“Ừ.” Công tử áo trắng ơ hờ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Làm sao tìm đây, nhiều người quá!” Công tử áo xanh chau đôi mày đẹp, có vẻ không nhẫn nại.
Công tử áo trắng không nói gì, ánh mắt sáng rực vẫn nhìn về phía Đoạn Kiều[1].
Trên cây cầu, một thiếu niên hơi gầy đang gặm bánh bao, hăng hái nhìn cảnh đẹp Tây Hồ. Không cần nói cũng biết, chàng thiếu niên này chính là Hứa Tiên.
“Chậc, nhìn môi trường sinh thái mà xem.” Hứa Tiên cắn bánh bao, cảm thán trước cảnh đẹp. Đúng là đẹp, đẹp đến tuyệt vời. Ở xã hội hiện đại, phong cảnh hầu như đều bị ô nhiễm. Vừa được khai thác là đã bị hủy hoại bằng khăn giấy đã dùng, tàn thuốc, chai nhựa không… Ngay cả Trường Thành cũng bị phá nát bét. Hễ tới mùa hè là mấy cái xó lại bốc lên mùi tanh tưởi, có người còn coi nó như hố xí lâm thời. Trên sườn núi càng không cần nói, khắp nơi đều là rác thải khó phân hủy. Còn cảnh đẹp trước mắt thì hoàn toàn khác hẳn, đây mới thật sự là non xanh nước biếc, ngắm là thấy tinh thần thoải mái.
Hứa Tiên ngắm phong cảnh, lại không biết mình cũng trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
Công tử áo xanh nhìn theo ánh mắt của công tử áo trắng và thấy được người trên cầu. Đang định mở miệng hỏi gì đó thì mỹ nam áo trắng đã vung tay lên, không khí trước mắt bỗng xảy ra sự biến hóa kỳ lạ, hiện lên hình ảnh mà chỉ hai người họ mới thấy: Chàng thiếu niên trên cầu không ngừng biến hóa, cuối cùng biến thành một cậu mục đồng.
“Là hắn.” Mỹ nam áo trắng thờ ơ nói, thu hồi phép thuật.
“Đó chính là người đại ca muốn tìm?” Công tử áo xanh ngạc nhiên hỏi.
Mỹ nam áo trắng vẫn kiệm lời: “Phải.” Nói xong liền đi về phía Đoạn Kiều.
Công tử áo xanh theo sau. Bây giờ đang ở dưới trần, không thể tùy tiện dùng phép thuật, nếu không bay qua là được, cần gì phải đi bộ?
Nhưng khi hai người đến trên cầu thì nào còn bóng dáng gầy gầy ấy nữa.
“Đâu mất rồi?” Công tử áo xanh lẩm bẩm, nhìn trước ngó sau nhưng vẫn không thấy bóng chàng thiếu niên đâu.
Mỹ nam áo trắng không lên tiếng, đi xuống cầu, hướng về phía bờ hồ.
Hứa Tiên vừa đi vừa dừng, cứ thế cho đến Khánh Dư Đường của Vương viên ngoại. Hôm qua cô đã gặp Vương viên ngoại, mập mạp, dáng vẻ rất hiền hậu. Cô học dược trước, sau đó mới học y. Thật ra Hứa Tiên đề nghị học y với Hứa Kiều Dung không chỉ là muốn tuân theo kịch bản của truyện mà còn vì cô vốn học đông y. Ai cũng biết hiện nay tây y thịnh hành khắp nơi mà đông y ngày càng xuống dốc. Thầy thuốc trong bệnh viện hầu như đều đã già, người học đông y thì quá ít, thế là Hứa Tiên bỗng thành đóa hoa trong ấy. Nguyên nhân rất đơn giản, cô lười! Bệnh nhân khám đông y ngày càng ít, cho nên khi đi làm cô rất nhàn. Đi làm 3 ngày là nghỉ 1 ngày, cuộc sống của cô chỉ biết có bệnh viện và ở nhà. Không đi làm thì ở nhà. Đồ ăn vặt, máy tính, game chính là tất cả với cô.
Đến Khánh Dư Đường, gặp Vương viên ngoại, cô nịnh hót vài câu làm Vương viên ngoại cười híp cả mắt mới chịu ra quầy, bắt đầu làm công việc hôm nay với một người học việc khác. Người kia họ Lí, vốn có chút không thích Hứa Tiên. Nhưng Hứa Tiên tán dóc vài câu, còn tỏ vẻ lát nữa hết khách thì mời ăn cơm gì đó nên ngay sau đó đã xưng huynh đệ.
“Lí đại ca, tay huynh thật là lợi hại, bốc một cái là đủ lượng.” Hứa Tiên nhìn anh họ Lí ước lượng thuốc, lại công khai nịnh nọt.
“Ha ha, đây là chuyện nhỏ, khi cậu thuần thục rồi thì cũng làm được.” Anh họ Lí gật gù đắc ý, tâm trạng rất vui sướng. Người tầm thường cũng có sự kiêu ngạo của người tầm thường, đúng không? Nếu lúc nịnh nọt, Hứa Tiên mang vẻ mặt ton hót ra thì có lẽ anh ta đã không chịu nổi. Vấn đề là Hứa Tiên nói rất chân thành, điều này làm anh ta rất thoải mái.
Khánh Dư Đường làm ăn rất được, có phu nhân của đại phu, anh họ Lí, thêm cả Hứa Tiên mà cũng bận rộn cả ngày.
“Hứa Tiên, hôm nay cậu vất vả rồi.” Cả ngày nay Hứa Tiên rất tích cực học tập – ít nhất ngoài mặt là thế – làm Vương viên ngoại rất hài lòng cho nên trước khi “tan ca”, ông đến tán gẫu vài câu.
“Đâu có đâu có.” Hứa Tiên khiêm tốn từ chối. “Chúng tôi còn trẻ thì phải học hỏi nhiều, chịu cực nhiều.”
Chậc chậc, nhìn cậu thanh niên có chí cầu tiến này, Vương viên ngoại hài lòng vuốt râu, thầm gật đầu khen ngợi.
Cùng về với anh họ Lí, Hứa Tiên vung tay. “Đi, Lí đại ca, chúng ta đi ăn gì đó.”
“Hê hê, hôm nay tôi có việc, hôm khác đi.” Anh họ Lí cười rất tươi, có vẻ phơi phới.
“Ai da, Lí đại ca, vận đào hoa của huynh đã đến phải không?” Hứa Tiên nhìn nụ cười tươi rói của anh ta thì biết ngay là có chuyện vui, bèn buông lời trêu chọc.
Anh họ Lí hơi ngượng nghịu. “Còn chưa đâu vào đâu cả.”
“Vậy là đang tiến triển phải không? Được rồi, tiểu đệ cũng không làm mất thời gian của Lí đại ca nữa, mau đi đi.” Hứa Tiên cười khanh khách. Xưng huynh gọi đệ thật là trôi chảy, con nhóc này nhập diễn nhanh thật.
Tạm biệt anh họ Lí xong, Hứa Tiên mới khoan thai đi về nhà. Ngày đầu tiên trong kiếp sống học việc, nhẹ nhàng.
Về tới nhà, Hứa Kiều Dung đã nấu cơm xong, đang chờ cô. Còn chưa kịp ngồi nghỉ thì Hứa Kiều Dung đã tuôn ra một tràng những lời quan tâm, hỏi cô là ở hiệu thuốc có quen không, học được những gì, quan hệ với mọi người có tốt không… bla bla. Nhìn vẻ mặt quan tâm của Hứa Kiều Dung, lòng Hứa Tiên thấy ấm áp. Ở cái thế giới xa lạ này, có người quan tâm mình như thế thật là tốt.
Đồ ăn trên bàn rất đạm bạc. Ở giữa là một món mặn, Hứa Kiều Dung không ngừng gắp hết thịt trong đó cho Hứa Tiên, còn mình chỉ ăn rau.
“Tỷ, tỷ cũng ăn đi.” Hứa Tiên không nỡ, gắp một miếng thịt bỏ vào chén Hứa Kiều Dung, Hứa Kiều Dung lại gắp miếng thịt trả vào chén Hứa Tiên. “Đệ đang lớn, đệ ăn đi.”
Hứa Tiên khẽ thở dài. Phải cải thiện cuộc sống bần hàn này bằng cách nào đây? Cô nhớ trong TV, sau khi Hứa Kiều Dung thành hôn với anh bộ đầu kia thì cuộc sống cũng coi như tốt đẹp. Hình như anh bộ đầu ấy tên Lí Công Phủ, tính tình cũng tốt. Bữa nào tìm cơ hội nói thử với Hứa Kiều Dung xem.
Lúc này, bên bờ Tây Hồ, mỹ nam áo trắng đang lẳng lặng đứng cạnh một gốc cây. Dưới ánh chiều tà, đẹp như một bức tranh hoàn mỹ làm người ta mê hồn. Công tử áo xanh đứng cách đó không xa, nhìn mặt hồ với vẻ chán ngán, lẩm bẩm. “Tên tiểu tử đó đi đâu chứ? Sao tìm cả ngày mà không thấy bóng dáng gì? Mau mau báo ân rồi còn về tu luyện chớ,”
“Đại ca, huynh định báo ân thế nào? Quan Âm đại sĩ nói sao?” Công tử áo xanh không nhịn được nên hỏi.
“Đệ hỏi tới lần thứ 28 rồi đó.” Mỹ nam áo trắng thản nhiên nói.
Công tử áo xanh xụi lơ. 28 lần sao chứ, còn tưởng là 27 lần, nhớ lộn rồi sao. Mỗi lần hỏi vậy đại ca đều không trả lời làm hắn càng thêm tò mò.
“Nối tiếp nhân duyên.” Mỹ nam áo trắng bỗng hừ lạnh một cái.
“Cái gì?” Công tử áo xanh nhảy dựng lên như có kiến cắn mông. “Nối tiếp nhân duyên ư? Đùa gì chứ, ân nhân của huynh là nam nhi đó, nam nhi!”
Mỹ nam áo trắng không để ý đến công tử áo xanh, chỉ chậm rãi đi về phía trước, trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh đáng ghét mấy ngày trước.
Trên đài den, có một nữ tử đẹp không thể tả với vẻ mặt nhân hậu và đầy chính trực. “Bạch Tố Trinh, duyên trần của ngươi chưa tận, làm sao thành tiên được?”
Bạch Tố Trinh lạnh lùng, nhìn Quan Âm đang ngồi nghiêm trang trên đài sen, không nói tiếng nào.
“Khụ, khụ…” Dưới ánh nhìn lạnh lùng của y, cuối cùng Quan Âm không đỡ được nữa mà tằng hắng vài tiếng. “Ngươi còn nợ ân tình của người ta, đi trả hết rồi hãy nói.”
“Đi đâu?” Lời của Bạch Tố Trinh hiếm như vàng.
“Chỗ cao cao trên Tây Hồ.” Quan Âm làm ra vẻ thần bí, phán một câu sâu xa khó đoán.
“Cụ thể.” Giọng Bạch Tố Trinh càng lạnh.
Quan Âm rất muốn xách cổ tên này lên đập y. Thằng nhãi này, dám kiêu ngạo đến thế. Đây là thái độ khi cầu xin người khác sao? Nếu không phải nể mặt người phía sau mi thì bà đây đã đập mi…
“Trên Đoạn Kiều.” Vẻ mặt hiền lành mà Quan Âm vẫn cố duy trì nãy giờ sắp nứt ra rồi.
“À.” Bạch Tố Trinh thờ ơ à một tiếng rồi quay người đi thẳng.
“Ngươi nói một tiếng cảm ơn thì sẽ chết sao?” Quan Âm ở phía sau nghiến răng, lầm bầm lầu bầu. Nếu chẳng phải người nọ căn dặn bà phải ưu ái y một chút thì bà thật tình không muốn để ý đến con rắn trắng ngông cuồng này.
“Hả?” Bạch Tố Trinh đứng lại, quay đầu ra sau.
“Ha ha, không có gì, ngươi mau đi báo ân đi. Đợi sau khi ngươi kết thúc mối duyên này thì có thể đạt thành chính quả.” Mặt Quan Âm lại nở nụ cười chính trực và nhân hậu.
Bạch Tố Trinh nhìn Quan Âm, không nói gì, xoay người đi mất. Nhưng môi thì hơi mấp máy, trong không khí vang lên một câu khe khẽ. “Nam không ra nam, nữ không ra nữ.”
Lời vừa dứt, Bạch Tố Trinh cũng biến mất tăm.
“Bà nó!” Rốt cuộc thì Quan Âm cũng điên lên, từ trên đài sen bật dậy, định nắm tịnh bình trong tay xông lên.
“Đại sư, bình tĩnh, bình tĩnh nào!” Tiểu đồng bên cạnh vội ngăn Quan Âm lại, lòng thì oán giận Bạch Tố Trinh vừa rồi, đang yên đang lành tự nhiên đi xát muối vào vết thương của Quan Âm. Thật ra Quan Âm phi giới tính, bên trên là nữ, bên dưới thì… (đề tài này dừng tại đây, thô bỉ quá, thô bỉ quá).
—————————–
“Đại ca, tiểu tử đó, à không, ân nhân của huynh là đàn ông đó, làm sao báo ân đây?” Tiếng om sòm của công tử áo xanh cắt đứt dòng suy nghĩ của Bạch Tố Trinh. Hắn sốt ruột hét lên: “Đùa cái gì chứ, hắn là đàn ông, lẽ nào huynh muốn…” muốn bị đè ở dưới… Nhưng đối diện với ánh mắt lạnh tanh của Bạch Tố Trinh, hắn sáng suốt thu hồi câu này lại.
“Cô ta là nữ.” Bạch Tố Trinh lạnh lùng quẳng ra một câu.
“Nữ? Nữ sao?” Công tử áo xanh hô nhỏ. “Nhìn hắn giả nam trang, đệ còn tưởng là nam nhi. À, nữ thì tốt, tốt lắm.” Công tử áo xanh yên tâm.
Nhưng vừa yên tâm được một lát thì hắn lại nhíu mày với vẻ xem thường. “Là nữ cũng không xong. Nối tiếp duyên xưa? Lẽ nào bắt đại ca phải đi cưới một người trần tầm thường?”
Mặt Bạch Tố Trinh không có biểu cảm gì, cũng không nói chuyện.
“Nếu không chúng ta tìm cô ta, cho cô ta tiền tài, báo ân thế cũng được. Hoặc là xem thử cô ta cần cái gì thì chúng ta nghĩ cách thỏa mãn là được, chứ sao có thể để một người phàm kết duyên với đại ca chứ?” Giọng của công tử áo xanh rất khinh thường. Trong mắt hắn, con người chính là sinh vật nhỏ bé thấp hèn.
Bạch Tố Trinh không nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng bỗng lóe sáng, ngầm thừa nhận lời của công tử áo xanh.
——–
[1] Đoạn Kiều: cây cầu nổi tiếng trong khu thắng cảnh Tây Hồ