Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tứ tiểu thư, mau, mau" Hỉ nhi thở hổn hển vọt vào gian phòng, vui vẻ nói: "Lão gia . . . . . . lão gia muốn gặp tiểu thư. Nhanh lên, mau thay xiêm y thôi."

Phùng Si Tâm nhìn chằm chằm nàng, "Em. . . . . . nói cha muốn gặp ta?" Sợ mình nghe lầm, nàng hỏi lại một lần.

"Đúng vậy a! Mới vừa rồi em ở trong phòng bếp gặp lão tổng quản, hắn nói với em lão gia đang trong thư phòng chờ tiểu thư. Dường như có chuyện muốn nói với tiểu thư." Nàng thật sự rất cao hứng, rốt cục lão gia cũng để ý tới sự tồn tại của Tứ tiểu thư.

"Là thật? Phụ thân thật muốn gặp ta?" Phùng Si Tâm cao hứng đến rơi nước mắt. Trước kia phụ thân chưa bao giờ chủ động nói muốn gặp nàng, đây là lần đầu tiên trong đời, nàng thật vui vẻ.

Hỉ nhi vội vàng giúp nàng lau khô nước mắt, "Tứ tiểu thư, người đừng khóc a! Xem ánh mắt khóc sưng lên cũng không đẹp mắt. Em còn phải nhanh giúp tiểu thư tìm xiêm áo thật đẹp, còn phải chải lại tóc nữa. Không thể cứ như vậy mà đi gặp lão gia."

Nàng bận rộn phải xoay vòng vòng, chọn bộ màu hồng, còn thêu hoa sen, vừa hay hợp với Phùng Si Tâm."Chính là cái này, tới! Tứ tiểu thư, thay nhanh lên một chút ——"

"Hỉ nhi, em nói phụ thân tại sao đột nhiên muốn gặp ta nhỉ?" Phùng Si Tâm vừa để cho Hỉ nhi giúp nàng mặc quần áo, vừa còn có chút bất an hỏi.

"Nhất định là bởi vì hiện tại Tam tiểu thư không ở nhà, Đại thiếu gia lại bận rộn chuyện buôn bán, lão gia ở một mình sẽ tịch mịch, cho nên dĩ nhiên là sẽ nghĩ tới tiểu thư. Tứ tiểu thư, bình thường tiểu thư quan tâm lão gia như vậy, hiện tại rốt cục có hồi đáp a." Đã sớm nên như thế, nếu không ông trời già liền thật không có ánh mắt .

Phùng Si Tâm nở ra một tia cười ngọt ngào, "Ta quan tâm phụ thân là phải, chỉ cần phụ thân có thể thỉnh thoảng nghĩ đến ta là đủ rồi, ta sẽ không cần cầu xin quá nhiều."

"Tiểu thư ngốc của em ơi, người cũng là con gái của lão gia, đương nhiên là có quyền lợi yêu cầu. Trước đây lão gia quá thiên vị, sau này tiểu thư phải đòi lại gấp bội lần." Mặc dù tuổi của nàng nhỏ hơn Tứ tiểu thư, nhưng nàng hiểu thế thái nhân tình nhiều hơn Tứ tiểu thư, nàng cảm giác mình có nghĩa vụ dạy Tứ tiểu thư.

Phùng Si Tâm kêu lên "Đông! Đông! Hỉ nhi, lòng của ta thật rối bời! Em nghĩ phụ thân sẽ nói gì với ta? Ta sợ không biết nói chuyện, chẳng may chọc phụ thân tức giận liền nguy rồi."

"Tứ tiểu thư, cứ bình thường như là nói chuyện phiếm với Hỉ Nhi là được rồi, không cần khẩn trương. Lão gia cũng không phải là người ngoài, không có gì phải sợ." Hỉ nhi rất nhanh giúp nàng chải tóc, hài lòng gật đầu một cái, "Xong rồi, đại công cáo thành, nhanh đi! Đừng để cho lão gia chờ quá lâu."

Phùng Si Tâm hít sâu một cái, hưng phấn đi về phía thư phòng, cảm giác vui vẻ giống như đàn chim đang bay lượn, gần như muốn bay lên trời cao.

Mặc dù là bởi vì tam tỉ không ở nhà, phụ thân mới có thể nghĩ đến nàng, nhưng là đối với nàng mà nói đã rất thỏa mãn.

Ôm tâm tình vui sướng, Phùng Si Tâm nhẹ gõ xuống cánh cửa thư phòng, nhỏ giọng hỏi: "Phụ thân, con là Si Tâm đây! Con có thể vào không?"

"Vào đi!" Phùng Vũ Hoàn lạnh lùng lên tiếng.

Nàng thật nhẹ nhàng đẩy cửa vào, mềm mại đứng nghiêm một bên, "Phụ thân, ngài tìm con có việc sao?"

Phùng Vũ Hoàn mặt vô biểu tình nhìn nàng chằm chằm, giống như đang tính toán cái gì đó.

"Cha có mấy lời muốn nói với con, con phải nhớ kỹ trong lòng."

"Cha cứ nói." Chỉ cần là phụ thân nói, nàng nhất định ghi tạc trong lòng.

Ông rất hài lòng, cũng tin tưởng nàng sẽ không làm trái với ý của mình.

"Vậy thì tốt, không uổng phí ta nuôi con mười mấy năm." Những lời này có ám chỉ gì khác, đáng tiếc Si Tâm không có nghe được. Trên mặt Phùng Vũ hoàn không có nửa điểm cha con ấm áp, "Si Tâm, con đã nghe nói Diêm hoàng muốn tam tỷ của con tham gia Tuyển phi yến chứ?"

Phùng Si Tâm thành thật nói: "Con đã nghe Nhược Nam tỷ tỷ nói."

"Nếu như ta muốn con thay thế tam tỷ đi tham gia, con có nguyện ý không?" Ông nói ra dụng ý tìm nàng tới.

"Sao cơ?" Nàng mặt nghi vấn.

Phùng Vũ Hoàn thân thiết nhe răng cười một tiếng, nói: "Con chưa hiểu sao? Cha muốn con tham gia tiệc tuyển phi lần này của Diêm cung. Không chỉ có như thế, còn phải cố gắng được Diêm hoàng chú ý, tốt nhất là làm cho hắn coi trọng con. Chuyện này con làm được chứ?"

"Ý phụ thân là muốn cho đại ma kia đầu thích con?" Nàng giật mình, kinh ngạc hỏi.

"Không tệ. Hơn nữa không chỉ thích, tốt nhất có thể làm cho hắn hoàn toàn tín nhiệm con, để cho con có thể tùy ý đến gần hắn mà không bị hoài nghi." Chỉ có như thế hắn mới có cơ hội hạ thủ.

Phùng Si Tâm vẫn chưa hiểu, "Nhưng. . . . . . Nhược Nam tỷ tỷ nói cái tên đại ma đầu đó rất đáng sợ. Con sợ mình không làm được." Nàng cũng không có võ công, nhất định sẽ bị giết chết.

"Con có nghe lời của ta không?" Ông ta tức giận kêu lên.

Phùng Si Tâm bị dọa cho sợ đến cả người cũng nhảy dựng lên, "Phụ thân, ngài. . . . . . đừng nóng giận. Con không có nói không nghe lời của phụ thân. Chẳng qua là. . . . . . chuyện này nghe rất khó khăn. Con . . .con sợ mình làm không tốt."

"Chỉ cần con chịu dụng tâm đi làm, cho dù thất bại ta cũng sẽ không trách con. Si Tâm, con vẫn là đứa con ngoan nhất của ta, nhất định sẽ giúp cha chuyện này có đúng không?" Khuôn mặt Phùng Vũ Hoàn vội thay đổi, nhẹ vỗ vỗ đầu của nàng.

Đây là lần đầu tiên phụ thân sờ đầu của nàng, Phùng Si Tâm xấu hổ hưởng thụ cảm giác ấm áp khó có được này.

Mặc dù công việc này rất nguy hiểm, nhưng trong lòng nàng thật là cao hứng. Phụ thân đem chuyện quan trọng như vậy giao cho nàng, chứng tỏ phụ thân rất tin cậy năng lực của mình. Như vậy nàng cần phải tận tâm đi làm mới được.

"Si Tâm nhất định nghe lời của phụ thân." Nàng chỉ cần đem chuyện này làm xong, phụ thân nhất định sẽ thích nàng hơn.

Trong mắt Phùng Vũ Hoàn chợt lóe lên, "Đứa bé ngoan, như vậy chuyện này sẽ giao cho con. Bất quá, ngàn vạn lần không nên để cho đại ma đầu kia biết là cha cố ý muốn con đi đến gần hắn. Nếu không kế hoạch này sẽ thất bại."

"Kế hoạch gì?" Nàng không nhịn được hỏi.

"Chuyện đó sau này cha sẽ nói cho con biết. Nhớ lời của cha, bất kể dùng thủ đoạn gì, cũng phải làm cho Diêm hoàng thích con. Biết không?" Ông ta đặc biệt tăng cường giọng điệu nói.

Nàng gật mạnh đầu, "Con biết."

Phùng Vũ Hoàn biết làm như vậy không nhất định sẽ thành công, bởi vì ông ta không thể xác định nhi tử của Đông Phương Hàn sẽ thích loại nữ nhân nào. Nhưng nếu không thử, vĩnh viễn không biết có dùng được hay không. Dù sao nếu lần này thất bại, còn có lần sau, lần sau nữa, cho đến khi tên Diêm hoàng kia chết mới thôi.

Dù sao Si Tâm cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của ông ta. Chẳng qua chỉ là một đứa con nít phu nhân trước khi qua đời nhất thời có lòng tốt đem về, nuôi nàng mười sáu năm, để cho nàng có cơ hội báo đáp ân tình Phùng gia cũng không có gì quá đáng.

Đông Phương Hàn, ngươi cướp đi nữ nhân lòng ta yêu thương nhất. Ta sẽ khiến con trai của ngươi phải đền mạng!

★ ★ ★

Ở trên đảo chỉ có hai tỷ muội song sinh có thể ra vào cấm địa —— Tẩm cung của Diêm Hoàng, các nàng là nghĩa nữ Diêm hoàng thu dưỡng từ nhỏ. Người trên dưới Diêm cung vừa hận vừa yêu hai tiểu công chúa này. Chỉ cần là chuyện hai người muốn làm, mọi người chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, làm thành không nhìn thấy, cũng tốt hơn là bị hai tỷ muội này dây dưa đến khi phải hô cứu mạng. Cho nên thủ vệ canh giữ tẩm cung vừa thấy các nàng, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi vội vàng cung thỉnh hai người đi vào.

"Nghĩa phụ, chúng con lại tới." Các nàng hai miệng một lời giống như đang hợp ca.

Trên tay mỗi người có một cái chăn nhỏ, tóc dài đen nhánh xõa ra, bộ dáng muốn đi ngủ. Chẳng qua là nơi các nàng muốn ngủ không phải là giường của mình, mà là ở nơi Diêm hoàng đang nằm.

Hai người này gần như ban ngày đều đảo quanh bên người Diêm hoàng. Ngay cả buổi tối đi ngủ cũng không bỏ qua, dám cùng hắn chen cùng cái giường. Tất cả mọi người cho là hai tiểu tử mặc dù trưởng thành, nhưng là nội tâm vẫn thiếu hụt cảm giác an toàn, mới có thể dính người như vậy. Thật ra thì bọn họ cũng đã đoán sai! Nếu phải nói thiếu hụt cảm giác an toàn, đâu có thể nào đến mười một tuổi mới xuất hiện tình trạng đó! Trên thực tế là có nguyên nhân khác.

Người ở phía sau chuyện lớn đang diễn ra trên giang hồ —— Diêm Hoàng tuyển phi, chính là các nàng.

Các nàng dần lớn lên, cha nuôi lại sống chết không muốn lấy vợ. Hai tỷ muội đương nhiên muốn phòng ngừa chu đáo, chẳng may ngày nào đó cha nuôi quyết định đem vị trí Diêm Hậu ném cho một người trong hai nàng, thì đó cũng không phải là chuyện đùa nữa rồi. Các nàng còn muốn lập gia đình, không thể gánh vác chuyện lớn như vậy! Cho dù tương lai tìm được đối tượng mình thích, một khi người ta biết thân phận các nàng cũng sẽ bị dọa cho sợ đến bỏ trốn. Cho nên phương pháp tốt nhất chính là làm cho cha nuôi tìm một lão bà sinh nhi tử, sẽ không sợ không ai thừa kế.

Chẳng qua là, thái độ của cha nuôi đối với chuyện tuyển phi cực kỳ lạnh nhạt. Mắt thấy thời gian ngày càng đến gần, hai tỷ muội bắt đầu lo lắng liệu cha nuôi có thể đột nhiên hủy bỏ hay không? Khi đó kế hoạch của các nàng đành bỏ đi. Cho nên hai tỷ muội mới chọn loại phương thức này, một ngày mười hai canh giờ cấp bách canh người, cũng không tin cha nuôi có thể chạy thoát.

"Nghĩa phụ, Hách Liên thúc thúc, ngủ ngon." Hai người nở nụ cười khả ái làm cho người ta muốn đuổi các nàng đi cũng không nỡ.

Nam tử tên Hách Liên liếc nhìn chủ tử mày rậm mặt nhăn, mới nghẹn cười nhìn về hai tỷ muội khả ái, nói: "Hai vị Tiểu công chúa tối nay muốn ngủ ở đây sao?"

Khó trách mặt Diêm hoàng càng ngày càng đen lại. Hai tiểu nữ không thích lấy chồng lại vô cùng thân cận hắn, hắn đã hối hận khi thu dưỡng các nàng.

Đông Phương Uy Uy bày ra bộ mặt đương nhiên, "Ừ, các ngươi còn phải hỏi sao?" Ở nơi này ban đêm rất lạnh, ôm cha nuôi ngủ thật là ấm áp, cho dù đá chăn cũng không sợ sẽ lạnh.

"Đã nói xong rồi, cũng xin Diêm Hoàng sớm nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui trước." Hách Liên khom người vái chào chủ tử, thối lui ra bên ngoài tẩm cung.

"Nghĩa phụ, ngài lại cau mày rồi! Cẩn thận sinh nếp nhăn đó!" Nếu như Đông Phương Uy Uy thông minh hơn một chút, cũng sẽ nhìn ra vì sao cha nuôi lại cau mày! Bất quá nàng một chút cũng không sợ.

Tỷ muội song sinh của nàng, Đông Phương Nhạc Nhạc còn lại là xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, không chút nào đem vẻ mặt lạnh lùng của hắn để ở trong lòng."Nghĩa phụ, chúng con có thể đi ngủ hay không?"

Đôi mắt của Đông Phương Duật từ trước đến nay kiên nghị đến thất tĩnh bất động, chỉ có lúc đối mặt với hai tiểu quỷ này mới có thể thoáng lộ ra tia ấm áp.

"Cũng đi ngủ đi!" Dù sao là đuổi không đi, không thể làm gì khác hơn là để các nàng ở lại.

Đông Phương Nhạc Nhạc đã buồn ngủ đến hai mắt không mở ra được vội hoan hô một tiếng, ôm chăn xông vào nội thất bằng tốc độ nhanh nhất. Nàng ăn khỏe, ngủ khỏe, vừa nằm xuống đã ngủ ngay được.

Đông Phương Uy Uy trợn mắt nhìn tỷ muội thất bại của mình, xem ra cuối cùng vẫn là chỉ có thể dựa vào mình.

"Đã trễ thế này, nghĩa phụ còn chưa ngủ sao? Nếu như vậy, Uy Uy lưu lại bồi ngài nói chuyện phiếm có được hay không?" trong suy nghĩ của nàng, cha nuôi là một người vĩ đại, không có gì không làm được. Dù tìm khắp thiên hạ sợ rằng không có ai hơn được hắn. Chẳng qua là cá tính hắn quá lạnh, lại không dễ thân cận, nếu không phải là các nàng phát huy tinh thần mặt dày, cho dù thân là nghĩa nữ của hắn, chỉ sợ cũng rất khó tiến vào tim của hắn.

"Không cần, con cũng đi ngủ đi!" Hắn luôn luôn ngủ ít, có thể ngủ đến hai canh giờ cũng coi như rất nhiều, có lúc có thể không ngủ mấy ngày. Nhiều năm như vậy cũng thành thói quen.

"Nghĩa phụ, không phải là vẫn còn giận chúng con chuyện ép ngài cưới lão bà sao?" Thân thể nho nhỏ của nàng đã tự động tự phát chui vào trong ngực hắn.

Đông Phương Duật lộ ra một tia vui vẻ không dễ phát giác, "Con sợ ta sẽ tức giận sao?"

"Ách, có một chút." Nàng làm mặt dày, nói khoác không biết ngượng: "Nhưng chúng con cũng là suy nghĩ cho cha nuôi mà! Nam nhân đẹp trai giống như cha nuôi, tương lai nếu như sinh nhi tử, nhất định sẽ mê chết không ít cô nương. Con cùng Nhạc Nhạc sẽ vô cùng yêu tiểu đệ đệ, hơn sẽ lấy hắn vì quang vinh, như vậy không phải là rất tuyệt sao?"

"Vì nguyên nhân này sao?" Nha đầu này còn dám mở mắt nói mò.

Đông Phương Uy Uy chuyển động đôi mắt, lanh lợi nói: "Dĩ nhiên cha nuôi có nhi tử, sau này Diêm cung cũng có tiểu Thiếu chủ có thể thừa kế. Mọi người mặc dù trong miệng không dám nói, nhưng là trong lòng cũng rất thích. Chẳng lẽ cha nuôi không thích có một nhi tử sao?"

"Ta tận lực không suy nghĩ đến việc đó." Hắn uất ức nói.

Nàng vẫn không hiểu, "Tại sao không muốn nhỉ? Nam nhân sống chết cũng muốn kết hôn, không phải là muốn có người nối dõi tông đường sao?" Đây chính là đáp án nàng kết luận ra sau khi đi hỏi thật là nhiều người.

Đông Phương Duật khẽ nở một nụ cười giễu cợt, gần như rỉ tai nói: "Không phải nữ nhân đều giống nhau sao? Bi kịch sảy ra một lần là đủ rồi, ta tình nguyện để Đông Phương gia tuyệt hậu, cũng không nguyện để sảy ra một chuyện tương tự."

Bỏ ra toàn bộ tình cảm, nhận được hồi báo là sự phản bội của người con gái mà mình yêu thương. Đau đớn khắc cốt ghi tâm, Đông Phương Duật đã cảm nhận được ở trên người của cha mình. Từ khi đó, hắn liền toàn tâm chuyên tập luyện võ công, không muốn dính vào tình yêu nam nữ, cũng không cảm thấy cuộc sống như thế không tốt, bởi vì hắn chính là người cô độc.

Đông Phương Duật cúi xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo một vòng cung, hắn tuyệt không cho phép lịch sử lần nữa tái diễn. Tuyển phi yến trong tháng sau chẳng qua chỉ là một cái trò chơi. Nếu toàn bộ người giang hồ đối với vị trí của hắn cùng tiểu đảo này có hứng thú như vậy, hắn sao không thuận nước đẩy thuyền, dẫn một số người đất tới vui đùa một chút? Đây mới là dụng ý chân chính của hắn, về phần tuyển phi hay không, hắn cũng không quan tâm.

"Khò khò ——" Nghĩa nữ trước ngực cất tiếng ngày khiến hắn phục hồi tinh thần. Đông Phương Duật ôm nghĩa nữ đang ngủ say, cước bộ vững vàng đi về phía nội thất.

★ ★ ★

Lần này thật đúng là mở rộng tầm mắt. Mặc dù dọc theo đường đi vừa ngồi xe ngựa, vừa lên thuyền, mọi người gần như bị đánh rơi nửa cái mạng, nhưng đối với Phùng Si Tâm mà nói một chút đều không cảm thấy khổ cực, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều mới mẻ.

Thật vất vả mới đến nơi, nàng thương hại nhìn đám người cùng nàng tham gia tuyển phi yến, hậu chọn tân nương. Bởi vì say tàu, sắc mặt mọi người đều trắng bệch, lại ói đến mệt lả vô lực, phải dựa vào người khác mới ra khỏi thuyền.

Từ nhỏ, thân thể Phùng Si Tâm đã rất tốt, gần như không có bệnh gì, cho nên là một trong số ít người không bị ảnh hưởng. Bất quá người bồi nàng tới không có vận tốt như vậy.

"Tú Anh, em khỏe hơn chút nào chưa? Có muốn uống chút nước hay không?" Nàng lấy túi nước hỏi.

Tỳ nữ kia tính khí đại, hung hăng mắng nàng một cái, "Đều là ngươi làm hại, nếu không phải là với ngươi đến nơi quỷ quái này, ta cũng sẽ không đến mức như vậy!"

Tú Anh vốn là người bên cạnh Tam tiểu thư, cùng chủ tử tính nết giống y như nhau, xem thường Tứ tiểu thư ở nhà không được cưng chìu.

"Thật xin lỗi, nếu là biết em sẽ say tàu, ta nhất định sẽ nói nói với phụ thân, xin phụ thân để em ở nhà." Phùng Si Tâm cũng cảm thấy rất băn khoăn.

Khẩu khí của Tú Anh đã giảm xuống, "Bây giờ nói những thứ này đã quá muộn, nếu không phải là lão gia ra lệnh, ngươi cho rằng ta sẽ đi sao? Ta hiện tại chỉ muốn có cái giường mà nằm xuống."

"Ta biết em rất không thoải mái, nhẫn nại một chút nữa thôi, cũng rất nhanh là có thể nghỉ ngơi." Phùng Si Tâm không so đo với một tỳ nữ. Dù sao khi thân thể khó chịu, đổi lại bất luận kẻ nào tâm tình cũng không khá hơn chút nào.

Nàng dõi mắt nhìn lại, những người tham gia tuyển phi yến đều mang theo hai ba tỳ nữ, hộ vệ, cùng với vài rương hành lý, tựa hồ tính toán ở lại nơi này lâu dài, đại khái chỉ có đồ của nàng ít nhất. Nàng vốn là muốn đi một mình, nhưng là phụ thân "Không yên lòng", kiên trì phái Tú Anh đi theo phục vụ nàng. Nghĩ đến phụ thân càng ngày càng quan tâm mình hơn, Phùng Si Tâm lại cảm thấy vui vẻ.

Tiếp đó có một đám nam tử mặc trang phục màu đen đi về phía bọn họ, dẫn đầu là nam tử trên gương mặt có vết sẹo xấu xí giống như là bị phỏng lửa mà lưu lại, vết sẹo lồi lõm biểu hiện lúc ấy bị thương cực kỳ nghiêm trọng.

Mấy cô nương nhát gan vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng người có vết sẹo kinh khủng kia một cái.

Chỉ thấy hắn hướng mọi người chắp tay thi lễ nói: "Tại hạ Hách Liên, thay mặt Diêm cung hoan nghênh các vị cô nương đến. Lát nữa sẽ có người dẫn mọi người đến gian phòng đã chỉ định để nghỉ ngơi. Ở lại nơi này trong vòng một tháng, nếu có cái gì cần các vị cứ nói với tại hạ không cần phải khách khí. Ngoài ra ——" giọng điệu của hắn dừng một chút, đôi mắt sắc bén đảo qua cực nhanh, " bốn phía quanh đảo tương đối nguy hiểm, các vị nếu không có chuyện gì, cũng không nên tùy tiện đến gần."

Phía sau hắn chính là thủ hạ, nhận được lệnh liền đi về phía mỗi một vị hậu chọn tân nương về phòng của mình, Phùng Si Tâm bên này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, nàng rất có lễ phép trước cùng đối phương chào hỏi.

"Chào huynh đài, ta tên là Phùng Si —— Không, Băng Tâm." Nàng thiếu chút nữa đã quên là mình thay thế tam tỷ mà tới. Nếu là nói sai tên bị phát hiện liền nguy rồi."Nàng là Tú Anh, không biết vị đại ca này xưng hô như thế nào?”

Người trẻ tuổi kia lớn hơn nàng không có mấy tuổi, bất quá lại tỏ vẻ ông cụ non."Ta tên là Lãnh Trạm."

"Lạnh run?" Nàng cười một tiếng.

Có lẽ là thường có người hiểu lầm, Lãnh Trạm rất trấn định bồi thêm một câu, "Trạm là chữ trong suốt bên cạnh chữ nước."

"Nga, thì ra là Lãnh Trạm." Phùng Si Tâm còn tưởng rằng thực sự có người lấy loại tên này.

Tú Anh oán hận gầm một tiếng, "Tứ tiểu thư, ngươi còn có tâm tình cùng người ta nói chuyện tào lao sao? Ta rất mệt mỏi, có thể đi nhanh lên hay không?" Tứ tiểu thư này rất ngây thơ, làm sao so được với Tam tiểu thư của nàng chứ? Đáng đời phải gả cho đại ma đầu.

"Thật xin lỗi, Tú Anh. Ta nhất thời quên mất em." Phùng Si Tâm động thủ muốn đi, nhẹ nhàng ôm bọc quần áo đi bên cạnh Lãnh Trạm.

Hắn xem ra không nhúc nhích, thật ra thì không có lúc nào là không âm thầm quan sát nhất cử nhất động những cô nương tham gia Tuyển phi yến. Khi Tú Anh bật thốt hô lên"Tứ tiểu thư", trong lòng sớm đã để ý. Trong danh sách ghi rõ ràng là Phùng gia Tam tiểu thư, làm sao biến thành Tứ tiểu thư? Hơn nữa tuổi tác vị tiểu thư này cũng không phù hợp, tiểu cô nương này xem ra chỉ có mười ba, bốn tuổi, tính tình vẫn giống một hài tử. Chỉ sợ trong đó có vấn đề, dĩ nhiên, những chuyện này hắn cũng sẽ bẩm báo cho Hách Liên hộ pháp.

★ ★ ★

Phùng Si Tâm không có thói quen ngủ trưa, chỉ nằm một lát lại bò dậy. Thấy phía sau bên trong căn phòng nhỏ Tú Anh đang giương miệng rộng mà ngáy, có thể ngay cả động đất tới cũng gọi là bất tỉnh, nàng liền đi ra ngoài để quen thuộc nơi này. Buổi sáng ngồi ở trên thuyền, nàng thấy tiểu đảo này thật đúng là không phải là nhỏ. Nói không chừng có rất nhiều nơi có thể chơi vui đang chờ nàng.

"Phùng Tứ tiểu thư." Sau lưng có người gọi nàng.

Phùng Si Tâm theo bản năng quay đầu lại, "Chuyện gì? A ——" khi nàng nhận ra có việc không đúng, che cái miệng nhỏ nhắn đã không còn kịp cứu vãn nữa.

"Ngươi quả nhiên không phải là Phùng Băng Tâm." Hách Liên bày ra khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nàng.

Nàng suy sụp hạ đầu vai,không nổi giận mà nhẹ giọng oán giận, "Đại thúc, thúc là cố ý phải không? Người ta một chút chuẩn bị tâm tư cũng không có, dĩ nhiên sẽ trả lời ngay."

"Như vậy là ngươi thừa nhận?" Cô bé này rất ngây thơ, chuyện gì cũng viết ở trên mặt nàng.

"Con không nghĩ sẽ bị thúc phát hiện nhanh như vậy. Con tên là Phùng Si Tâm, Phùng Băng Tâm là tam tỷ của con." Phùng Si Tâm mở to mắt, khẩn trương hỏi: "Đại thúc, chẳng lẽ hiện tại thúc, sẽ phải đem con đưa trở về sao? Con thật không thể thay thế tam tỷ sao? Con biết mình dáng dấp không xinh đẹp, nhưng, con có thể làm rất nhiều chuyện! Giống như là chăm hoa, nấu cơm, còn có thêu hà bao. Hiện tại con đang học khâu xiêm áo, nhưng là tay áo thì vừa dài vừa ngắn, còn con quá ham chơi, nên nó không thể nay xong, cho nên một món xiêm áo để cho con làm vài tháng cũng còn không có làm thành. Hỉ nhi thường thường mắng con, còn nói là ta lớn thế này còn ham chơi như vậy, sau này không thể lập gia đình ——"

Khuôn mặt Hách Liên co quắp mấy cái, ho khan một tiếng, ngăn cản mình bật cười.

"Được rồi, ta không có nói muốn đưa ngươi trở về, chỉ muốn biết Tứ tiểu

tiểu thư vì sao phải thay thế tỷ tỷ tới tham gia."

"A, đây là bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . lời của con là thành thật mà nói, ông không được tức giận đó!" Lấy được đáp án khẳng định, nàng mới nói: "Đó là bởi vì tam tỷ. . . . . . không muốn gả cho một đại ma đầu, nhưng lại sợ các ngươi sẽ tìm nhà chúng ta gây phiền toái, cho nên. . . . . . Phụ thân mới để con thay thế tỷ tỷ."

"Trong miệng ngươi, đại ma đầu là chỉ người nào?" Hắn biết rõ còn hỏi.

Phùng Si Tâm đỏ mặt một chút, nhỏ giọng nói: "Chính là. . . . . . Cái đó là gọi Diêm hoàng."

"Dám ở trong địa bàn Diêm cung gọi Diêm hoàng của chúng ta là đại ma đầu, trong thiên hạ, cô nương là người đầu tiên đó." Hách Liên thầm nghĩ, nàng không phải là nghé mới sinh không sợ cọp, chính là nàng quá thuần chân không hiểu được sợ hãi.

Nàng thẹn thùng quẫn bách hỏi: "Thật xin lỗi, con biết điều này rất không có lễ phép. Sau này ta không gọi là được."

"Cũng không cần thiết, Diêm hoàng sẽ không so đo những thứ này với một tiểu cô nương. Ngược lại nghe ngươi vừa nói như thế, Tứ tiểu thư ở trong nhà tựa hồ không được coi trọng." Hách Liên có trách nhiệm biết rõ tất cả các chi tiết.

Lần này từ hai mươi cô nương, chọn ra đến mười hai người. Điều này chính là chuyện trong dự liệu. Mà trong những người này không phải là có cư tâm chính là có mưu đồ khác. Tiểu cô nương này là thuộc về loại nào đây?

"Không phải đâu! Hiện tại phụ thân đã từ từ thích ta." Nàng nói có chút không vui .

Hắn cũng không cùng nàng cãi cọ, chỉ cần tiếp tục quan sát, sớm muộn nàng sẽ lộ ra chân ngựa."Đã như vậy, Tứ tiểu thư liền an tâm ở lại. Bây giờ cách Tuyển phi yến còn có một tháng, hi vọng tiểu thư có thể vui vẻ mà ở lại."

" Thúc không đem con về sao?" Thật tốt quá! Nàng không có làm hỏng chuyện.

Hách Liên tạm thời còn không nhìn ra tiểu cô nương này có nguy hiểm gì, cho nên thái độ không nghiêm nghị giống lúc trước vậy.

"Tứ tiểu thư nguyện ý thay mặt tỷ tỷ tham gia, Diêm cung dĩ nhiên hoan nghênh."

"Cám ơn thúc, đại thúc." Nàng nở nụ cười nói.

"Ngươi thấy được mặt của ta không sợ sao?" Trừ những người quen biết , rất ít người dám nhìn thẳng mặt của hắn mà không có bị hù dọa, hơn nữa đối phương còn là một tiểu cô nương trẻ tuổi .

Phùng Si Tâm tò mò: "Tại sao phải sợ? Là bởi vì vết sẹo trên mặt đại thúc sao? Làm sao nó có vậy?"

"Một chuyện ngoài ý muốn, không có gì đáng nói." Hắn đối diện với chuyện này đã sớm thoải mái, nhưng cũng không muốn nói chuyện nhiều."Tứ tiểu thư nếu như muốn tản bộ, có thể đi lại loanh quanh. Bất quá đừng chạy quá xa, có chuyện gì của có thể tìm Lãnh Trạm, hắn sẽ giúp ngươi."

"Ta sẽ, đại thúc, cám ơn thúc." Phùng Si Tâm cười nói. Xem ra người nơi này không hoàn toàn là người xấu, nếu như tên đại ma đầu đó cũng có thể có gương mặt xấu xí nhưng tâm lương thiện giống như vị đại thúc này, chuyện này sẽ dễ làm hơn nhiều.

Dù sao còn có một tháng, tất sẽ có cơ hội.

★ ★ ★

Phùng Si Tâm thích nhất là mặt trời mùa đông, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên mặt, ngay cả gian phòng cũng ấm áp hẳn lên.

Các cô nương ba ngày nay ăn mặc hoa phục sặc sỡ, còn nàng luôn dùng những bộ váy áo đơn giản. Có phải là không đủ kinh nghiệm hay không? Tú Anh cũng vẫn cưỡng bức nàng mặc vào những thứ xiêm áo phồn phục kia, còn phải ở trên mặt vẽ loạn một đống đồ, thiếu chút nữa để cho nàng thét chói tai, nàng không thể làm gì khác hơn là trốn thoát.

Hôm nay khí trời bên ngoài tốt như vậy, cảnh sắc trên đảo thiên biến vạn hóa, cảnh trí càng rõ ràng hơn. Phùng Si Tâm thật sự rất hâm mộ những người có thể ở chỗ này, thật ra thì nơi này cùng tưởng tượng của nàng hoàn toàn bất đồng. Lúc ở trên thuyền, nghe những người khác nói tiểu đảo này bị mọi người gọi là "Địa Ngục đảo", là một nơi tràn đầy âm trầm quỷ khí. Nàng thấy lời đồn thật đúng là không đáng tin, cư nhiên đem tiểu đảo đẹp như vậy hình dung thành Địa Ngục.

Phùng Si Tâm còn phát hiện một điều khác lạ, đó chính là người nơi này đều không thích nói chuyện. Người thì gương mặt cau có, dáng vẻ, dường như rất không vui vẻ. Nếu như đổi lại là nàng có thể ở nơi này cả đời, nàng nhất định mỗi ngày đều vui vẻ a. Có vài người chính là không hiểu được đạo lý nên biết mãn nguyện.

Nàng không có chú ý tới mình đi sai đường, một đường vui đùa một chút dừng một chút, quẹo trái lại rẽ bên phải. Đợi đến lúc phát hiện, đã không tìm được đường trở về.

"Làm sao bây giờ?" Nàng lạc đường!

Thật là nhiều đường nhỏ, mới vừa rồi đến tột cùng là đi đường nào đây?

Phùng Si Tâm mệt mỏi phải ngồi chồm hổm xuống, định dùng phương pháp ngốc nhất: từ trong đống cỏ lượm một cục đá, ném lên không trung một cái rồi xem nó rơi ở chỗ nào sẽ quyết định đi hướng đó.

"Được, ta sẽ đi đường này. Nếu mà trở về quá muộn, nhất định Tú Anh sẽ mất hứng." Nàng cũng không muốn lại bị mắng.

Có người!

Nàng rốt cục thấy một người.

Theo khoảng cách kéo gần, nàng liếc thấy một gã nam tử mặc huyền sam nằm ở dưới tàng cây phơi nắng. Bởi vì một tay đặt ở trên trán, cho nên không thấy rõ khuôn mặt hắn. Nàng hi vọng hắn là người tốt, có thể chỉ cho nàng đường trở về.

Người này dường như ngủ thiếp đi, Phùng Si Tâm đang do dự có nên đánh thức người ta hay không, vì vậy ở cách hắn năm bước liền ngồi xuống suy tính xem dùng phương pháp gì sẽ không làm kinh sợ đến đối phương.

Nàng duỗi thẳng chân, chờ đợi nam tử mặc huyền sam tự động tỉnh lại. Thời tiết ấm áp làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ, thật là thoải mái a! Nàng chợt nghĩ đến trong túi có linh thực thường ngày mình thích ăn nhất, vội vàng lấy ra. Một viên đường cầu đưa vào trong cái miệng nhỏ nhắn, tư vị kia thoáng chốc ngọt đến tâm khảm.

Nam tử mặc huyền sam vốn đang nằm ngửa dưới tàng cây bỗng dưng ngồi dậy, mi tâm nhíu chặt. Tiểu cô ngương này lớn mật xông vào cấm địa. Hắn đã sớm phát giác có người đến gần, vốn tưởng rằng vừa nghĩa nữ phiền toái của hắn, nhưng là đối phương lại không có một chút võ công, vì vậy bất động thanh sắc muốn nhìn một chút xem người này muốn làm gì.

Nhưng nếu như cô gái này tới hấp dẫn hắn, cũng không khỏi quá xem thường người rồi. Cô nhóc này thoạt nhìn chỉ lớn hơn Uy Uy cùng Nhạc Nhạc mấy tuổi mà thôi. Chẳng lẽ người bên ngoài cho rằng hắn là lão sắc lang bụng đói ăn quàng sao?

"Ngươi tỉnh rồi sao? Có muốn ăn hay không?" Phùng Si Tâm cười híp mắt đem thức ăn yêu mến chia sẻ cho hắn.

Nam tử mặc huyền sam này dĩ nhiên là là Đông Phương Duật. Hắn đem tầm mắt từ những trái cầu tròn tròn bằng đường đủ mọi màu sắc trong tay nàng, chuyển qua cặp đôi mắt trong suốt giống như nước biển kia, không nhìn ra có chút dối trá.

Nàng thấy hắn chẳng qua là nhìn mình chằm chằm, không tự chủ sờ sờ mặt, "Tại sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm vậy? Có phải là mặt của ta bị dơ hay không?"

Đông Phương Duật trầm giọng quát khẽ, "Chỗ này không cho phép người ngoài đi vào. Tốt hơn hết là ngươi lập tức rời đi."

Bất kể dụng ý đến gần mình của nàng là cái gì, hắn tuyệt đối sẽ không động tâm, huống chi nàng còn là một tiểu cô nương. Hắn cũng đã hơn hai mươi tuổi, đủ để coi nàng giống con gái của mình.

"Thật xin lỗi, ta không biết, chẳng qua là nơi này quá đẹp. Ta đã đi lạc đường." Phùng Si Tâm giống như hài tử làm sai chuyện, ngồi nghiêm chỉnh nghe giáo huấn.

Hắn cười lạnh, "Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng sao?" Cô nhóc này lấy cớ thật kém cỏi!

"Tại sao ngươi không tin? Ta chưa bao giờ nói láo ." Nàng cảm thấy bị mạo phạm.

Thanh âm Đông Phương Duật cứng nhắc lạnh lùng nói: "Không liên quan tới ta. Ngươi đi đi!"

Tượng đất cũng có tính năng của đất, tính tình ngày thường của nàng tuy tốt, nhưng vẫn biết nổi giận."Ta không muốn!"

"Ngươi nói cái gì?" Hắn trố mắt căm tức nhìn.

Phùng Si Tâm nhìn hắn mà tức giận, tựa như nai con dũng cảm, đang chuẩn bị đối kháng cùng sư tử."Ta ghét nhất người ta nói ta nói láo , trừ phi ngươi tin tưởng ta, nếu không ta cũng không đi."

"Lá gan của ngươi không nhỏ." Mắt hắn lộ vẻ nguy hiểm cười nhẹ.

Nếu như biết rõ hắn là Diêm hoàng, còn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn, như vậy nàng chính là cố ý muốn chết! Nếu không chính là thật không chút nào cảm kích, không cẩn thận lầm xông tới, vận khí nàng kia cũng không tránh khỏi thật tốt quá.

"Đây không phải vấn đề là gan lớn hay không lớn, mà là bất luận kẻ nào nghe được câu này cũng sẽ tức giận! Cho nên ta muốn ngươi nói lời xin lỗi với ta." khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói.

Đôi mắt đen hắc ám của Đông Phương Duật nhướng lên, "Ta làm việc chưa bao giờ nói lời xin lỗi với ai. Nếu ngươi không lập tức rời khỏi nơi này, thì đừng trách ta vứt ngươi xuống biển làm mồi cho cá!"

"Ngươi mới không dám! Bởi vì ta là khách của Diêm hoàng. Nếu ngươi không lễ phép với ta, hắn nhất định sẽ rất tức giận, sau đó sẽ xử phạt ngươi, ngươi sẽ không xong đâu." Nàng đắc chí nói.

Hắn khinh miệt cười nhạo, "Chỉ bằng nhóc con chưa dứt sữa như ngươi, ta tin tưởng không chỉ là Diêm hoàng, mà bất kỳ nam nhân đối với tiểu hài tử cũng sẽ không có hứng thú ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK