- Chị cho em ngủ một chút nữa thôi được không ?
Nó đành bất lực đi ra ngoài , đứng ở ban công nó cảm nhận được cái lạnh buổi sáng . Nhìn ra bầu trời phía trước nó khẽ thở dài , nhìn bình minh dần dần nhô nên sau đám mây nó lại thấy lòng mình ấm áp vô cùng . Từ lúc nào Thiên đã dậy và đứng cạnh nó :
- Chị nhớ nhà hả ?
- Không hẳn là vậy , mà hôm nay em có đi học không - nó lảng sang chuyện khác vì nó không thích chủ đề gia đình cho lắm .
- Dạ không , hôm nay em được nghỉ .
- Ừ , mà chị nấu cơm xong rồi đấy chị em mình xuống ăn đi .
- Vâng , chị xuống trước đi VSCN rùi em xuống .
Nó xuống nhà thì thấy hắn đang nấu ăn nó hỏi :
- Đồ ăn tôi nấu sẵn đây rồi cậu nấu nữa làm gì ?
- Đồ mi nấu ta không nuốt nổi - hắn thảm nhiên đáp
- Sao vậy ?
- Đúng là đến từ tk 21 có khác , ở tk 23 không ai còn ăn những món này cả .
- Vậy sao , tôi xin lỗi !
Thiên từ trên cầu thang bước xuống thấy anh mình có vẻ lạ , từ trước tới giờ anh đâu có nói chuyện với người lạ nhiều như vậy đâu , trong đầu Thiên nảy ra một ý nghĩ .
- Có chuyện gì vậy anh chị - Thiên hỏi .
- Không có gì đâu - nó đáp
- Anh ơi , hôm nay em có hẹn với Plu ( thằng bạn thân của Thiên ) nên không đi sắm đồ cho chị được , anh đưa chị đi giùm em nhé mà anh không được bỏ rơi chị đâu , anh mà bỏ chị ngoài đường là em không chơi với anh nữa đâu đó - Thiên đề nghị .
- Anh bận rồi , có mấy chuyện anh cần phải giải quyết trong hôm nay .
- Anh suốt ngày chỉ giỏi đi đánh lộn thôi , đâm chém nhau suốt ngày , bao nhiêu lần bị thương anh không nhớ hay sao .
Thấy anh em nó có vẻ căng thẳng nó vội vào can :
- Thôi chị cũng chẳng cần mua gì đâu , hai người cứ đi làm việc của mình đi .
- Không được - Thiên cương quyết đáp .
- Oke anh đi là được chứ gì - hắn nói bằng giọng điệu vô cùng chán nản .
- Anh nói sớm có vẻ tốt không - Thiên ra vẻ hài lòng - Còn bây giờ ăn sáng thôi để còn có sức đi chơi chứ , chị Vi nhỉ ?
- Ừ - nó cười trừ .
Ăn sáng xong Thiên cho nó mượn tạm bộ đồ của mình rồi nó và hắn lên đường .
- Ren ơi , tôi không biết mở cái này - nó nói với hắn .
- Chỉ cần nói mở là được .
Thế là nó trèo lên xe rồi chúng nó bay . Thiên vui vẻ chào tạm biệt nó rồi đi vào nhà .
- Cô chủ k đi chơi với Plu sao - bà quản gia robot hỏi Thiên .
- Cháu không .
Thiên vui vẻ chào bà rùi ôm đống đồ ăn vặt chạy về phòng quan sát hắn và nó qua vệ tinh mà Thiên đã cho nó bay theo hai tụi nó . Lần đầu tiên được di chuyển trên thiết bị hiện đại như vậy nó thấy thật thích . Ở thế kỷ này mọi người đều đi chuyển bằng phương tiện này chỉ khác về ngoại hình mà thôi . Đến trung tâm thành phố , nhìn cảnh vật mà nó hoa hết cả mắt , không chỉ nhà mà ngay cả cây xanh và thành phố ở đây cũng ở trên không trung luôn nhưng cây ở đây rất lạ , nó không chỉ có màu xanh mà còn có tất cả các loại màu khác nhau . Hắn đưa nó vào một cửa hàng rất lớn và rộng vô cùng nơi đây như một cái siêu thị đa năng vậy bán tất cả mọi thứ , nhìn những bộ quần áo ở đây hết sức cầu kỳ mà giá thì không hề rẻ chút nào . Hắn chọn cho nó đủ thứ quần áo , hắn không quan tâm là nó mặc đẹp hay không chỉ quan tâm tới việc mua sắm cho nhanh để còn tống nó về nhà để còn giải quyết việc của hắn mà thôi . Chọn hết quần áo rùi lại tới chọn đồ dùng cá nhân , hắn bỏ nó ở đó chọn đồ rùi đi nghe điện thoại . Lúc quay lại thì không thấy nó đâu , hắn vừa vui mừng vừa lo , nếu k đem nó về chắc cô em hắn giận nó thì chết mất và hắn bắt đầu đi tìm nó .