"Không quan tâm đến mình lẽ nào ông cũng không quan tâm đến đứa con gái kia của mình ư? Đừng tưởng chúng ta không tìm được nó. Một tiểu thư yếu ớt thì có thể chạy đi đâu được."
"Triệu Phương Chính, ông dám!"
"Xem ra Dạ trang chủ không muốn nói, vậy lão phu cũng không khách khí nữa. Sâm nhi, đến gặp mặt nhạc phụ của con này."
"Vâng sư tôn."
Dạ Phàm vừa mới từ trong trí nhớ tìm ra được Triệu Phương Chính. Ông ta là tông chủ của Hoa Dương tông, cũng là sư phụ của Lâm Sâm. Nhưng ngay sau đó nàng đã đã bị nỗi đau đớn trong lòng kéo về hiện thực. Cái gì nên đến thì có trốn cũng không thoát, cho dù Dạ Kiều chỉ còn lại một tia tàn niệm thì cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật thôi.
"Ha ha, quả nhiên là ngươi, quả nhiên là ngươi. Lâm Sâm, sao ngươi có thể có lỗi với Kiều Kiều?" Dạ Phong Vãn nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Sâm.
"Dạ bá phụ, tại hạ cũng bị ép bất đắc dĩ mà thôi."
"Ha ha, hay cho câu bị ép bất đắc dĩ. Được lắm! Không phải các ngươi muốn biết kho ngầm và U Nguyệt tâm pháp của Dạ gia ở đâu ư? Các ngươi nghe cho kỹ đây. U Nguyệt tâm pháp ở bên trong kho ngầm, U Nguyệt đăng đỉnh, la sát hiện thế, huyết mạch Dạ thị, sinh ra trong nước!"
"Không ổn, ông ta muốn tự đoạn kinh mạch!"
Bên trên loạn thành một đoàn, Dạ Phàm ở bên dưới cũng không chịu nổi, trong đầu nàng chỉ lặp lại một câu nói dời sông lấp biển "cứu ông ấy, cứu ông ấy". Đây là tàn niệm của nguyên chủ đang quấy phá nhưng Dạ Phàm bất lực.
"Xin lỗi." Dạ Phàm dùng sức đè ngực lại im lặng nói một tiếng xin lỗi.
"Sư tôn, ông ta chết rồi."
"Sao ông ta dám, làm sao dám chứ? Lục soát, nhất định phải tìm ra nha đầu chết tiệt kia cho ta!" Triệu Phương Chính hận không thể ăn sống Dạ Phong Vãn.
Sau khi Dạ Phàm nghe xong câu xác nhận kia thì cả người nhẹ bẫng, Dạ Kiều đang tuyệt vọng gào thét bỗng tan biến, bây giờ cơ thể này là của nàng.
Trên đỉnh đầu vẫn có tiếng bước chân dồn dập và cả tiếng xê dịch đồ đạc. Mãi cho đến khi trăng lên cao mới truyền đến tiếng cháy lách cách. Từng là sơn trang giàu có số một thiên hạ cứ như thế hóa thành một đống tro tàn.
Có thể kiên trì đến bây giờ đã dùng hết tất cả nghị lực của Dạ Phàm rồi, nàng thử trèo lên vài lần nhưng căn bản không thể trèo lên nổi. Hơn nữa nàng cũng không xác định được bên trên còn có người trông coi hay không. Hiện giờ thân thể nàng suy yếu thành như vậy, đúng là không dám đi lên tìm chết.
Dạ Phàm nhắm mắt nhớ lại trong ký ức của Dạ Kiều vẫn chỉ có ăn uống chơi bời, ngẫu nhiên còn luyện chút kiếm nhưng đều là khoa chân múa tay mà thôi. Đến tận khi gặp họa diệt nhà hôm nay mẫu thân nàng ấy lo lắng thúc giục huynh trưởng dẫn nàng ấy rời đi, huynh trưởng không chút do dự liền chạy về hướng thiên viện.
Không đúng, vì sao lại không chút do dự chạy về phía thiên viện? Hậu viện của U Nguyệt sơn trang nối liền với mảnh rừng rậm lớn, chạy về bên đó mới là con đường có thể thoát hiểm nhất mới phải chứ? Dạ Phàm cẩn thận nhớ lại hành động lời nói của Dạ Hiên trong ký ức của Dạ Kiều. Nàng lật lại nhiều lần mới tìm được một câu như thật như đùa.
"Kiều Kiều đừng sợ, ca ca sẽ dẫn muội ra ngoài."
Dạ Hiên muốn dẫn Dạ Kiều chạy thoát nhưng khi bọn họ chạy đến thiên viện bị người phát hiện, hắn chỉ có thể đẩy Dạ Kiều vào trong giếng, sau đó quay lại đối phó với kẻ địch, từ đó không trở về nữa. Dạ mẫu tín nhiệm thúc giục con trai dẫn con gái đi như vậy, tuyến đường của Dạ Hiên cũng có mục địch rõ ràng, tất cả mọi chuyện đều nói rõ một điều đường ra ở trong thiên viện hoặc là ngay chính trong cái giếng này.
Dạ Phàm hít sâu lặn vào trong nước tìm kiếm xung quanh, sau khoảng bảy tám lần lấy hơi thì cuối cùng nàng cũng sờ thấy một chỗ bị lõm vào. Không có chìa khóa? Dạ Phàm xác nhận Dạ mẫu không đưa chìa khóa cho Dạ Hiên mà hắn cũng không đi đâu để lấy cả. Vậy thì chứng tỏ Dạ Hiên lúc nào cũng có thể lấy được chìa khóa, cũng sẽ không bị phát hiện. Chẳng lẽ nàng lại đen đủi như vậy, hôm nay phải chờ đợi ở chỗ này ư?
Đột nhiên Dạ Phàm lại nhớ đến một câu nói của Dạ Phong Vãn.