Mục lục
Đả Công Tiên Tri
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Du nghỉ phép để tham gia kỳ thi viết của công ty Tam thế Kỷ. Xong xuôi, hắn ngồi tàu điện ngầm về công ty sở tại, viết tiếp phương án.

Hắn làm luôn tay đến tám giờ tối, gửi ba bản phương án tới người giám sát trực tiếp qua hộp thư nội bộ, đồng thời theo quy định gửi trưởng phòng một bản.

Năm phút sau, hắn nhận được phản hồi từ cấp trên, yêu cầu phải nghĩ thêm hai phương án trình trước trưa mai, tạo thêm nhiều lựa chọn cho khách hàng.

Lý Du kiểm tra lịch tuần, sáng mai liền có cuộc họp định kỳ của phòng ban kéo dài tới một tiếng rưỡi. Nói như vậy, hắn còn tối đa hai giờ đồng hồ để giải quyết phương án, trong khi báo cáo tổng kết và kế hoạch cho nhiệm kỳ tiếp còn chưa được soạn.

Thế là hắn gấp rút tiêu tốn hai mươi phút giải quyết công việc cũ, rồi đứng dậy, vặn người nhẹ, ra phòng trà nước pha ly cà phê, mát xa vùng cổ tay nhức mỏi. Sau đó, hắn ngồi vào bàn, bắt đầu viết kế hoạch.

Lúc hắn lại làm xong một phương án, góc phải màn hình vi tính đã hiển thị kém một phút nữa là mười một giờ tối.

Khoảng nửa giờ trước, cấp trên trực tiếp của Lý Du đã rời phòng làm việc, đi thang máy xuống tầng giữ xe ngầm, lái xe về nhà.

Lúc này Lý Du mới đóng máy, khoác balo, chuẩn bị tan làm.

Khi hắn quẹt thẻ trước chấm máy chấm công, nửa số nhân viên trong nhiệm sở vẫn chưa về, ánh đèn xanh từ màn hình IPS hắt lên, khắc rõ vẻ ngây ngốc trên nét mặt họ.

Cũng trong thời gian đó, tại tòa nhà đối diện, đa số tầng lầu vẫn còn đang sáng đèn.

Công ty Lý Du làm công nằm ở tầng sáu và tầng bảy tòa nhà A. Lý Du hướng mắt nhìn bảng hiện thị thang máy, ba trong số đó đã dừng hoạt động, còn một thang đang dừng lại ở tầng hai mươi sáu. Hắn không muốn chờ, bèn vòng sang lối thoát hiểm đi thang bộ xuống.

Đi được đến tầng bốn, tiếng thút thít nhẹ lọt vào tai hắn.

Lý Du không thấy chủ nhân của tiếng khóc, chỉ đoán chừng là đang ở tầng một hay tầng hai.

Nghe giọng thì có vẻ là một cô gái trẻ, đang gọi điện về nhà, giãi bày nỗi niềm trong nước mắt.

“Con thật sự không chịu nổi nữa…Tốt nghiệp rồi, đã vào làm công mà chỉ có bảy ngày không làm quá giờ… Mỗi ngày ít nhất làm mười hai giờ, công việc nào cũng đến tay con mà lãnh đạo nỡ nào chấm điểm thấp nhất tổ, rồi còn giáo huấn trước mặt đồng nghiệp như dạy chó. Mẹ, con nản lắm…”

Lý Du không muốn đối phương khó xử, lẳng lặng rời khỏi hành lang, rẽ sang lối thoát hiểm khác.

Lần này hắn không gặp ai nữa.

Lý Du thuận lợi xuống tầng trệt, ra khỏi cửa, rảo bước chéo phương qua quảng trường nhỏ trước tòa nhà văn phòng, rẽ phải vào lối đi bộ. Sau vài bước, hương thơm xộc vào mũi hắn.

Bao phủ quanh khu này trên cơ bản đều là tòa nhà văn phòng, không thiếu người làm việc ca đêm.

Những chủ sạp hàng di động nắm bắt thời cơ, đèo xe ba gác, mang bình gas, tức tốc tới. Từ chín giờ tối trở đi hàng ngày, cơ man quầy bán đồ ăn dựng sạp hai bên vệ đường bán bún gạo, burritos, bít tết thịt gà…Thứ gì cũng có.

Thời điểm này trong ngày, lực lượng giữ gìn trật tự đô thị cũng nghỉ ngơi tạo điều kiện cho các chủ hàng làm ăn mà không phải trốn tránh khắp nơi.

Năm giờ chiều nay, Lý Du đã ăn nửa cái bánh mì thừa từ bữa sáng cho bữa tối. Trùng hợp lúc này bụng đang sôi, hắn đành mất tám tệ mua hộp mì xào chay.

Quét mã trả tiền xong, hắn cầm hộp mì xào nóng hổi rảo bước về phía trước.

Lý Du làm việc ở khu vực phía bắc góc đường Vành đai bốn trong khi thuê nhà mặt tiền đường Vành đai năm phía đông.

Giữa hai địa điểm này có chút xa, ngày thường nếu ngồi tàu điện ngầm sẽ tốn một tiếng hai mươi phút. Đặc biệt vào giờ cao điểm buổi sáng, bạn phải khởi hành sớm mười phút để không bị trễ tàu.

Sở dĩ hắn thuê nhà xa như vậy thứ nhất vì giá thuê nhà ở khu Đông rẻ. Thứ hai, để cho giá thuê rẻ hơn, hắn ký hợp đồng thuê nguyên căn với thời hạn hai năm.

Ban đầu, hắn đạp xe trong ba mươi phút đã tới chỗ là cũ. Một năm trước, hắn chuyển tới công ty hiện tại, thời gian di chuyển cũng tăng lên.

May là không phải xa tới mức là không thể chấp nhận được.

Sau một thời gian dài làm việc sau khi tốt nghiệp, Lý Du nhận ra những thứ mà hắn không thể chấp nhận được đang dần ít đi.

Lúc tới trạm xe buýt, sáu hay bảy người chờ xe, có nam có nữ. Cũng như Lý Du, họ làm việc ở tòa nhà văn phòng bên cạnh.

Thật lòng mà nói, đám nhân viên công sở làm việc ở quận trung tâm phần lớn đều bắt kịp xu hướng.

Đặc biệt là phụ nữ. Rất nhiều người có hình thể cân đối. Dáng người được bảo trì rất tốt. Kỹ năng trang điểm ngày càng đột phá giới hạn. Cho dù là tàu điện ngầm người người chen chúc, họ vẫn có thể vững tay vẽ lông mày. Bất cứ phong cách nào từ Nhật Bản kiểu thôn quê hay hiện đại đến Hàn Quốc đều được biến hóa vi diệu. Vì lẽ đó, họ vẫn thường dạo bước trên phố, hấp dẫn không ít ánh nhìn.

Hiện tại, trên sân ga, bốn nhân viên nam, đều không chút nhìn Đông nhìn Tây, chăm chú bấm điện thọai thông minh.

Có người thì đang nhắn tin với bạn gái, người thì lướt diễn đàn đọc chương mới tiều thuyết, người thì chăm chú xem vtuber trực tiếp. Trên cột màn hình gắn đằng sau họ, quảng cáo nhà đất và bênh viện phẫu thuật thẩm mỹ thay phiên nhau đẩy tới.

Mười phút sau, xe buýt đêm số sáu đến trạm.

Lý Du và một số người tuần tự quẹt thẻ để lên xe buýt, tìm chỗ trống để ngồi.

Nhiều người xem nhe chỉ cho rằng tuyến xe buýt xuyên thành phố chỉ là có chút vắng khách, nhưng đây rõ không phải là vấn đề.

Thành phần hành khách trên tuyến xe buýt đêm rất phức tạp. Trừ những người làm thuê nhập cư như Lý Du làm việc quá giờ đến tối mịt, còn có tài xế thay thế rồi dân đầu cơ với túi ngủ sẵn sàng để giành những suất giày, túi hay nhà. Những người trẻ tuổi vận đồ ngầu lòi đến hộp đêm nhún nhảy, hay là người dân thôn quê u sầu mang con lên thành phố chữa bệnh…

Mùa đông tới, thỉnh thoảng những người lang thang nhặt ve chai lên xe buýt sưởi ấm. Phần lớn bọn hắn chen chúc ở cuối xe im thin thít. Những người này lên xe từ trạm đầu tiên, ngổi mãi đến trạm cuối mới chịu xuống xe, kéo dài chừng hai tiếng.

Đây cũng là phương thức phải chăng nhất để được sưởi ấm mà họ có thể tìm ở chốn thành thị.

Lý Du đặt báo thức, mang lên tai nghe, quàng tay ôm cặp sau đó ngả đầu vào cửa sổ xe, được một lúc mắt nhắm mắt mở, chìm vào giấc ngủ nông.

Bên ngoài, đường số Sáu không vội trôi ngược trong rừng sắt thép tạo bởi bê tông gia cố.

Quỹ tích cuộc đời lặp lại ngày qua ngày tựa như trải nghiệm của Lý Du và đại đa số người sống ở thành phố.

Lý Du không biết điều này khởi đầu từ lúc nào và bao giờ cũng cảm thấy bị thứ gì đó vây khốn.

Ban đầu, hắn nghĩ cũng chỉ do công việc lúc trước quá nhàm chán. Ngờ đâu, khi chuyển qua công ty hiện tại, cảm giác gò bó không hề mất đi mà còn càng trở nên mãnh liệt.

Dấu hiệu rõ rệt nhất là ham muốn giao tiếp và tính hiếu kỳ phai nhòa dần.

Lý Du không hẳn là tuýp người nhiều chuyện. Thời học sinh hắn cũng tuyệt đối không như hiện tại lầm lì ít nói, thậm chí còn gia nhập câu lạc bộ tranh biện, thắng qua vài cuộc thi.

Dù vậy, sau khi vào làm việc, Lý Du kiệm lời theo thời gian.

Kỳ thực cũng là người, bạn không biết khi nào biết mình đã vạ miệng trong nhóm WeChat , hay khi trò chuyện to nhỏ, liền bị bọn tiểu nhân lợi dụng chĩa mũi dùi về phía mình. Còn những người dám chống trả nói thẳng nói thật, kiến nghị phản đối chế độ của công ty, phải chăng sau lưng là ánh mắt theo dõi của lãnh đạo.

Cẩn trọng trong cả lời nói và hành động. nhìn nhiều lên, nói ít lại là châm ngôn sống sót nơi công sở hàng đầu của Lý Du.

Về phần tính hiếu kỳ, sau khi hoàn thành bài thi kì quái của Tam Thế Kỷ, hắn chợt nhận ra dường như rất lâu rồi mình chưa từng đọc cuốn sách nào.

Những chủ đề về lịch sử địa lý, triết học, khoa học tự nhiên đã từng lôi cuốn hắn tìm sách rồi tài liệu, đêm đêm tràn đầy phấn khích đọc không chán. Khi vào nhiệm sở làm việc, hắn mới vỡ lẽ rằng kho kiến thức hỗn độn trong đầu không giúp ích gì cho lắm.

Trong thành phố này, người người đều chỉ quan tâm đến KPIs, bảng tính và số liệu trên màn hình. Xa hơn là cách để lãnh đạo nhìn nhận kết quả công việc mình làm, cách thăng tiến. Ngày càng ít người quan tâm đến những điều không mang lại lợi ích.

Nhưng bạn cũng không thể trách họ bàng quan, không thú vị vì muốn thở cũng phải tốn sức.

Dù là ý thức được hay vô thức, họ vẫn chọn lờ đi lý do mọi chuyện phát sinh.

Phải hỏi rằng, liệu khi sự kiệt quệ do làm việc quá giờ theo bạn về nhà, bộ não quá tải liệu có ý nguyện được thanh tẩy bằng thơ ca và hội họa, hay là chỉ muốn chui vào chăn đen, hướng thụ chút cảm giác êm ái của vua chúa.

Trên thực tế, ngay cả game offline, Lý Du đã lâu rồi chưa chơi ván nào. Kì lạ là cứ đến mùa giảm giá sâu, hắn cứ vô thức chốt đơn siêu phẩm năm đó.

Tiếc là khi trình tải xuống kết thúc, trò chơi đã được lưu vào ổ cứng, chúng cứ thế bị phủ bụi.

Ngay cả lúc xem phim, Lý Du cũng để tốc độ tăng gấp đôi.

Trong thâm tâm, hắn muốn vượt ngục nhưng không biết bến bờ nào để về.

Nếu bạn muốn định cư trong thành phố, bạn phải có nhà. Muốn có nhà, bạn phải chăm chỉ làm việc mà bất kể là bạn gia nhập công ty nào, làm việc quá giờ là điều tất yếu. Có điều, lúc mà mắc bệnh nghề nghiệp, bạn chợt nhận ra tiền công quá giờ so với giá nhà kia chỉ là muối bỏ bể.

Lý Du cũng đã nghĩ tới việc về quê sống, nhưng không kiếm được việc làm phù hợp với chuyên môn ở ttỉnh lỵ cấp ba quê hắn, đồng thời tiền lương cũng giảm, làm chủ xí nghiệp tư nhân cũng không hợp lý, chỉ còn lựa chọn duy nhất là thi công chức.

Thiếu điều là ai cũng nghĩ vậy, độ khó của đề thi của tăng dần theo từng năm.

Một số nhân viên đô thị hay cảnh sát đặc nhiệm còn từng là nghiên cứu sinh.

Huống hồ nếu đề thi cũng không khó quá, bộ máy cấp tỉnh lẻ trọng nhân tính hơn quy tắc, nhưng một khi đã gia nhập hệ thống công chức, bạn cũng sẽ choáng ngợp bởi chồng chồng hồ sơ cùng vô tận ý tưởng xây dựng.

Đương nhiên, với Lý Du cùng đại đa số người trẻ, thi công chức cũng là cứu cánh triển vọng.

Chỉ sợ rằng ngộ nhỡ nếu hắn về quê mà ngục tù cảm giác vẫn còn đó thì còn đâu mà đi nữa.

Hắn làm việc càng lâu, càng thấm hình ảnh xã hội tựa như một cỗ máy to lớn phức tạp, trong đó từng cá nhân là ốc vít, là từng bộ phận.

Không một ai quan tâm rằng ước mơ của ốc vít là gì. Phần lớn mọi người bị nhồi nhét vào rãnh miệng rằng đó không phù hợp với bản thân. Rồi sau một tiếng gầm dữ dội, họ bị thổi vào vòng quay vô tận của sản xuất và tái sản xuất.

Chỉ đến khi máu thịt kinh qua nhồi nhét quay cuồng, triệt để khảm tại vị trí mà xã hội giao cho mới thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang