Cô bây giờ chả biết làm như thế nào cả, lấy điện thoại ra tra đường hoặc gọi bác quản gia, chớ trêu thay điện thoại đã bị sập nguồn. Chả làm được cái gì bây giờ thì đột nhiên một chiếc xe phi dừng cạnh cô. Mở cửa kính thò đầu ra ngoài là khuân mặt của Kiệt:" Cậu mới chuyển tới đây nên chắc chưa rõ đường nhỉ, không ai đưa cậu về sao, lên xe mình trở về cho." Nhi thấy ngại ngại vì thấy Kiệt tốt bụng, nhưng trong đầu cô mới nhớ rằng nếu như là Kiệt bắt đi hay là cưỡng bức cô thì làm sao. Suy nghĩ mông lung, giọng nói vang lên:" Cậu có lên không, không lên là đi bộ về chết đấy. Cuối cùng Nhi cũng lên xe, cô ngồi ngay ngắn chờ Kiệt lái xe thì Kiệt liền vòng qua người cô, khuân mặt cô đã đỏ lên vì xấu hổ. Hóa ra là do Kiệt thắt dây bảo hộ cho Nhi. Cô mới ngớ người ra, vì sao Kiệt mới mười bảy tuổi mà có khi chưa sinh nhật thì chỉ mười sau mà sao lại lái xe. Sự tò mò của Nhi đã bật ra khỏi Miệng hỏi:" Sao cậu lại được lái xe, phải đủ mười tám tuổi chứ." Kiệt trả lời:" Anh đây mười tám tuổi tròn rồi chẳng qua là học chậm một năm thôi đấy, Không tin có thể lấy trong ngăn chứng minh thư ra xem." Tay lấy chứng minh ra xem thì đúng thật." Từ bây giờ gọi là anh đi, không phải cậu tớ đâu nhé." Kiệt nói cũng có lý mà, giơ tay làm ra chữ OK, cười không nhìn được ông mặt trời đâu nữa rồi.
Đi từ nãy mà Kiệt quên hỏi Nhi địa chỉ, mà Nhi cũng quên mất chưa nói. Đưa Nhi về Nhà thì Kiệt mới biết cô chính là người hàng xóm của anh. Anh có nghe nói là bên cạch có người chuyển tới nhưng không ngờ là cô, trái đất hẹp quá rồi. Chào tạm biệt Nhi, còn được Nhi chúc về nhà an toàn nữa chứ. Hôm nào đó anh sẽ cho cô bất ngờ khi anh ở cạch nhà cô...