Lúc chờ người tỉnh lại, đã là hai ngày sau.
Bất quá tỉnh lại cũng không phải là tiểu nhi tử của Tử Vụ sơn trang, mà là Lạc Trần bị xe đụng chết, cũng chính là Lạc Trần hiện tại.
Căn cứ vào trí nhớ của tiền thân, Đại Càn này không phải là bất kỳ triều đại nào mà Lạc Trần biết đến ở kiếp trước.
Nơi này dân phong hung hãn hơn nhiều, mọi người thượng võ, môn phái giang hồ và quan phủ song song cùng tồn tại.
Quan phủ có khi thậm chí không dám quản chuyện cùng người trong giang hồ, sợ sáng hôm đó thức dậy, đầu không thấy đâu.
Sở dĩ tạo thành cục diện như vậy, là bởi vì hoàng đế khai quốc Đại Càn vì muốn có được thiên hạ, hướng các phái giang hồ hứa đủ loại chỗ tốt, để có được sự ủng hộ của bọn họ.
Sau khi lập quốc, hoàng đế Đại Càn thực hiện lời hứa, vì thế các môn phái đều mượn cơ hội phát triển thế lực, mở rộng thực lực, thúc đẩy người giang hồ dùng võ làm loạn trở thành chuyện thường ngày.
Hoàng đế đời thứ hai Đại Càn biết rõ tác hại của nó, liền thành lập Lục Phiến Môn và Ngự Tiền Ty hai bộ phận, đến truy bắt người giang hồ phạm pháp cùng chèn ép các thế lực trên giang hồ.
Nhưng bởi vì thời gian thành lập hai bộ phận còn ngắn, còn không cách nào chống lại thế lực trên giang hồ cùng các đại môn phái, vì thế liền hình thành cục diện hiện tại.
"Ha ha, thiên hạ của võ giả, có chút ý tứ."
Lạc Trần hơi kích động từ trên giường ngồi dậy.
Kiếp trước sống trong thời đại bùng nổ tri thức, các loại tiểu thuyết võ hiệp và phim truyền hình cũng đã xem qua không ít, hắn cũng có một giấc mộng võ hiệp.
Sau khi ngồi dậy, Lạc Trần lại nhắm mắt lại, ý thức chìm vào trong đầu.
Trong đầu hắn, có một tảng đá trắng mang theo màu đen thẫm, không sai, đây chính là tảng đá trên quầy hàng kiếp trước kia.
Tảng đá này cũng không biết là cái gì, dĩ nhiên có thể tiến vào trong đầu, hơn nữa bên trong tảng đá còn ghi chép bốn quyển sách.
Bốn quyển sách này lần lượt là Thanh Phong Kiếm Quyết, Lạc Uyên Đao Quyết, Dẫn Khí Quyết và Đan Thư.
Ngoài ra, không có gì trong tảng đá này, cũng không có tác dụng khác.
Lạc Trần mở mắt trầm ngâm: "Thanh Phong kiếm quyết cùng Lạc Uyên đao quyết dựa theo thế giới này công pháp phân chia, hẳn là thuộc về thiên cấp thượng phẩm công pháp, hơn nữa hai quyển công pháp này còn có võ kỹ chiêu thức đồng bộ, so với đơn công pháp cùng cấp mạnh hơn rất nhiều.
Dẫn khí quyết tuy rằng không ghi rõ đẳng cấp, nhưng tu luyện nó không chỉ có thể lớn mạnh kinh mạch, tinh thuần chân khí, hơn nữa chân khí tu luyện ra uy lực lớn, còn có thể đồng bộ sử dụng các loại vũ kỹ chiêu thức.
Cho nên, tuy rằng Dẫn Khí Quyết không có ghi rõ đẳng cấp, nhưng giá trị của nó không nhỏ hơn Thanh Phong Kiếm Quyết cùng Lạc Uyên Đao Quyết. Bất quá Dẫn Khí Quyết có khuyết điểm, đó chính là tốc độ tu luyện chậm.
Mà đan thư thì ghi lại các loại dược liệu đặc sắc cùng dược tính, cùng với các loại đan dược luyện chế phương pháp. ”
Đẳng cấp võ công của thế giới này chia làm đoán thể cảnh, tam lưu, nhị lưu, nhất lưu cùng tiên thiên, sau tiên thiên còn có Trúc Cơ kỳ cùng võ đạo kim đan. Mỗi cấp độ được chia thành giai đoạn sơ, trung, hậu kỳ và đỉnh.
Võ giả Đoán Thể Cảnh trước tiên phải đánh nền khí lực, luyện tập chiêu thức võ công, gia tăng khí huyết cùng khí lực trong cơ thể. Có được:
-Năm trăm cân lực lượng là đoán thể cảnh sơ kỳ,
-Một ngàn cân lực lượng là đoán thể cảnh trung kì,
-Một ngàn năm trăm cân là đoán thể hậu kỳ,
-Hai ngàn cân lực lượng là đoán thể cảnh đỉnh phong.
Đương nhiên đây chỉ là quy chuẩn chung nhất để đánh giá võ giả. Tuỳ từng người mà lực lượng vẫn có sự khác nhau khi ở chung một cảnh giới.
Đoán thể cảnh đỉnh phong về sau, võ giả sẽ cố gắng đả thông một kinh mạch trong thập nhị mạch đứng đắn, khí huyết trong cơ thể sẽ hình thành chân khí chảy vào được đan điền, thì sẽ tiến vào Nhập Lưu.
Nhập Lưu thì lại được chia thành Tam Lưu, Nhị Lưu, Nhất Lưu. Trong mỗi Lưu lại được chia thành các tiểu cảnh giới(Sơ trung hậu đỉnh). Phân chia này dựa vào số mạch được đả thông. Ví dụ:
-Tam Lưu sơ kì: Đả thông một mạch
-Tam Lưu trung kì: Đả thông hai mạch
-Tam Lưu đỉnh phong: Đả thông bốn mạch
-Nhị Lưu sơ kì: Đả thông năm mạch
-Nhất Lưu đỉnh phông: Đả thông mười hai mạch
Đến tam lưu sơ kỳ sau đó, liền có thể tham chiếu công pháp cố gắng tu luyện gia tăng lớn mạnh chân khí, đả thông còn lại thập nhị đứng đắn.
Võ giả nhất lưu đỉnh phong sau khi đả thông hết thập nhị mạch, khiến cho mười hai mạch trong thông suốt với nhau, chân khí khí biến, liền trở thành một tiên thiên võ giả. Tiên Thiên võ giả có thể ngắn ngủi lăng không, chân khí cũng có thể phóng ra đối địch.
Sau khi trở thành Tiên Thiên võ giả, mỗi lần đả thông hai kinh mạch trong kỳ kinh bát mạch còn lại, liền có thể tăng lên một tiểu cảnh giới(Sơ trung hậu đỉnh).
Đến Tiên Thiên đỉnh phong, chân khí dịch hóa có thể thăng cấp lên võ giả Trúc Cơ.
Võ giả chỉ có đột phá đến cảnh giới tam lưu, mới có thể xem như võ giả chân chính, mới có thể tu luyện công pháp gia tăng chân khí lớn mạnh, lợi dụng chân khí sử dụng vũ kỹ đối địch.
Cũng không phải tất cả võ giả Đoán Thể Cảnh đều có thể đột phá tới cảnh giới tam lưu.
Bởi vì muốn đả thông thập nhị đứng đắn, tu luyện ra chân khí, cần pháp môn, mà những pháp môn này chỉ có trong công pháp mới có.
Nhưng những công pháp này lại nằm trong tay triều đình cùng các thế lực trên giang hồ, trong tay người bình thường rất ít.
Cho nên, người bình thường nếu muốn trở thành võ giả chân chính, cũng chỉ có thể gia nhập những thế lực này. Nếu không cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở đỉnh thể cảnh.
"Xoắn xoop."
Lạc Trần đang nghĩ, đột nhiên, một tiếng ma sát cửa bị đẩy ra truyền đến. Lạc Trần ngẩng đầu nhìn, thì ra là mẫu thân mới Vương Ngọc Anh tới.
Vương Ngọc Anh năm nay 36 tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ mới 30 tuổi, nàng vốn là con gái của một thương nhân ở Cổ Sơn trấn, năm 19 tuổi gả cho Lạc Thiên Hà, sinh hai con trai, một người là Lạc Trần, người còn lại tên là Lạc Trạch, cũng chính là đại ca của Lạc Trần, năm nay 16 tuổi.
"Trần Nhi, sao ngươi lại ngồi dậy? Có khó chịu ở đâu không? ”
Vương Ngọc Anh nhìn thấy đứa con trai nhỏ của mình ngồi trên giường, vội vàng đi đến bên giường, dùng hai tay của mình nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lạc Trần.
Khi nhìn thấy băng gạc quấn trên đầu Lạc Trần, lại đau lòng vươn tay phải vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.
"Nương, con không sao, chính là nằm mệt mỏi, đứng dậy ngồi một lát."
Nhìn người phụ nữ toát ra vẻ hiền lành này, tâm thần Lạc Trần cũng bị xúc động sâu sắc.
Kiếp trước hắn là một cô nhi, chưa bao giờ cảm nhận được loại tình mẫu tử này, kiếp này có thể có một mẫu thân yêu thương mình, hắn quyết định nhất định phải hiếu thuận nàng thật tốt.
"Không có việc gì là tốt rồi, nương mang Tôn lão tới đây đổi thuốc cho ngươi."
Vương Ngọc Anh nói xong, liền quay đầu hướng phía sau nói: "Tôn lão, phiền ngươi. ”
Lạc Trần lúc này mới phát hiện, phía sau Vương Ngọc Anh còn có một lão giả hơn 50 tuổi tóc nửa trắng, mặc một thân trường sam màu xám.
"Ha ha! Không rắc rối, không rắc rối. ”
Tôn lão cười ha hả đi tới nói với Lạc Trần: "Tiểu thiếu gia, ngài ngồi xuống, rất nhanh có thể thay tốt. ”
"Được."
Tôn lão này, ba ngày trước Lạc Trần tỉnh lại đã gặp qua.
Lão đầu vốn là một vị y thuật cao minh ở Cổ Sơn trấn, bởi vì thường xuyên bị phụ thân Lạc Thiên Hà mời tới chữa thương cho gia gia Lạc Chấn Nam, mà thường lui tới Tử Vụ sơn trang, lại là một mình, đã được Lạc Thiên Hà mời thường trú tại Tử Vụ sơn trang, chuyên môn trị bệnh cho mọi người ở sơn trang.
- Tôn lão, ngươi nhìn vết thương thế nào rồi?
Vương Ngọc Anh vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Đã không còn gì đáng ngại, miệng vết thương đã kết vẩy rồi." Tôn lão vừa thay thuốc, vừa trả lời.
"Trần thiếu gia, thay xong lần thuốc này cũng không cần thay đổi nữa, qua vài ngày nữa là có thể tháo băng gạc ra, bất quá nhớ kỹ không nên nằm ngủ, để tránh đè lên vết thương."
Chỉ chốc lát sau, Tôn lão liền thay thuốc cho Lạc Trần, đứng ở một bên dặn dò Lạc Trần.
"Cám ơn Tôn lão, tiểu tử nhớ kỹ." Lạc Trần gật đầu nói.
"Ha ha! Không cần cảm ơn, nhìn thấy Trần thiếu gia không có việc gì, lão phu liền yên tâm. ”
Tôn lão cầm râu cười ha hả nói.