thật thú vị khi thấy một bức tranh như thế lại được đặt trên con tàu này. Cô đoán rằng nhà thiết kế của con tàu này ban đầu có lẽ muốn tạo ra một phiên bản bình Klein trong không gian ba chiều. Và chiếc du thuyền "Klein Vĩnh Hằng" chính là nỗ lực của người thiết kế: nó có quá nhiều lối đi bí mật và đường hầm, nhiều lúc nhân viên phục vụ xuất hiện cứ như từ hư không.
Nhưng thực ra ai hiểu chuyện đều biết thế giới ba chiều này không thể tạo ra một bình Klein thực sự. Những điều như "xuất hiện từ hư không" hay "không lối thoát" chỉ là ảo giác từ các lối đi bí mật.
A Sầm không đứng quá lâu trước bức tranh này, chẳng mấy chốc cô đã bị những chùm đèn pha lê treo cao thu hút.
Ánh đèn pha lê in bóng xuống trần nhà chạm khắc cầu kỳ.
Sự xa hoa cổ điển này toát lên một nét cũ kỹ. Đây chắc chắn không phải là kiểu trang trí mà giới trẻ thích.
A Sầm đi qua hành lang dài đến khu vực cầu thang phía sau của con tàu.
Lúc này, cô ngỡ mình nhìn nhầm. Một người phụ nữ tóc dài bện từng lọn thoáng qua nơi góc cầu thang. Người phụ nữ đó ăn mặc đậm chất du mục, lại đi chân trần, thân hình hơi béo, một ống quần dường như rỗng, cũng có thể do trang phục. Chỉ nhìn được một bên mặt nên cô không thấy rõ dung nhan.
A Sầm vô thức nghĩ đến Didi. Cô không điên, chắc chắn sẽ không tin vào những truyền thuyết, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô thực sự đã vô thức bước theo.
Góc áo của người phụ nữ ấy luôn vừa khéo biến mất khi cô vừa bắt gặp. Cô ấy đang đi lên, nên A Sầm cũng chạy theo, cho đến khi lên đến tầng 22, nơi có nhà hàng. A Sầm thở dốc, vì chưa ăn sáng nên bị hạ đường huyết, cảm giác buồn nôn càng rõ rệt, cô đành dừng lại. Người phụ nữ ấy cũng hoàn toàn biến mất, không biết đã đi đâu.
Lúc này đã gần trưa, nhà hàng sắp mở cửa, bên ngoài có nhiều cụ già đang chờ.
Không thể đuổi kịp người phụ nữ đó khiến A Sầm có chút không cam lòng, nhưng cô lại cảm thấy hành động của mình hơi quá.
Cô đi vào nhà vệ sinh, tình cờ nghe hai nhân viên đang nói chuyện nhỏ to bên ngoài.
Đầu tiên là than phiền tối qua có khách uống say nôn đầy sàn, người dọn dẹp bận rộn cả buổi sáng. Việc làm sạch thảm không dễ dàng, nhất là khi còn phải khử mùi. Mùi đó quá kinh khủng.
Người kia nói thang máy vận chuyển đồ ăn sáng nay lại bị hỏng. Thang máy nhỏ trên tàu chỉ dùng để vận chuyển bát đĩa và thực phẩm mà cứ vô lý bị kẹt, thợ sửa chữa cũng không tìm ra nguyên nhân, cứ loay hoay cả sáng, rồi cuối cùng lại hoạt động một cách khó hiểu. Vì thế, họ đành phải chạy ngược xuôi suốt buổi sáng.
Cuộc trò chuyện của họ toàn là than vãn về công việc, cuối cùng là chê bai con tàu cũ nát. Nghe đến đây, A Sầm thầm đồng ý, tàu đúng là khá cũ, nhưng việc trang trí thì vẫn sang trọng.
Khi cô ra ngoài rửa tay, hai nhân viên lập tức im lặng, mỉm cười thân thiện theo đúng tác phong nghề nghiệp, sau đó chúc cô một ngày tốt lành.
Đi du lịch một mình dễ dàng thiếu định hướng. Hôm nay là ngày thứ hai tàu khởi hành, cả ngày đều ở ngoài biển, ngày mai tàu mới cập bến ở thành phố đầu tiên. Vì thế, hôm nay mọi hoạt động giải trí đều diễn ra trên tàu.
A Sầm không biết nên làm gì, cô vốn dĩ khá tùy hứng khi đi du lịch, chủ yếu là để thư giãn và tạm gác lại những suy nghĩ bộn bề. Cô hiện vẫn chưa có ý định viết lách. Cô tìm cho mình một cái cớ hợp lý: cơ thể không khỏe. Nghĩ ngợi một hồi, cô quyết định lên tầng 25 để lăm trả thẻ phòng.
Cô sẽ không bao giờ thừa nhận mình muốn gặp lại Lâm Cố.
Dù vậy, cô vẫn tưởng tượng về Lâm Cố vào ban ngày. Người đàn ông chín chắn và trưởng thành ấy liệu có còn mặc bộ vest chỉn chu với chiếc nơ xanh đậm và mái tóc được vuốt gọn gàng không? Có lẽ ban ngày anh sẽ mặc đồ thoải mái hơn.
Đêm qua Winston đưa cô thẻ từ thang máy lên tầng 25 nhưng khi rời đi, A Sầm lại quên trả. Charles dường như cũng không đòi lại. Cô nghĩ mình nên trả thẻ phòng như phép lịch sự, bất kể đối phương có bận tâm hay không. Ừm, đây là một lý do hợp lý.
Khi gõ cửa phòng ở tầng 25, Charles sau cánh cửa có chút bối rối, có lẽ không ngờ A Sầm đến vào ban ngày mà không báo trước. Cô cũng thấy mình hơi đường đột, lẽ ra nên gọi trước. Nhưng vẻ bối rối của Charles chỉ thoáng qua, ông nhanh chóng trở lại phong thái lịch thiệp, mời cô vào với tác phong hoàn hảo của một quý ông.
A Sầm cố gắng không để mắt nhìn lung tung, nhưng rõ ràng là trong phòng khách rộng rãi với cửa kính lớn nhìn ra toàn cảnh này không hề có bóng dáng của Lâm Cố.
Charles chủ động nói: "Cậu chủ vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ, cô có chuyện gì muốn nói với ngài ấy không?"
Theo ánh mắt của Charles, A Sầm nhìn về phía phòng ngủ, cửa đôi quả thực đang đóng chặt. Dù trong lòng có chút kỳ lạ vì không nghĩ một người như Lâm Cố lại ngủ nướng, nhưng cô cũng không hỏi gì thêm về anh.
Khi cô đang cố gắng đối đáp lịch sự với Charles, thì đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng "bộp" lớn, kèm theo tiếng kêu thét "quạc" một cách sắc bén. Vì giật mình, cô đánh rơi chiếc thẻ từ mới lấy ra xuống đất. Charles rõ ràng cũng bị dọa cho giật mình, sắc mặt có chút không tự nhiên.
A Sầm nhìn ra cửa sổ thì thấy một con mòng biển to lớn vừa va vào kính, rồi hằn học dùng mỏ nhọn mổ vào kính, dường như không hài lòng với hai người bên trong.
Mặt mày Charles căng thẳng, ông đi đến mở cửa sổ, thật ngạc nhiên, ông để cho con mòng biển bay vào trong.
A Sầm thấy con mòng biển từng bước, từng bước bước vào phòng, như một bậc đế vương đang dạo quanh phòng khách một cách kiêu hãnh. Nó dùng đôi mắt tròn trĩnh của mình nhìn cô, khiến cô dường như cảm nhận được trong ánh mắt ấy là một sự soi xét, thậm chí là không chào đón. Cô có cảm giác con mòng biển này chính là con mà cô đã gặp vào ngày đầu tiên, kiểu khí chất cao ngạo và lãnh đạm như vậy không thể nhầm lẫn được.
Charles giải thích: "Đây là con mòng biển mà cậu chủ nuôi, tên là Leo."
Trong lòng A Sầm có chút ngờ vực, ai lại nuôi mòng biển chứ? Vả lại mòng biển không phải là loại dễ thuần hóa sao?
Vừa mới bị dọa cho một phen, tim cô đập thình thịch, cảm giác buồn nôn lại dâng lên nơi cổ họng. Charles chú ý thấy sự thay đổi sắc mặt của cô liền quan tâm hỏi: "Cô có sao không?"
A Sầm có chút ngại ngùng, "Có lẽ tôi hơi đói nên thấy hơi buồn nôn." Con mòng biển vẫn nhìn cô, cổ nó uốn lượn rất đẹp.
Charles cười hiểu ý, bảo A Sầm đợi một chút. Sau khi quay vào bếp một lúc, ông bưng ra một ly hồng trà và vài chiếc bánh ngọt.
A Sầm ngồi xuống ghế sofa cùng những món ăn tinh tế trên tay. Cô không dám hoàn toàn dựa lưng vào sofa, mặc dù làm thế sẽ khiến cô thoải mái hơn. Cả người cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn ngồi một cách cẩn thận ở mép ghế, sau đó từ tốn ăn bánh ngọt.
Cô đột nhiên chú ý đến tập giấy được in ra đặt trên bàn trà, có dấu hiệu đã được lật xem. Nhìn kỹ hơn, A Sầm nhận ra đó chính là cuốn tiểu thuyết mà hôm qua cô đã tự giới thiệu cho Lâm Cố. Đó là một cuốn truyện kinh dị khoác lên mình vỏ bọc tình yêu, phần tình cảm được thêm vào để thu hút độc giả, nhưng thực ra không quá quan trọng đối với câu chuyện. Đây là tác phẩm đầu tay của cô, còn nhiều chỗ chưa hoàn thiện, nhưng lại chứa đựng rất nhiều tâm huyết. Nghĩ đến việc Lâm Cố đã từng lật xem tiểu thuyết của mình, tim A Sầm đập nhanh, không rõ nguyên nhân. Khi ấy rõ ràng anh tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng điều gì đã khiến anh quan tâm đến tiểu thuyết của cô, thậm chí in ra để đọc? Cô không hiểu.
Để che giấu sự bối rối trong lòng, cô cắn một miếng bánh ngọt. Lập tức sự chú ý của cô bị chuyển hướng bởi hương vị thơm ngon.
Cô nhận thấy con mòng biển vẫn nhìn mình, khi hai ánh mắt chạm nhau, cô cảm thấy con mòng biển đang chế giễu cô. Nó đang cười cô ăn bánh ngọt quá nhanh, trông như người thiếu kinh nghiệm thưởng thức? Nhưng bánh này thực sự rất ngon, cô tức tối cắn thêm một miếng nữa.
Có lẽ trải nghiệm kỳ lạ tối qua khiến A Sầm trở nên thần hồn nát thần tính, linh tính mách bảo cô rằng ánh mắt của con mòng biển này có gì đó kỳ quái – nếu như mòng biển có ánh mắt. Mắt của loài chim vì không có mí mắt che phủ nên luôn tròn xoe, trông khá ngây ngô. Nhưng con mòng biển này lại khiến A Sầm có cảm giác như nó đang suy nghĩ – giống như lúc nó lặng ngắm biển khơi ngày nào.
"Tối qua cô không ngủ ngon sao?" Charles không ngồi xuống mà đứng một bên nhìn A Sầm.
Cô định nói nhưng suýt bị sặc, ho khan một tiếng rồi vội vàng uống một ngụm hồng trà. Mặt cô đỏ bừng, rồi lại liếc nhìn con mòng biển Leo. Lần này cô chắc chắn, cực kỳ chắc chắn rằng nó vừa phát ra một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng. Thật kỳ lạ, mòng biển mà cũng biết cười sao?
"Khụ... xin lỗi... ừm, tối qua trên tàu ồn quá. Rầm rầm rầm." A Sầm không định kể thêm về chuyện viên cầu pha lê.
Nghe đến âm thanh "rầm rầm", sắc mặt Charles có chút kỳ lạ.
"Ờ... tôi nghi ngờ có thể do hệ thống điều hòa trung tâm gây ra." A Sầm lảng tránh. Ăn hết miếng bánh cuối cùng, cô đứng dậy, hai tay cầm thẻ từ đưa cho Charles.
"Tối qua xuống tầng dưới tôi quên trả lại thẻ từ, thật ngại quá."
Charles cầm khay bạc trong tay, chưa vội nhận lấy thẻ từ mà lại suy nghĩ giây lát rồi hỏi một câu không đầu không đuôi: "Hỏi vậy có hơi kỳ quặc, nhưng cô cảm thấy cậu chủ thế nào?"
Câu hỏi không chỉ làm A Sầm bất ngờ, mà cả con mòng biển cũng kêu lên một tiếng chói tai.
Cô cầm thẻ từ, đôi tay lơ lửng giữa không trung, ngại ngùng trả lời lắp bắp. Câu hỏi quá riêng tư, trả lời sao cũng cảm thấy không thích hợp. Cô cũng không hiểu ý đồ của Charles.
"Ồ... ông muốn hỏi về khía cạnh nào?"
"Tất cả các khía cạnh." Charles mỉm cười, ánh mắt mong đợi nghe câu trả lời của A Sầm.
"Nói thật, ngoại hình... rất ấn tượng. À, ý tôi là ấn tượng theo cách tốt. Tôi chưa từng gặp ai đẹp đến thế." A Sầm thật lòng chia sẻ, cô cảm thấy không cần phải che giấu điều này, bởi đó là sự thật. Nhưng cô cũng chỉ dừng lại ở lời khen về vẻ ngoài của Lâm Cố, không nói thêm về cảm nhận sâu sắc hơn, chẳng hạn như cô khó lòng cưỡng lại sự hấp dẫn từ khí chất toát lên từ anh... những điều chỉ cần cô biết là đủ.
"Còn gì nữa không?" Charles lại hỏi sâu hơn.
"Về những khía cạnh khác, nếu ông hỏi về tính cách thì, tôi nghĩ rằng anh ấy có vẻ khá..." A Sầm cân nhắc từng từ ngữ, nhưng tiếng Anh thực sự không phải là ngôn ngữ mẹ đẻ của cô. "Xin lỗi, vốn từ của tôi có hạn, sợ rằng diễn đạt sẽ không chính xác, tốt nhất là tôi không trả lời." Cầu cho cuộc trò chuyện này nhanh chóng kết thúc.
Charles nở một nụ cười khó lường, "Những từ như lương thiện, chính trực, tôi tin rằng cô biết mà. Câu hỏi của tôi có vẻ không quá khó."
A Sầm cảm thấy Charles hơi vượt quá giới hạn, có chút thúc ép. Hơn nữa, cô cảm giác như Charles đang muốn nghe một câu trả lời nhất định. Con mòng biển vẫn kêu inh ỏi, dường như rất sốt ruột. Trong tình huống này, cô không muốn thuận theo ý Charles, nên cô lấy hết can đảm mà thành thật nói: "Ông nói đúng, nhưng tôi nghĩ so với những từ chung chung ấy, thật khó để mô tả ngài Lâm. Anh ấy là một người vừa phức tạp lại vừa dịu dàng..."
Chính A Sầm cũng không ngờ mình lại dùng từ "dịu dàng", và giữa "phức tạp" với "dịu dàng" không có sự chuyển tiếp rõ ràng. Cô nói vậy chỉ là theo trực giác; cô cảm nhận được dưới vẻ lạnh lùng của người đàn ông ấy không phải là một thái độ lạnh nhạt tương xứng. Ngược lại, cô có thể cảm nhận được sự thiện ý và... sự tìm hiểu anh dành cho cô. Phát hiện này khiến cô có chút lúng túng.
Vì thế, cô nhanh chóng nói: "Xin lỗi, tôi chỉ đến để trả lại thẻ phòng thôi. Có lẽ tôi nên cáo từ."
Con mòng biển im lặng, ngẩng cao ngực phủ lông trắng muốt, ngạo nghễ nhìn A Sầm trong vẻ bối rối của cô.
Charles không hề giận, thậm chí A Sầm còn cảm thấy ông ta dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô, điều này khiến cô bối rối. Ông già này thật là kỳ quặc.
"Chúc cô một ngày vui vẻ. Nếu không phiền, tối nay mời cô đến dùng bữa tối cùng chúng tôi nhé?" Charles nói một cách nhẹ nhàng nhưng không nhận lại thẻ phòng.
"Thôi... hôm nay tôi không đến. Tôi có chút việc." A Sầm nhanh chóng từ chối. Bữa tối tối qua thực sự rất gượng gạo. Mặc dù trong lòng cô rất muốn gặp lại Lâm Cố, nhưng đồng thời lại e ngại những lần gặp mặt không tự nhiên như thế, thà không gặp còn hơn.
Charles lịch sự hỏi lại: "Việc gì vậy?"
Câu hỏi của Charles khiến A Sầm hơi khó chịu, nên cô tùy tiện bịa ra một lý do, "Tôi sẽ đến thư viện."
"Thư viện đó khá nhỏ, cũng không có nhiều sách lắm."
"Tôi biết, tôi biết, nhưng tôi muốn đến đó tìm cảm hứng." A Sầm bắt đầu thấy khó chịu. Cô cảm giác Charles giống như đang cố gắng "chào hàng" ngài Lâm vậy. Lâm Cố trông chẳng giống người thiếu bạn gái, rõ ràng anh cũng không thích thú lắm khi dùng bữa tối cùng người khác, người tinh ý đều có thể nhận ra. Hành động của Charles không chỉ khiến cô khó hiểu mà còn cảm thấy bị xúc phạm. Tuy nhiên, vì Charles quá lịch sự nên cô cũng không thể tỏ ra quá cứng rắn. Đối với người lớn tuổi, cô thường không muốn đối xử thô lỗ.
"Tôi cá là cô sẽ thay đổi ý định."
"Cảm ơn lời mời của ông, nhưng tôi thực sự muốn đến thư viện." A Sầm đã đi đến thang máy và bấm nút. Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, cô thấy con mòng biển đứng bất động nhìn mình, ánh mắt dường như đầy thú vị. Thật kỳ lạ.
Sau đó cô xuống tầng 5, tại khu vực ban công ngắm cảnh. Hôm nay thời tiết đẹp, gió biển mát mẻ, vẫn có một đàn chim biển thân hình uyển chuyển bay lượn quanh thân tàu, thỉnh thoảng lao xuống biển bắt cá, trông rất thích mắt. Nhưng Francis không có mặt ở đó.
Dạo quanh cả ngày, đến lúc chạng vạng tối, A Sầm cuối cùng cũng đến thư viện.
Đúng như lời Charles nói, thư viện thật sự rất nhỏ, chỉ có một bàn đọc báo, ba dãy giá sách và bốn, năm chiếc ghế sofa nhỏ. Hiện tại, có bốn người lớn tuổi đang ngồi quanh chiếc bàn thấp chơi bài.
A Sầm không biết mình muốn đọc cuốn sách nào, nhưng vì bướng bỉnh, cô quyết định sẽ ở đây cả tối. Vì vậy, cô đi một vòng quanh giá sách, sau đó nhận ra hầu hết đều là sách tiếng Anh, nửa giá còn lại là các phiên bản khác nhau của Kinh Thánh. Không tìm được gì, cô ngồi xuống bàn đọc báo, định lật xem vài tờ báo.
Các tờ báo đóng thành quyển vừa mở ra trang tin tức có tiêu đề lớn với từ "Klein" khiến A Sầm chú ý.
"Là người thừa kế duy nhất được đồn đại của gia tộc Klein, Felix Klein hôm nay đã bước lên du thuyền xa hoa nhất thế kỷ này – con tàu "Klein Vĩnh Hằng". Du thuyền này có số lượng phòng khách là ××... Điều này không chỉ báo hiệu tập đoàn Klein đã mở rộng kinh doanh sang ngành giải trí du thuyền mới nổi, mà còn âm thầm tuyên bố với thế giới thân phận mới của cậu con trai được nhận nuôi từ phương Đông: Người kế vị của gia tộc Klein – kế vị sau người vĩ đại, ngài Francis Klein. Có vẻ như ngài Francis năm nay đã bảy mươi tư tuổi, đã sẵn sàng chuyển giao quyền điều hành gia tộc..."
Bài viết này dùng một đoạn lớn và lối diễn đạt phô trương để mô tả cách mà đứa con trai nuôi đã từng bước tiếp nhận gia sản của gia tộc Klein, làm cách nào để lấy lòng ông bố Francis và lén lút vô hiệu hóa vị trí của ông trong gia tộc – như việc cố bán rẻ nhà máy sản xuất phụ tùng tàu thủy mà gia tộc Klein đã khởi nghiệp... Bài báo không chỉ bao gồm những tin đồn bên lề mà còn ám chỉ bằng những câu từ mờ ám rằng mối quan hệ cha con của Francis và đứa con trai này "không bình thường" và có những bí mật đạo đức đáng suy ngẫm.
Dường như chỉ có như vậy mới giải thích được tại sao Francis đến tuổi trung niên vẫn không lấy vợ sinh con, lại chọn nhận nuôi một cậu bé phương Đông tuấn tú từ trại trẻ mồ côi và đặc biệt xem trọng cậu ta.
Phần cuối bài báo còn có một đoạn ngắn đề cập đến một sự cố nhỏ trước khi con tàu khởi hành. Vì một vài lý do không rõ, trong quá trình kiểm tra định kỳ trước khi khởi hành, đầu tàu phát hiện bị thiếu mất chiếc đinh tán đầu tiên. Không chỉ vậy, nhóm kiểm tra còn cho rằng nếu không giải quyết các vấn đề còn lại, tàu sẽ không thể ra khơi đúng giờ.
Do đó, người phụ trách du thuyền đã mời một bà bói người Gypsy đến để xem bói và làm lễ cầu an cho con tàu. Rõ ràng người viết bài báo này không mấy coi trọng việc này, vì ông ta đã gọi người Gypsy này là "kẻ lừa đảo", bảo chỉ có người giàu và những kẻ ngu ngốc mới tin vào mánh khóe của bà ta.
A Sầm đọc đến đây liền cảm thấy lạnh người. Ở cuối bài viết có một bức ảnh mờ nhạt, chú thích nói rằng đây là cảnh Felix Klein bước lên tàu.
A Sầm lấy chiếc kính lúp trên bàn soi dưới ánh sáng lờ mờ để nhìn bức ảnh đen trắng. Mặc dù khuôn mặt không rõ, nhưng cô chắc chắn rằng, bộ đồ đó, dáng người đó và biểu cảm đó chính là Lâm Cố! Felix Klein là tên tiếng Anh của Lâm Cố. Anh đã nói điều này khi ngồi bàn ăn tối.
Nhưng... tờ báo này là từ năm 1980! A Sầm không khỏi siết chặt mép tờ báo trong tay.
Ngay cả khi không nhìn vào ngày tháng, cô cũng biết du thuyền "Klein Vĩnh Hằng" đã phục vụ gần bốn mươi năm cho đến năm nay, tờ báo nói rằng lần lên thuyền đầu tiên của Lâm Cố là khi "Klein Vĩnh Hằng" ra khơi lần đầu. Tính ra thì Lâm Cố giờ đây đã gần bảy mươi tuổi, còn Francis không nói cũng biết, giờ chắc phải một trăm mười bốn tuổi rồi!
Chẳng lẽ cái tên của dòng họ Klein được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, mỗi đời lại có một Felix? Không thể nào, huống hồ người trong ảnh không thể nhầm lẫn được, đó chính là Lâm Cố.
Lòng bàn tay A Sầm ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một cảm giác không thực trỗi lên trong lòng. Rốt cuộc là chuyện gì thế này? Chẳng lẽ mình bị rối loạn tinh thần rồi sao? Tại sao lại gặp phải những chuyện kỳ lạ thế này?
Từ lúc quả cầu đỏ bị nhét vào vali của cô, mọi thứ đã bắt đầu đi theo hướng kỳ quái.
Vậy Francis, Charles và Lâm Cố là người hay là ma? Còn nữa, người phụ nữ Gypsy ban ngày gặp ở cầu thang như ma quái, có phải là Didi không? Lời nguyền của con tàu, quả cầu pha lê đỏ và Lâm Cố có liên hệ gì với nhau không? Mọi thứ trên tàu đều có vẻ không đúng.
Thay vì sợ hãi, A Sầm cảm thấy sự run rẩy của mình lúc này nhiều hơn là do sự tò mò mạnh mẽ và khao khát khám phá sự thật. Cô cảm thấy rằng, thay vì trò chuyện hay ăn tối cùng với ma quái, cô càng muốn biết sự thật của mọi chuyện.
Dĩ nhiên, có lẽ tờ báo này chỉ là một trò đùa, do Charles cố tình dàn dựng để chọc ghẹo cô. Nhưng vì lý do gì? Có lẽ là để cô hiếu kỳ, từ đó đạt được mục đích "chào hàng" Lâm Cố? Điều này cũng thật là... Cô xấu hổ vì suy đoán đầy tự mãn của mình trong khoảnh khắc ấy.
Nhưng dù sao đi nữa, cô phải biết sự thật. Cảm giác bị lừa gạt thật khó chịu.
Cuối cùng cô đã hiểu cảm giác của nhân vật chính trong phim kinh dị khi cứ muốn tìm tòi dù biết là nguy hiểm. Cô đi thẳng đến tầng 25. Phải, cô vẫn còn giữ thẻ phòng. Ban ngày Charles đã kiên quyết không nhận lại.
Cửa thang máy mở ra lần nữa, nhưng trước khi gõ cửa phòng, cô lại do dự. Vì bên trong phát ra tiếng quát tháo của Lâm Cố.
"Ông đã ở nhà họ Klein quá lâu rồi, đến mức quên mất thân phận của mình sao? Hả? Người quản gia đáng kính trọng của chúng ta?" Giọng Lâm Cố có vẻ kiềm chế, nhưng lại phảng phất một sự cuồng loạn.
"Ông coi tôi là gì? Ông có quyền gì mà làm như vậy? Tôi khuyên ông tốt nhất nên quên đi cái kế hoạch ngu xuẩn của mình! Cả cái cô gái ngốc nghếch, vụng về và thảm hại kia nữa! Nghĩ rằng có thể dựa vào cô ta để cứu tất cả chúng ta sao? Tôi gặp nhiều người như thế rồi, bề ngoài ngây thơ nhưng thật ra ngu ngốc! Chỉ làm mọi chuyện thêm rối ren!
"Tôi đã không còn quan tâm nữa! Tốt nhất là ngày mai kết thúc luôn đi! Ít nhất thì hãy cho tôi một sự giải thoát! Đừng kéo thêm người vào chuyện này nữa!
"Đại dương ngu ngốc! Đàn bà ngu ngốc! Và cả ông, ngu ngốc!" Giọng nói của Lâm Cố lạnh lùng và tràn đầy phẫn nộ.
A Sầm cảm thấy có chuyện không ổn, cô định chạy về phía thang máy thì cửa phòng mở ra, khuôn mặt đầy giận dữ của Lâm Cố hiện ra trước mặt cô — vì cơn giận mà gương mặt anh càng thêm nhợt nhạt. Đôi môi mỏng của anh mím chặt, bàn tay dài nắm chặt vào tay nắm cửa, các đốt ngón tay trắng bệch.
"Chào buổi tối mọi người?" A Sầm đứng sững tại chỗ, những bóng ma hay tờ báo năm 1980, trong chốc lát đều tan biến, cô chỉ gượng cười ngượng ngập, chào một tiếng.
"Thấy chưa, tôi đã nói gì nào." Lâm Cố mở cửa, nhìn thấy A Sầm đứng đó, anh không còn bước ra ngoài nữa, vẻ giận dữ lập tức chuyển sang lạnh lùng. Anh sải bước dài trở lại phòng khách, rồi đứng trước cửa sổ để nhìn ra biển đêm, im lặng không nói. Mặt trời đã lặn từ lâu.
Charles đứng khom người bên cạnh tường lúc này trông càng già nua hơn. Nhìn thấy A Sầm, ông lộ vẻ mệt mỏi, thậm chí quên cả việc chào hỏi. Tim cô không khỏi thắt lại, ông lão như thế này thật khiến người ta đau lòng.
Cô gắng gượng phá vỡ bầu không khí yên lặng, "À, tôi ở thư viện vào buổi tối, thấy một vài điều thú vị. Có lẽ... có gì tôi có thể giúp không? Xin lỗi, tôi vừa nghe thấy vài câu... đối thoại của hai người." Khoan đã, hình như cô vừa bị mắng là "ngu ngốc" thì phải.
Vừa nói xong, A Sầm cảm thấy mình đúng là ngốc nghếch. Không chỉ ngốc nghếch, cô còn giống hệt những người tự nguyện đưa má cho người ta đánh. Phản ứng của bản thân thật kỳ lạ, đáng ra cô phải tức giận. Dù việc nghe lén người khác nói chuyện không phải là điều tốt, nhưng những lời nói của Lâm Cố lúc đang phẫn nộ lại tiết lộ rất nhiều thông tin. Mặc dù có phần mơ hồ, nào là "giải thoát", nào là "cứu rỗi".
Lâm Cố đứng bên cửa sổ nhướng mày lên. A Sầm nhạy bén nhận thấy biểu cảm đó, điều này khiến cô cảm thấy bị xúc phạm.
Vì vậy, cô quay sang Charles, lấy hết can đảm nói: "Trên báo ở thư viện viết rằng vào năm 1980 người thừa kế của gia tộc Klein, Felix Klein, lần đầu tiên lên con tàu này." Cô ngừng lại một chút, nhưng Charles không biểu hiện bất ngờ hay lo lắng gì.
"Liệu đó có phải là một tờ báo giả mạo? Hoặc... nếu đó là sự thật, thì không thể nào ngài Lâm đây trông lại trẻ trung như vậy." A Sầm nói lên thắc mắc của mình.
"Vậy cô nghĩ tôi là ai? Hoặc nói cách khác, nếu thật sự có gì đó xảy ra, cô nghĩ mình có tư cách để hỏi sao? Tôi phải nói với cô vì lý do gì?" Lâm Cố cười mỉa mai. Cô cảm thấy giọng nói như nhung tơ đêm qua giờ đây lại như những cơn sóng đen của biển đêm, lạnh lùng và trầm lắng, kéo con người ta vào vực sâu.
"Tôi... tôi nghĩ mình có tư cách. Rất xin lỗi vì vừa vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhưng nếu tôi đoán không nhầm, ông Charles có vẻ như có kế hoạch gì đó, và kế hoạch đó có liên quan đến tôi. Có vẻ như tôi có thể giúp được gì đó. Còn về chuyện anh là ai, tôi đoán, không, là tôi mơ thấy anh là ma cà rồng..." Mặc dù cơ bắp cả người đều đang căng thẳng mà run lên, nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào Lâm Cố không hề lùi bước. Anh hỏi thì cô trả lời đàng hoàng, chẳng có gì phải xấu hổ. Lâm Cố im lặng quay đi nơi khác.
"Khiến cô thất vọng rồi, thưa tiểu thuyết gia viết truyện kinh dị vĩ đại của chúng ta, nếu trí tưởng tượng của cô có thể được đặt vào tác phẩm của mình chỉ một phần thôi, thì tác phẩm đầu tay của cô đã không thất bại đến thế." Lâm Cố cười lạnh, chỉ vào bản in của tiểu thuyết đặt trên bàn.
Ồ, đúng là anh đã đọc. Ban ngày khi nhìn thấy, A Sầm còn có chút vui mừng vì không ngờ Lâm Cố thật sự đi tìm đọc tác phẩm của mình. Nhưng giờ đây, lời nói của Lâm Cố khiến A Sầm đau lòng. Anh ta lại đi chế nhạo tác phẩm của cô. Rõ ràng hôm qua anh ta còn nói rằng cô rất can đảm, thật đáng nể. Cô đã thật sự tin vào lời đó.
Cô mấp máy môi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì. Bởi vì nước mắt đã dâng lên trong mắt cô, nếu cất lời, nước mắt cũng sẽ rơi xuống, điều đó sẽ rất mất mặt, khiến cô yếu thế đi rất nhiều.
Dường như Lâm Cố không còn kiên nhẫn đối đầu với hai người nữa. Anh đẩy cửa bước ra ban công rồi đóng sầm cửa lại. Một cánh cửa kính ngăn cách biển đêm và Lâm Cố với thế giới bên ngoài. Phòng khách sáng rực ánh đèn, còn bên ngoài tối đen như mực, kính chỉ phản chiếu khung cảnh trong phòng, không thể nhìn thấy gì bên ngoài.
A Sầm đứng yên một lúc lâu. Cô đang tự lấy lại tinh thần.
Sau đó, cô chậm rãi bước đến bên Charles. Ông lão cao và gầy, nhưng vì tuổi đã cao nên lưng đã không còn thẳng được nữa.
A Sầm lấy hết can đảm nắm lấy tay Charles, nắm chặt rồi buông ra, xem như một lời an ủi.
Vì đã xem nhiều phim kinh dị, cô từng nghĩ rằng có thể Charles, Lâm Cố và Francis là những hồn ma. Nhưng khi nắm tay Charles, cô chắc chắn rằng đây là một con người, không phải ma quỷ, chỉ là da ông đã nhăn nheo như vỏ cây già cỗi.
Charles vội dùng mu bàn tay lau mắt.
"Xin hãy tha thứ cho sự thất lễ vừa rồi của cậu chủ, tôi thay mặt ngài ấy xin lỗi cô." Charles hơi cúi người, giọng khàn khàn, "Bình thường cậu chủ không như thế, hôm nay là do tôi đã làm điều quá đáng. Thái độ vừa rồi của ngài ấy không liên quan đến cô, lỗi là của tôi."
Thực ra vừa rồi A Sầm cũng tức giận. Cô không phải người hiền lành dễ chịu đến nỗi bị mắng mà không nổi giận. Cô cần một lời xin lỗi. Nhưng trong lòng cô vẫn hiểu. Dù không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng từ sự nhẫn nhịn và bùng nổ của Lâm Cố, cô cảm nhận được hẳn phải có chuyện rất tồi tệ đã xảy ra hoặc vẫn luôn đeo bám Lâm Cố — nếu tờ báo là thật.
Vì vậy, A Sầm nói: "Không phải lỗi của ông đâu, ông Charles, ông không cần xin lỗi tôi. Hơn nữa, việc xin lỗi tốt nhất nên do người trực tiếp làm thì hơn."
Charles không giải thích thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi thở dài, "Chuyện này có chút phức tạp. Tối nay, tối nay không phải là thời điểm tốt để giải thích. Tôi đảm bảo với cô, sáng mai trên boong tầng 5, tôi sẽ kể cô nghe mọi điều cô muốn biết. Nhưng tối nay thì không được, rất xin lỗi, tối nay chúng ta cần bình tĩnh lại. Cô hãy trở về phòng đi."