Bụng rỗng gần một ngày, Lục Tẫn Triêu không có khẩu vị gì, anh chỉ miễn cưỡng ăn một chút để mình không chết đói.
Sắc trời ngoài cửa sổ âm u, không giống như là buổi chiều. Lục Tẫn Triêu dọn dẹp xong phòng khách, đi vào xem thiếu niên nằm trong phòng ngủ chính.
Cậu vẫn còn đang hôn mê, không hề có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Tắm rửa đơn giản xong, cuối cùng Lục Tẫn Triêu cũng được nằm trên giường.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là một người rất dễ dàng bị cảm xúc ảnh hưởng, tâm trạng sa sút hoặc vui mừng sẽ trực tiếp phản ánh ra mặt sinh lý, dẫn đến mất ngủ hoặc kén ăn liên tục mấy ngày.
Thông thường, chỉ có dẫn đường cảm nhận được tâm trạng của những người khác mới có sự mẫn cảm cao như vậy.
Nhưng Lục Tẫn Triêu không phải dẫn đường.
Anh kéo rèm cửa sổ lên, nhắm hai mắt lại, bên tai chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.
Tiếng ồn trắng là hàng rào bảo vệ tốt nhất đối với lính gác thiếu niên sát vách, tương tự, nó cũng khiến cảm xúc của Lục Tẫn Triêu dần dần bình tĩnh lại.
Anh sớm đã tiếp nhận được sự thật bố không còn nữa. Từ lúc còn nhỏ, Lục Tẫn Triêu đã định liệu trước bố mẹ lớn tuổi không thể làm bạn với anh trong thời gian quá dài.
Cho nên anh từ bỏ cơ hội nghiên cứu chuyên sâu tại hành tinh Thủ Đô, không màng đến lời phản đối của tất cả mọi người, trở lại hành tinh Nam Thiên cố gắng làm bạn bên người bố mẹ.
Nằm xuống rồi nhưng thân thể vẫn không quá thoải mái, nhất thời Lục Tẫn Triêu không thể phân biệt được rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Anh mệt mỏi, không có sức lực, hô hấp cũng hơi nóng lên. Có lẽ là mấy ngày nay thể xác và tinh thần đều khuyết thiếu nghỉ ngơi, xuất hiện triệu chứng sốt?
Lục Tẫn Triêu lấy nhiệt kế từ tủ đầu giường, nhấn xuống trán mình.
Nhiệt độ biểu hiện vẫn bình thường, hô hấp nóng lên chỉ là ảo giác của anh.
Anh thở hắt ra, để phòng ngừa, anh uống thêm thuốc cảm cúm, lại nằm xuống giường.
Thuốc có tác dụng, cơn buồn ngủ nhanh chóng lấp đầy trí óc Lục Tẫn Triêu.
Trong bóng tối u ám, ngón tay anh dường như bị một sợi tơ mỏng manh đụng vào, nó tác động vào đầu ngón tay, tạo nên rung động nhẹ không thể nhận thấy.
Ý thức mơ hồ, càng ngày càng nhiều sợi tơ xuất hiện, lần lượt quấn lấy anh. Anh không nhìn thấy đầu kia liên tiếp đến nơi nào, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được chấn động truyền tới từ phía xa.
Nhiệt độ toát ra từ sâu trong thân thể, ban đầu chỉ là một tế bào, dần dần lây lan ra xung quanh, thiêu đốt thêm các vị trí khác.
Nóng quá, muốn...
Trong hỗn độn, Lục Tẫn Triêu nghe thấy âm thanh của sóng biển, cùng với tiếng kêu to của loài chim từ nơi rất xa, như thể ảo giác.
Không biết qua bao lâu, Lục Tẫn Triêu chợt bừng tỉnh, khắp người đầy mồ hôi.
Anh giơ tay lên, không còn sợi tơ trong suốt vướng lấy người anh, cũng không có mặt biển và chú chim.
Ngoài cửa sổ đen kịt, đồng hồ điện tử đầu giường cho thấy hiện tại là 3h30 sáng.
Rõ ràng ngủ một giấc, nhưng sự mệt mỏi lại không hề giảm bớt, trái lại còn tăng thêm.
Lục Tẫn Triêu lại cầm nhiệt kế lên, 36,5 độ, nhưng anh thật sự cảm thấy trong cơ thể dường như có vật chất nhỏ bé khó phát hiện nào đó đang thiêu đốt, truyền ngọn lửa đến nhiều chỗ hơn.
Anh nằm một hồi, không ngủ được nữa.
Lục Tẫn Triêu đứng lên, đi đến phòng ngủ chính cách vách, thiếu niên vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước.
Lần thay máu của lính gác chuẩn bị kết thúc, sốt cao gần như đã hoàn toàn hạ xuống, chắc hẳn không lâu sau sẽ tỉnh lại.
Lục Tẫn Triêu kiểm tra đá ngăn trở trong góc phòng ngủ. Sóng tinh thần của lính gác có thể bị dẫn đường cảm giác được, một dẫn đường mạnh thậm chí có thể nhẹ nhàng tìm ra tất cả lính gác đang sống trong một thành phố.
Mà thiếu niên xuất hiện đầy chật vật bên bờ sông, lúc sắp chết vẫn cố chấp lặp đi lặp lại không đi bệnh viện, cậu nhất định không muốn bị những người khác phát hiện ra, Lục Tẫn Triêu chỉ có thể cố gắng hết sức che giấu sóng tinh thần của cậu.
Nơi làm việc của anh - Bệnh viện Trung ương - là bệnh viện lớn nhất toàn bộ hành tinh Nam Thiên, ở đó có một khoa dành riêng cho lính gác và dẫn đường.
Lính gác bị thương cực kỳ dễ dàng mất kiểm soát tinh thần, để phòng ngừa bọn họ ảnh hưởng đến những lính gác và người bình thường khác, trong phòng bệnh của lính gác dẫn đường đều đặt rất nhiều đá ngăn trở, dùng để che lấp sóng tinh thần.
Lục Tẫn Triêu lấy một chút đá ngăn trở từ bệnh viện, vây quanh toàn bộ phòng ngủ chính, nỗ lực bảo vệ cậu.
Hai mắt thiếu niên nhắm chặt, lồng ngực đều đặn phập phồng theo hô hấp, cặp lông mày nhiều lần được Lục Tẫn Triêu vuốt phẳng bất giác nhíu lại.
Mười mấy tiếng trôi qua, dưới ảnh hưởng của kỳ thay máu, bề ngoài của cậu một lần nữa thay đổi, định hình lại đường nét, hoàn toàn không giống với dáng vẻ vừa mới được nhặt về.
Khả năng ngay cả người gần gũi nhất đứng trước mặt cũng sẽ không nhận ra rốt cuộc thiếu niên là ai.
Lục Tẫn Triêu ngồi bên giường, mượn ánh đèn đường yếu ớt ngoài cửa sổ đánh giá thiếu niên.
Người trước mắt cao chừng 1m85, suốt mười mấy ngày chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng cầm mạng mà dáng người vẫn không hề biến dạng.
Lúc lau người cho cậu, anh không thể tránh khỏi tiếp xúc đến thân thể của lính gác. Anh cảm nhận được thân thể đối phương rắn chắc một cách trực quan, cơ bắp ở cánh tay và cơ thể này chắc chắn không thể luyện ra trong ngày một ngày hai. Thân thể trẻ trung tản ra mùi vị của một người đàn ông trưởng thành, đường viền hàm dưới và các đường nét quá mức ưu việt trên khuôn mặt hỗn hợp giữa vẻ ngây ngô của thiếu niên và trưởng thành của đàn ông.
Trưởng thành dáng vẻ này, bất kể ở đâu cậu cũng sẽ thành trung tâm, huống hồ còn là một lính gác mạnh mẽ đã trải qua thay máu.
Mồ hôi sinh ra từ quá trình thay thế quá mãnh liệt làm thân thể lính gác trở nên dính nhớp, lại đến lúc cần lau người.
Lục Tẫn Triêu cầm khăn mặt nhúng xuống nước nóng, vén lên một góc chăn, lau cơ thể đầy mồ hôi của lính gác. Anh bắt đầu lau từ cổ, khăn ấm đi một đường xuống ngực bụng, để lại vệt nước nhợt nhạt trên da.
Xúc giác được tăng mạnh của lính gác nhạy cảm đến mức mặc vào chất liệu thô ráp cũng sẽ bị đau đớn, Lục Tẫn Triêu cố gắng hành động nhẹ nhàng nhất có thể, khăn mặt mềm mại thuận theo đường cong bả vai xẹt xuống phía dưới, đi dọc theo cánh tay đến mặt trong cổ tay.
Lục Tẫn Triêu rũ mắt, lông mi tạo ra một mảnh bóng râm trên mặt, sự dịu dàng của anh toát ra từ trong im lặng. Anh tách bàn tay cuộn tròn của lính gác ra, lau lòng bàn tay và từng ngón tay.
Đột nhiên, ngón tay bị cầm lấy hình như khẽ động đậy.
Lục Tẫn Triêu không để trong lòng, trong quá trình hôn mê xảy ra hiện tượng co rút nhẹ vô cùng bình thường.
Mặc dù lính gác rơi vào trạng thái vô ý thức, thân thể vẫn sẽ làm ra phản ứng nhất định với kích thích từ bên ngoài.
Nhưng sau đó, tay phải của lính gác chậm rãi nắm lại, cố gắng rút khỏi tay Lục Tẫn Triêu.
Đồng thời anh nghe được một tiếng rên rỉ đau đớn.
Lục Tẫn Triêu kinh ngạc ngẩng đầu, chẳng biết lúc nào thiếu niên đã mở hai mắt ra, cau mày nhìn xung quanh.
Hô hấp của cậu rất nặng, dường như đang cố gắng ổn định hô hấp trong cơn đau.
Lục Tẫn Triêu vội vàng ngồi dậy, anh không quên bỏ cánh tay lính gác vào trong chăn.
Anh cúi đầu nhìn ánh mắt mất tiêu cự của thiếu niên, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác còn ổn không?"
Lính gác trẻ tuổi dùng sức đóng mắt, lần nữa mở ra, hai mắt đã sáng trở lại. Cậu há to miệng, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Lục Tẫn Triêu lập tức cầm lấy cốc nước trên tủ đầu giường, nước trong cốc giữ nhiệt vẫn còn ấm áp. Anh bỏ ống hút vào, đưa đến bên môi lính gác.
Lính gác cắn ống hút, chậm rãi uống hai ngụm. Nước ấm giữ trong miệng cậu một lúc, thấm ướt từng ngóc ngách, rồi mới chậm rãi bị nuốt xuống theo hoạt động của hầu kết.
"Chậm một chút, không cần phải gấp gáp, hiện tại cậu đang ở trong nhà của tôi, xem như an toàn."
Lính gác nuốt xuống ngụm nước cuối cùng, nương ánh đèn yếu ớt lộ ra từ khe hở màn cửa nhìn rõ dáng vẻ của người trước mắt.
Đó là một người đàn ông còn trẻ, mặt mũi dịu dàng. Dù nỗ lực che giấu, nhưng gương mặt hơi sưng và quầng thâm mắt đen sì đã để lộ ra hiện tại anh vô cùng mỏi mệt.
"Cảm ơn." Giọng nói của Lâm Khiếu Minh khàn đến mức cậu không nhận ra nổi âm thanh của mình, đầu của cậu vẫn còn rất đau, ký ức của kiếp trước và số lượng lớn tin tức truyền qua giác quan tràn ngập trong đầu cậu.
Thế giới tinh thần của cậu là một mảnh hoang vu, hoàn toàn không thể xử lý nhiều tin tức như vậy.
Cũng may kỳ thay máu đã kết thúc, là lính gác hắc ám, cậu rất khó rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Những đau nhức này chỉ cần chịu đựng được thì sẽ không diễn biến thành tình huống gay go hơn.
"Tôi tên là Lục Tẫn Triêu, là một bác sĩ. Sáng sớm ngày 12, tôi tìm thấy cậu tại bờ sông. Khi đó cậu bảo tôi đừng đưa cậu đến bệnh viện, nên tôi mang cậu về nhà."
Lục Tẫn Triêu tạm dừng: "Kỳ thay máu của cậu kéo dài hai tuần. Tôi không biết trên người cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có thể yên tâm, trong khoảng thời gian này, ngoài tôi ra không còn ai biết đến sự tồn tại của cậu."
"Nếu tiện, trước tiên có thể nói cho tôi biết tên của cậu không?"
Lâm Khiếu Minh miễn cưỡng gật đầu, cậu cố gắng bỏ qua đau đớn khắp toàn thân, khàn khàn nói: "Tôi tên Lâm Khiếu Minh, Khiếu trong gào thét, Minh trong kêu to."
Lâm Khiếu Minh. Lục Tẫn Triêu nhấm nuốt ba chữ này nơi đầu lưỡi, là một cái tên rất có khí thế.
Lục Tẫn Triêu nhận ra lính gác đang chịu đựng cơn khó chịu, anh không hỏi nhiều nữa: "Hiện tại cậu có thể không cần lên tiếng, nghỉ ngơi thật tốt trước đã. Chờ chút nữa tôi sẽ cho cậu uống dịch dinh dưỡng, đợi trạng thái của cậu tốt lên, chúng ta sẽ nói chuyện thêm."
Anh ngồi dậy, cẩn thận kéo rộng ra khe hở bức màn, bảo đảm tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ có thể làm tiếng ồn trắng bảo vệ Lâm Khiếu Minh, mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Tiếng vang rất nhỏ khi cửa phòng đóng lại bị phóng đại, Lâm Khiếu Minh có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân Lục Tẫn Triêu đi xa. Anh tạm dừng lại một hồi trong phòng khách, rồi đi vào phòng bên cạnh, sau đó tiếng bước chân biến mất, hẳn là lên giường.
Lâm Khiếu Minh nhắm mắt lại, trong mười mấy ngày hôn mê thay máu, thế giới tinh thần của cậu hoàn toàn sụp đổ, trở thành một vùng đất hoang vu, ký ức thuộc về kiếp trước lung tung rơi rụng khắp nơi.
Cậu được một người bình thường nhặt về nhà.
Từ thời khắc cậu tỉnh lại trên chiếc giường lạ lẫm này, vận mệnh đã hoàn toàn khác biệt với trước kia.
Cuộc sống bắt đầu lại vào thời điểm hai mươi năm trước, cậu quay về năm 18 tuổi, tất cả mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
Báo tuyết cuộn mình trong góc phòng bước ra từ bóng tối, lặng yên không một tiếng động nhảy lên giường.
Báo tuyết nhỏ cúi đầu xuống, cọ xát gương mặt Lâm Khiếu Minh, phát ra âm thanh khò khè khò khè từ trong cổ họng.
Lâm Khiếu Minh giơ tay lên, vuốt ve tinh thần thể của mình. Bóng đêm nặng nề, hình như có một bóng hình bay ngang qua cửa sổ, lại lập tức biến mất trong màn mưa.
Hiện tại, điều cậu cần làm là nhanh chóng khôi phục lại từ di chứng suy yếu hậu thay máu.
Mặc dù liên tục rơi vào hôn mê vô ý thức, nhưng từ trạng thái hiện tại của cơ thể, Lâm Khiếu Minh vẫn có thể cảm giác được Lục Tẫn Triêu chăm sóc cho cậu cực kỳ tốt trong khoảng thời gian này,
May mắn, người nhặt cậu về là một bác sĩ.
Hồi ức thuộc về kiếp trước dần rõ ràng hơn: 18 tuổi năm ấy, cậu cưỡi phi thuyền hình bầu dục chạy trốn khỏi Thánh Sở. Phi thuyền hạ cánh khẩn cấp trong rừng cây hành tinh Nam Thiên, cậu ráng chống đỡ bò vào hang động, cuối cùng ngã xuống đất trong quá trình thay máu.
Khi tỉnh lại, cậu đã bị truy binh mang lên tàu không gian. Sau đó, cậu nhiều lần trải qua trắc trở, trở thành một thành viên của gia tộc Alsop, từng bước một bị bồi dưỡng thành lính gác hắc ám làm khiếp sợ toàn bộ tinh vực Trung Ương.
Trong hơn 10 năm, cậu dùng sức của một người kiềm chế toàn bộ Grenisou, trở thành cái đinh trong mắt Cục Tình báo, giao thiệp với đầu lĩnh đạo tặc vũ trụ - Moore tung hoành ngang dọc tinh vực Thứ 5, trợ giúp gia tộc Alsop hạn chế Thủ tướng, từ chối vô số dẫn đường mà đệ nhất phu nhân Margaret nhét tới, cũng bởi vậy hoàn toàn thoát khỏi khống chế của "Tháp".
Lâm Khiếu Minh biết, đây là nguyên nhân thực sự khiến Margaret ra tay với cậu. Một lính gác hắc ám không cần dẫn đường, đối với "Tháp" mà nói, chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ.
Người đời đều cảm thấy lính gác đứng trên đỉnh cao về mặt giác quan và khả năng thể chất là chúa tể của thế giới, nhưng trên thực tế, dẫn đường với thân thể yếu đuối nhưng có thể trấn an lính gác mới là người điều khiển rối phía sau màn.
Ngay từ khi bắt đầu, cậu đã bước vào một bàn cờ mà đi nhầm một bước cũng đủ để tan xương nát thịt.
Cũng may, cậu sống lại vào năm 18 tuổi mấu chốt nhất, câu chuyện vừa mới bắt đầu, tất cả vẫn còn đường lui.
Cậu đã từng là lính gác hắc ám duy nhất suốt mấy trăm năm qua, những tưởng có được lực lượng mạnh mẽ đủ để bảo vệ mình, lại vẫn chết trong tranh đấu chính trị.
Mà bây giờ, cậu đã hoàn toàn hiểu ra, thứ chân chính đáng giá để cậu đi liều mạng tranh đấu, nắm thật chặt trong tay là lực lượng không gì sánh kịp cùng với quyền lực đủ để điều khiển hết thảy!
Kiếp trước, Margaret giẫm lên thi cốt của cậu và vô số người để bò lên vị trí cao nhất. Lần này, cậu chắc chắn sẽ làm người cười đến cuối cùng!
Lâm Khiếu Minh thở ra một hơi thật dài, mới thức tỉnh từ thay máu, cả thân thể và tinh thần của cậu đều khá yếu ớt, chỉ chốc lát sau cậu liền cảm thấy mỏi mệt vô cùng.
Trong căn phòng ngủ ấm áp không có truy binh, không có âm mưu, không có theo dõi khắp mọi ngóc ngách, chỉ có mùi hương trên người Lục Tẫn Triêu còn sót lại, mùi hoa cúc trắng rất nhạt.
Hơn 20 năm qua, lần đầu tiên cậu hoàn toàn thả lỏng lại là ở trong một phòng ngủ xa lạ.
Lâm Khiếu Minh sửa sang lại suy nghĩ, ngủ thật say trong tiếng ồn trắng dệt từ màn mưa rơi tí tách.