"Ui da "
Một tiếng nữ hài tử phát ra từ bụi cây khiến Đường Tam khựng lại. Do dự một chút hắn nhìn về phía lùm cây đi đến, " Ai ở nơi đó "
* Sột.... xoạt *
Một thân ảnh từ trong bụi cây lết ra ngoài, Đường Tam ngạc nhiên nhìn nữ hài tử xem chừng năm, sáu tuổi. Tóc tai hơi rối che lấp đi nửa gương mặt của nàng nhưng vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn. Nàng mặc trên người trang phục cổ trang ( Người lớn) đây là trang phục trong thế giới của hắn. Hắn nghi hoặc nhìn nàng sau đó nhu hòa nói: " Ngươi không sao chứ, làm sao lại một mình ở chỗ này"
Còn Huyết Tử sau khi chật vật lết ra khỏi bụi cây liền nhìn thấy đôi chân phía trước. Vuốt mái tóc che tầm mắt lên ngửa mặt lên nhìn hắn nhưng hắn nói gì cô nghe không hiểu. Cô chớp chớp mắt, do dự một hồi rồi mở miệng, " Này nhóc! Người nói cái gì ta nghe không hiểu"
Đường Tam thân thể cưng đờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng hưng phấn nhìn Huyết Tử, đây chính là ngôn ngữ lúc trước nơi hắn sống. Đường Tam cảm thấy trong lòng đầy kích động, 5 năm hắn sống ở đây ngoài tiếp xúc với ngôn ngữ ở đây ra thì đây lần đầu tiên hắn nghe lại ngôn ngữ quen thuộc.
" Này nhóc! " Thấy hắn cứ đứng im cô liền gọi hồn hắn lại
" Xin chào, ta là Đường Tam " Lâu lắm chưa nói lại tiếng mẹ đẻ nên phát âm có chút không lưu loát. Nhưng Huyết Tử cũng có thể nghe rõ ràng, " Nhĩ hảo, ta là Hạ Huyết Tử. Tam đệ có thể cho ta biết đây địa phương nào không? " Cô chật vật đứng dậy để dễ dàng nói chuyện, nhưng có cái gì đó không đúng thì phải. Đồ lúc trước cô mặc rất vừa sao nay lại lớn như vậy, còn nữa tại sao chiều cao của cô và tên nhóc trước mặt này lại có vẻ sấp xỉ bằng nhau thế?. Lúc trước cô chọn nhân vật đâu phải là tiểu loli đâu chứ
Đường Tam nhìn người trước mặt đứng dậy sửa sang lại đồ, bây giờ hắn mới nhìn thấy hết được dung nhan của nàng. Nàng có mái tóc màu xanh da trời dài ngang lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, chiều cao thấp hơn hắn một tí. Còn bộ trang phục nàng đang mặc cứ như những đứa trẻ thích làm người lớn, lấy quần áo của chị gái ra mặc vậy. Quan sát nàng một chút hắn mới mở miệng, " Nơi đây gọi là Đấu La Đại Lục ".
Huyết Tử sau khi nghe xong câu nói của Đường Tam thì trong đầu có nguyên một đàn quạ bay ngang qua. " Đấu La Đại Lục là cái nơi nào trên bản đồ thế " Cố gắng chấn tĩnh mình đưa tay lên không trung quét vài cái. Bản đồ thế giới lập tức hiện ra nhưng nó chỉ hiện một vùng nơi cô đang đứng, còn lại là một mãn trắng xóa.
Đường Tam trước mặt nhìn cô như sinh vật lạ, đầu tiên hắn thấy biểu cảm của cô là kinh ngac, sau đó lại đưa tay lên làm cái gì đó như viết chữ. Rồi bỗng nhiên gương mặt của cô thất vọng trầm trọng, nói chung biểu cảm của cô thay đổi liên tục khiến hắn không biết nên nói gì. Nhưng nhìn cô như vậy rất đáng yêu, đột nhiên hắn nhớ ra gì đó " Hình như cô ấy hồi nảy gọi mình là Tam đệ "
Thật ra vừa rồi cô định mở bản đồ của Cửu âm chân kinh ra để dịch chuyển quay về, nhưng tất cả các bản đồ đều không có lấy một bản. Bây giờ cô không biết nên khóc hay nên cười đây, thoát game thì không thoát được, triệu hồi thú nuôi cũng không được, đến giờ dịch chuyển cũng không được. Như vậy cũng thôi đi, nhưng vì cái gì cô từ cấp 120 chuyển xuống còn 10 cấp hả.
" Chẳng lẽ là xuyên việt trong truyền thuyết " Đột nhiên cô nhớ đến một bộ truyện tranh cũng xuyên không theo kiểu như vậy, thuận miệng nói ra.
" Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi, Huyết Tử " Mặc dù tiếng của cô rất nhỏ nhưng Đường Tam vẫn có thể nghe thấy. Hắn nhìn cô ngạc nhiên hỏi.
" Ta năm nay 20 tuổi "
" Vậy ngươi đến từ đâu? "
" Ta đến từ..... Đào Hoa phái " Cô hơi do dự một chút rồi nói, nếu nói cô đến từ một thế giới game hắn hiểu sao.
Đào Hoa phái? Đường Tam nhớ lại thế giới cũ, nhíu mày lại, " Có phải Đào Hoa phái nằm trên một hòn đảo ở phía Đông Hải"
".... Đúng, ngươi làm sao sẽ biết?!! " Cô kinh ngạc nhìn hắn, tên này không lẽ từ tiểu thuyết Kim Dung xuyên qua đây đấy chứ. Cô chơi game chưa bao giờ xem cốt truyện cả, chủ yếu vào cày cấp tăng lực chiến, rồi cùng anh em đi đánh Boss chứ có dư hơi đâu xem. Đường Tam đi lại ôn hòa sờ sờ đầu cô " Bởi vì, ta cũng từng là người ở đó, ta đến từ Đường Môn. Ta lúc trước cũng đã 29 tuổi "
" Xào xạo.... Nhìn ngươi như đứa trẻ 5 tuổi nói mình 29 ai mà tin " Cô nhìn hắn có hơi giật mình nhưng nhanh chóng phản ứng lại
" Ngươi cũng vậy mà, nhìn ngươi như vậy ai nói ngươi 20 tuổi chứ. Ta không biết như thế nào nhưng có lẽ ngươi không phải thai xuyên giống ta " Dưới sự phản bác của Huyết Tử hắn cũng không đôi co với nàng, mà vẫn bình tĩnh ôn hòa nói.
Nghe hắn nói xong cô mới nhìn lại chính mình, quả thật là có cái gì đó sai sai. Nhìn lại chính mình một hồi cô đã kết luận: Vì một lí do nào đó mình giống Conan rồi. Ôi! Gương mặt mỹ miều của ta không cánh mà bay, tất cả là tại tên đáng ghét đó. Đường Tam cảm giác được cô nương bên cạnh thoáng cái suy sụp tinh thần, hắn nhíu nhíu mày, Đào Hoa đảo là nơi sống ẩn dật của các đệ tử, họ đi đến đâu làm việc gì người không biết quỷ không hay. Chỉ nghe nói bọn xấu nghe danh "Đào Hoa Đảo" đã biến sắc, đệ tử danh môn đại phái gặp họ cũng phải nể mặt.
Nhưng đột nhiên bây giờ lại có một cô nương Đào Hoa phái xuất hiện ở đây, lại còn bị thu nhỏ như một hài tử. Nhất định sẽ rất sợ, may là gặp hắn ở đây, không thì nàng nên làm gì bây giờ, với cái thân hình không như lúc trước của mình lỡ nàng bị người xấu bắt thì sao.
" Huyết Tử ngươi chui vào bụi cây chi vậy " Thoát khỏi suy nghĩ của chính mình hắn lại thấy nàng đang cầm chân váy chui vào lại bụi cây.
" Ngươi đứng đó chờ ta một chút " Nàng từ trong bụi cây nói vọng ra ngoài.
Vào lại bụi cây chắc chắn không ai nhìn thấy, cô liền mở giao diện nhân vật ra lần nữa.
Hạ Huyết Tử
☆ Tuổi: 6
☆ Level: 10
☆ Tông môn: Đào Hoa phái
☆ Võ hồn: Băng Phách Hàn Tâm Liên, Bảo Tiêu, Cung Tên
☆ Hồn hoàn: Chưa có
☆ Hồn cốt: Chưa có
♡ Máu: 2135/2135
♧ Sinh lực: 2145
♤ Lực chiến: 7658
Mặc dù tất cả đều quay về con số không nhưng những món đồ, tiền bạc đều không mất. Chẳng qua những món đó cấp quá cao không thể đeo thôi, nhanh mở tiệm trang phục tìm cho mình bộ đồ thích hợp rồi mới ra ngoài gặp Đường Tam.
Hắn nhìn nàng từ bụi cây bước ra, khác với lần trước lần nay nàng bước ra với bộ trang phục trắng có viền đỏ dài ngang đầu gối. Hai bên tóc được thắt bím lại rồi kết thành một, không còn vẻ chật vật lúc đầu trong nàng bây giờ cực kỳ đáng yêu. Đang định nói ngươi kiếm trang phục ở đâu thì nàng đã lên tiếng ngắt lời " Ngươi đừng hỏi, ta không biết trả lời sao cả đâu! "
" Tử Nhi, muội vừa mới đến đây hẳn chưa có nhà ở, có hay không hãy tới nhà ta" Dù sao người ta cũng là người lớn giống hắn nếu đột nhiên bảo {ngươi tới nhà ta ở đi} chẳng khác nào.... à mà thôi.
" Vậy thì cảm phiền ngươi rồi..... Ừm! Dù sao ngươi cũng lớn hơn ta vài tuổi gọi ngươi một tiếng Tam ca, ổn chứ "
" Đương nhiên ổn, vậy ta cũng sẽ gọi muội là Tử Nhi nhé"
" Hảo! "
Sau đó Đường Tam dẫn cô về Thánh Hôn Thôn, nhà hắn ở tại phía Tây Thánh Hồn thôn. Ở vị trí đầu thôn, ba gian phòng đất có thể nói đơn sơ nhất trong thôn. Giữa căn nhà, có một mộc bài đường kính chừng một thước, mặt trên vẽ một cái đơn sơ "chuy tử" (chùy), chuy tử ở thế giới này, nghiễm nhiên đại biểu ý nghĩa chính là thợ rèn. Đường Hạo, cha của Đường Tam chính là một thợ rèn. Thợ rèn duy nhất trong thôn.
Ở thế giới này. Thợ rèn có thể nói là một trong những nghề thấp hèn nhất. Bởi vì đặc thù nguyên nhân nào đó, thế giới này đỉnh cấp vũ khí cũng không phải do thợ rèn làm ra.
Mặc dù là thợ rèn duy nhất trong thôn, vốn nhà Đường Tam không nghèo khó như vậy. Nhưng là, về điểm này, thu nhập ít ỏi hầu hết đều dùng để mua rượu.
Vừa vào đến cửa, Đường Tam đã ngửi thấy được mùi cơm, đó cũng không phải là Đường Hạo vì hắn chuẩn bị, mà là hắn chuẩn bị vì Đường Hạo.
Từ lúc mới bốn tuổi, Đường Tam thân cao vẫn chưa cao bằng táo thai (bệ bếp), nấu cơm cũng là nhiệm vụ của hắn mỗi ngày. Cho dù là phải đứng trên ghế mới có thể tới mặt bếp.
Cũng không phải Đường Hạo yêu cầu hắn làm như vậy, mà là bởi vì không như vậy, Đường Tam cơ hồ không lúc nào có thể ăn no.
Đi tới trước bếp, thuần thục đứng trên ghế, mở vung nồi lớn trước mặt, tức thì mùi hương truyền đến, cháo đã sớm chín rồi.
Mỗi ngày trước khi lên núi. Đường Tam đều cho gạo vào nồi, chuẩn bị đủ củi. Chờ hắn khi trở về, cháo đã chín rồi.
Cầm lấy ba cái bát sứt mẻ đã hơn mười chỗ gần bệ bếp, Đường Tam cẩn thận múc đầy ba chén cháo. Sau khi đặt lên bàn, gạo trong cháo có thể đếm được, đối với Đường Tam đang tuổi lớn chừng ấy dinh dưỡng hiển nhiên là không đủ, đây cũng là nguyên nhân tại sao thân thể hắn nhỏ bé, gầy gò như vậy.
"Ba ba. Ăn cơm thôi. " Đường Tam kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn thân ảnh đang đứng ở trước cửa, giọng áy náy nói " Tử nhi xin lỗi, nhà của chúng ta nghèo, không có chuẩn bị tốt bữa ăn"
" Không sao cả, ta không ngại " Cô đi lại ngồi trên ghế nhìn Đường Tam cười nói, dù sao cô cũng ở nhờ nhà người ta chẳng lẽ lại đi chê, với lại khi lên đại học ngoại trừ học ra, thì cô cùng với Tiểu Hi còn cày game nữa nên quanh năm suốt tháng ngoài mỳ gói ra thì không có mấy bữa cơm cho lắm. Nhưng nhìn chén cháo rồi nhìn thân hình gầy gò của Đường Tam cô không hiểu sao hắn có thể lớn được.
" Dù sao kim tệ, bạc của mình rất nhiều, tối nay nên mua một ít đồ vậy "
Một lúc lâu sau, tấm màn cửa được nhấc lên, một thân ảnh cao lớn có chút lảo đảo bước ra.
Đó là một trung niên nam tử. Nhìn qua ước chừng gần năm mươi tuổi. Nhưng vóc người nhưng lại phi thường cao lớn khôi ngô, chỉ là trang phục hắn khiến người khác có chút coi thường.
Khoác trên người một tấm áo rách, thậm chí chỗ rách cũng không được vá lại, lộ ra phía dưới làn da màu cổ đồng, ngũ quan vốn coi như đoan chính lại bị phủ một tầng sáp vàng, mắt nhắm mắt mở, mái tóc rối như tổ chim, râu mép đã không biết bao lâu rồi không có sửa sang lại, ánh mắt ngốc trệ mà tăm tối, mặc dù đã qua một đêm, nhưng mùi rượu trên người hắn vẫn còn làm Đường Tam không khỏi nhíu nhíu mày.
Đây là Đường Hạo, cha của Đường Tam ở thế giới này.
Từ nhỏ đến lớn. Đường Tam không biết cái gì gọi là tình cha. Đường Hạo đối với hắn, cho tới bây giờ đều là không để ý đến. Ban đầu còn nấu cơm cho hắn ăn. Nhưng theo thời gian trôi đi, lúc Đường Tam bắt đầu chủ động nấu cơm, Đường Hạo càng cái gì cũng mặc kệ. Ăn cơm cũng là vấn đề, nguyên nhân chủ yếu là Đường Hạo đem hầu hết tiền công làm thợ rèn đều mua rượu để uống.
Cha của những hài tử tầm tuổi Đường Tam bình thường cũng khoảng ba mươi tuổi. Kết hôn sớm thậm chí còn không đến ba mươi tuổi. Nhưng Đường Hạo thoạt nhìn so với người ta già hơn nhiều, giống như là gia gia của Đường Tam vậy.
Đối với thái độ của Đường Hạo, Đường Tam cũng không oán hận. Một đời trước, hắn là cô nhi. Một đời này, mặc dù Đường Hạo đối với hắn không tốt, nhưng ít ra cũng có thân nhân. Đối với Đường Tam mà nói, điều này đã làm hắn thập phần thỏa mãn. Ít nhất, ở chỗ này có người để hắn gọi là ba ba.
Đường Hạo cầm lấy cái trên bàn, cũng không sợ nóng, từng ngụm từng ngụm đưa cháo vào bụng mình. Lúc này sắc mặt hắn nhìn mới tốt hơn vài phần.
"Ba ba, ngươi chậm một chút. Còn có mà." Đường Tam cầm lấy bát trong tay cha mình, múc cho hắn một bát đầy cháo nữa. Chính mình cũng cầm lấy bát cháo lên húp, sau đó đưa mắt nhìn người bên cạnh mình, thấy nàng một thân tao nhã húp cháo không có biểu hiện gì.
" Mình dù sao cũng là con gái, ăn uống phải tao nhã " Đó là những gì cô đang cố gắng biểu hiện, chứ thực ra trước đây tướng ăn của cô cũng ít có thục nữ lắm.
"Hửm! Tiểu hài tử này là ai?" Đường Hạo đột nhiên nhìn về phía cô, hắn nhíu mày gương mặt quay sang Đường Tam nói " Tiểu Tam, ngươi mang hài tử này về làm gì?"
Huyết Tử nuốt một ngụm cháo cuối cùng rồi đem chén để lại trên bàn. Mặc dù nghe không hiểu người đàn ông này nói gì nhưng cô cảm thấy ông ta không có hảo cảm với mình lắm. Sau đó đưa mắt nhìn về phía Đường Tam, phiên dịch ngữ của cô ở thế giới này.
"Ba ba, đây là Hạ Huyết Tử, muội ấy không có nhà với lại con đã nhận muội ấy là muội muội. Cho nên...... "
Đường Hạo con người lóe lên, lạnh lùng hừ một tiếng " Cho nên mang về nhà, chớ phiền ta, còn có.... tiền trong nhà cũng không nhiều ngươi tự lo lấy "
Nói xong Đường Hạo tiếp tục uống cháo, cô đứng một bên dù không biết hai người nói gì nhưng nhìn nét mặt hưng phấn của Đường Tam cô biết mình đã được ở lại.
Rất nhanh, một nồi cháo có bảy, tám phần đều tiến vào bụng Đường Hạo, thở dài một hơi, đem bát đặt ở trên bàn. Mắt mở to ra vài phần, nhìn về phía Đường Tam.
"Có công việc ngươi trước hết cứ tiếp nhận. Xế chiều ta sẽ làm. Ta đi ngủ tiếp một hồi. "
Thói quen của Đường Hạo rất có quy luật, buổi sáng đều là ngủ. Xế chiều rèn một ít nông cụ kiếm ít thu nhập, buổi tối uống rượu.
"Được, ba ba." Đường Tam gật đầu.
Đường Hạo đứng lên. Ăn không ít cháo, thân thể hẵn rốt cục đã không hề lay động. Hướng nhà trong đi đến.
[Ting, nữ hiệp ngài nhận được nhiệm vụ mới: Nấu một bữa ăn gây thiện cảm với cha Đường Tam nhận một quyển ngôn ngữ Đấu La Đại Lục]
Cô nhìn cái bảng nhiệm vụ hiện ra trước mặt, đôi mắt không ngừng giao động.
"Ba ba." Đường Tam đột nhiên kêu một tiếng.
Đường Hạo đứng lại, quay đầu nhìn về phía hắn. Cặp lông mày rõ ràng có vài phần không kiên nhẫn.
Đường Tam chỉ vào một khối sắt có tầng nhàn nhạt ô quang trong góc nói: "Khối sắt có thể cho con dùng hay không?"
Ánh mắt Đường Hạo chuyển qua khối sắt. "Di, nơi này có thiết tinh?" Đi qua cúi đầu nhìn khối sắt một chút, rồi quay đầu nhìn về phía Đường Tam: "Ngươi sau này muốn làm một thợ rèn sao?"
Đường Tam gật đầu, nghề nghiệp thợ rèn này không thể nghi ngờ là thích hợp nhất để hắn rèn ám khí, "Ba ba, ngươi lớn tuổi rồi, qua vài năm nữa, chờ ta lớn một chút, ngươi sẽ dạy ta đánh tạo công cụ, để ta làm thay công việc của ngươi nghen". Trước kia công việc hắn làm đều là rèn ám khí tinh vi nhất, ngược lại những loại đơn giản nhất thì lại không biết. Đường Hạo thoáng có chút thất thần, thì thào nói: "Thợ rèn, tựa hồ cũng rất tốt". Kéo qua một cái ghế cũ, hắn trực tiếp ngồi xuống trước mặt khối sắt nọ rồi nói: "Tiểu Tam, ngươi nói cho ta biết, thợ rèn như thế nào mới là thợ rèn tốt nhất."
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Thợ rèn có thể làm ra thần khí, hẳn là thợ rèn tốt nhất." Hắn từng nghe người trong thôn nói qua, ở thế giới này có thần khí tồn tại, mặc dù hắn không biết thần khí rốt cuộc là cái gì. Nhưng có một chữ thần hẳn là rất tốt.
Đường Hạo trong mắt hiện lên một tia đùa cợt, "Thần khí? Tiểu Tam cũng biết đến thần khí. Vậy ngươi nói cho ta biết, thần khí dùng cái gì để làm ra? "
Đường Tam không chút nghĩ ngợi, nói thẳng: "Đương nhiên chỉ dùng nguyên liệu tốt nhất."
Đường Hạo vươn một ngón trỏ lắc lắc trước mặt Đường Tam, "Nếu ngươi muốn làm một thợ rèn hợp cách, nhớ kỹ ta nói, dùng cao đẳng tài liệu rèn thần khí, đó không phải là thợ rèn tốt nhất, nhiều nhất chỉ là một "hợp thành giả" (người lắp ráp). Dùng sắt thường làm ra thần khí, mới là Tượng Thần "
"Dùng sắt thường làm ra thần khí?" Đường Tam có chút giật mình nhìn Đường Hạo. Ngày thường, Đường Hạo rất ít cùng hắn nói chuyện, hôm nay xem như đã là hôm nhiều nhất.
Đứng thẳng lên, Đường Hạo chỉ sang phòng bên kia có một khối đại thiết năm mươi phân vuông, "Muốn trở thành một thợ rèn, cùng ta học rèn. Vậy, ngươi dùng "chùy tử" (công cụ rèn – búa rèn)...trước đập nó một vạn lần, mới có tư cách này."
Đó là một khối sắt thường, trong đó bao hàm rất nhiều tạp chất, so với khối thiết mẫu kia kém hơn không biết bao nhiêu lần.
"Bây giờ, ngươi còn có thể thay đổi chủ ý." Đường Hạo nhàn nhạt nói, đã chuẩn bị trở về nhà trong tiếp tục ngủ.
"Ba ba, ta nguyện ý thử xem." Đường Tam thanh âm thanh thúy mà bình tĩnh, nhưng bao hàm sự kiên định.
Đường Hạo có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, "Tốt." Vừa nói, hắn đi qua, đem khối đại thiết nọ ôm lấy, trực tiếp đặt ở cạnh ống bễ bên trong hỏa lò, chỉ cần thổi lửa lên, có thể đối với nó tiến hành rèn.
Làm xong điều này, Đường Hạo trở vào nhà trong đi ngủ.
Còn Huyết Tử thì nhìn họ từ nãy giờ không nói gì, vốn có biết tiếng họ đâu mà nói, mà dù có nói được đi nữa thì cô cũng không thể xen vào. Tôi là ai và tôi đang ở đâu.