Lạc Thanh An chán chường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Liễu di nương, đành phải sửa miệng lại: "Di nương, dù sao nữ nhi cũng là một tài nữ có chút danh tiếng trong kinh thành. Nếu người có thể bớt nhu nhược đi một chút, nếu người biết tranh giành một chút thì địa vị của chúng ta trong phủ này đã cao hơn rất nhiều rồi."
"Con còn nói nữa! Nếu không phải nhờ ơn Tam tiểu thư không chấp nhất với con thì làm sao có chút danh tài nữ này?" Liễu di nương vội phản bác.
"Tam tiểu thư, Tam tiểu thư, lại là Tam tiểu thư! Di nương, nữ nhi mới là con gái ruột của người đó!"
Lạc Thanh An vô cùng không vui. Trên dưới phủ hầu gia ai ai cũng gọi "Tam tiểu thư". Lạc Thanh An này có cái gì mà không bằng Lạc Trường An đó chứ? Không phải chỉ là...
Lạc Thanh An bặm môi tỏ vẻ không phục.
"Nhưng dù sao Tam tiểu thư cũng là đích nữ, con đừng như vậy."
"Thì sao chứ? Nữ nhi của người lại là trưởng nữ đây, bọn hạ nhân gặp con không phải vẫn phải cúi đầu kêu một tiếng "Đại tiểu thư" sao?"
"Thôi được rồi ta không tranh cãi với con chuyện này nữa." Liễu di nương cầm bộ y phục trên bàn do Thái Bình quận chúa chuẩn bị: "Nhanh chóng thay đổi y phục đi."
Tuy phu nhân không yêu thương mặn mà gì với mẫu tử bà những những thứ đáng có thi mẫu tử bà vẫn có đầy đủ chưa từng bị cắt xén thứ gì.
Trang điểm xong xuôi, Lạc Thanh An dẫn theo nha hoàn Quế Hoa bên người ra khỏi viện. Liễu di nương đứng từ sau gọi lại.
"Thanh An, lần này tiến cung không chỉ có phu nhân và Tam tiểu thư đi cùng. Con đừng như mọi lần cố ý thể hiện không biết nể mặt Tam tiểu thư, có biết không?"
"Vâng. Nữ nhi biết rồi." Lạc Thanh An đi thẳng ra ngoài, không muốn tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ hèn nhát của người mẹ này nữa.
Liễu di nương nhìn theo vẻ mặt không tình nguyện của Lạc Thanh An mà thở dài.
Nữ nhi bà tính tình hiếu thắng, không biết là phúc hay là hoạ đây.
Hoàng cung.
Sắc trời lúc này vẫn còn sáng vào khoảng đầu giữa giờ Thân. Một số phu nhân tiểu thư nhà quyền quý đã có mặt. Họ thường sẽ đứng tụ thành nhóm tùy theo thân phận vai vế và bắt chuyện với nhau trong lúc chờ yến tiệc bắt đầu.
Lạc Trường An và Lạc Thanh An theo chân Thái Bình Quận chúa bước vào chỗ ngồi của nữ quyến. Vì vị thế của Bình Nguyên Hầu trong triều khá cao cộng thêm danh phận nghĩa nữ Thái hậu của Thái Bình Quận chúa nên chỗ ngồi của họ nằm rất gần chủ vị.
Không lâu sau đó, ba người Thái Bình Quận chúa, Lạc Trường An và Lạc Thanh An nhanh chóng trở thành tâm điểm bàn tán của một số kẻ nhàm chán nơi này. Rất nhiều nữ quyến ít có dịp gặp Lạc Trường An vì thấy nhìn thấy hai tỷ muội họ không nhịn được mà liền xì xào bàn tán.
"Đó có phải là người được gọi là tài nữ của phủ Bình Nguyên Hầu, Đại tiểu thư Lạc Thanh An không?"
"Đúng vậy, ta thường thấy nàng ấy trong các yến tiệc của danh môn phú hộ."
"Vậy thiếu nữ bên cạnh chắc chắn là Tam tiểu thư Lạc Trường An rồi. Đúng là lời đồn không sai, Tam tiểu thư này thật sự rất xinh đẹp."
Nữ nhân nọ nhếch môi, dùng khăn thêu che miệng hỏi nhỏ, nhưng âm thanh vẫn không được kín đáo cho lắm: "Ngươi nói xem giữa Lạc Thanh An và Lạc Trường An ai có vị thế cao hơn?"
"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là Tam tiểu thư Lạc Trường An rồi. Ngươi không thấy Lạc Trường An ngồi phía bên phải Thái Bình Quận chúa sao. Người ta còn có mẫu tộc chống lưng. Lạc Thanh An dù có tài giỏi thế nào cũng đâu thể thay đổi xuất thân của mình được."
Lạc Thanh An nghe những lời bàn tán xung quanh liền cảm thấy khó chịu nhưng vẫn cố gắng mỉm cười dịu dàng để không làm mất đi hình ảnh bản thân.
Ngược lại Lạc Trường An vẫn cứ ung dung tự tại, tựa như đã quen cũng tựa như không hề quan tâm đến.
Điều này càng làm Lạc Thanh An cảm thấy khó chịu hơn.
Một lát sau, Thái hậu bước vào, theo sau là Đế Hậu cùng các vị phi tần.
Lương triều lấy đức làm đầu, dùng trung hiếu để trị nước an dân. Thân là người đứng đầu Lương triều, Thịnh Uy Đế đã áp dụng tư tưởng này một cách thành thục. Điển hình là địa vị của Thái hậu tại hậu cung vô cùng vững chắc ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không thể sánh bằng.
Thái hậu dường như có quyền hành tuyệt đối chỉ đứng sau Hoàng đế. Bà được xem là người phụ nữ quyền quý và được ngưỡng mộ nhất Lương triều. Thái hậu độ chừng năm mươi, là một phụ nhân nhìn vào có vẻ hoà ái dễ gần. Nhưng thân là người có địa vị tôn quý, từng là tần phi hậu cung, có bao nhiêu người có thể thật sự hoà ái dễ gần đây?
Lạc Trường An ngước mắt nhìn Thái hậu.
Nàng chưa bao giờ dám khinh khi những người phụ nữ chốn thâm cung. Bốn bức tường thành lạnh lẽo của hậu cung đã rèn cho họ một bộ mặt đặc biệt để đối diện với thế giới bên ngoài.
Đó là quyền lực, cũng là bi ai.
Thái hậu nhìn một lượt những nữ nhân ngồi trong điện, khẽ gật đầu với thái giám tổng quản bên cạnh ra lệnh bắt đầu Thọ yến.
Buổi tiệc cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là Đế Hậu, cung tần mỹ nữ cùng các mệnh phụ phu nhân dành hết tất cả những lời ca ngợi tươi đẹp mỹ miều đồng thời dâng lên những phần lễ vật quý giá dành cho người phụ nữ quyền lực nhất Lương triều này.
Tiếp đó, các cung nữ lần lượt dâng lên những món ăn mỹ vị với ngụ ý cát tường đa phúc đa thọ đồng thời các vũ công cũng bắt đầu biểu diễn ca múa.
Thật sự là một yến tiệc không thể nào quy củ hơn được.
Ngồi được một lát, Lạc Trường An liền thấy buồn chán.
"Mẫu thân, nữ nhi cảm thấy hơi choáng, con muốn ra ngoài dạo một chút." Lạc Trường An cảm thấy đầu hơi căng ra. Nàng nghiên người hỏi Thái Bình quận chúa.
Thái Bình Quận chúa nhìn Lạc Trường An một cái rồi khẽ gật đầu: "Để Lâm cô cô đi với con, bà ấy sống trong cung đã nhiều năm, sẽ quen thuộc đường đi."
"Vâng, làm phiền Lâm cô cô rồi." Lạc Trường An nói với phụ nhân đứng sau Thái Bình Quận chúa.
Lạc Thanh An bên cạnh nhìn Lạc Trường An và Lâm cô cô rời đi liền bứt rứt, cảm giác thức ăn không còn ngon, ca kịch ở đây cũng chẳng còn thú vị.
Thứ mà Lạc Trường An không cần, Lạc Thanh An nàng cũng không cần.
Thái hậu là một người vô cùng yêu hoa. Vì thế mà Ngự hoa viên của hoàng cung luôn được chăm chút cẩn thận hơn bao giờ hết. Tất cả loài hoa quý hiếm nhất, rực rỡ nhất được tiến cống đều nằm trong Ngự hoa viên này.
Tiếng đàn nhạc ngày càng xa, Lạc Trường An nhìn cảnh sắc xung quanh mà cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.
"Lâm cô cô, người có biết nơi nào trồng xương rồng không?"
Lạc Trường An rất thích xương rồng. Năm mười tuổi cùng Thái Bình Quận chúa tiến cung, nàng có dịp gặp loài cây này do sứ giả ngoại bang tiến cống. Theo như sứ giả kể rằng, xương rồng là loài cây rất mạnh mẽ, chúng có thể trong thời tiết khô cằn và khắc nghiệt nhất tồn tại và ra hoa.
Lâm cô cô là một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi. Bà sống trong hoàng cung này hơn hai mươi năm rất được người khác kính trọng. Ba năm trước, Thái hậu đã ban Lâm cô cô cho Thái Bình Quận chúa làm quà sinh thần nên giờ đây bà là người thân cận bên cạnh Thái Bình Quận chúa.
"Xương rồng trong cung không nhiều, đa số đều được trồng phía đông Ngự hoa viên gần cạnh hồ sen. Để nô tỳ dẫn đường cho tiểu thư."
Lạc Trường An gật đầu theo chân Lâm cô cô đến phía Đông Ngự hoa viên. Mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, nàng rất thích nhìn ngắm loài cây này, nó như có một loại động lực thần kỳ vực dậy tinh thần Lạc Trường An.
Đi chưa được bao xa, Lạc Trường An nghe như tiếng ai gọi. Nàng quay đầu lại thì thấy Lạc Thanh An cách đó không xa đang đi về phía mình.