-'' Hả, khám ...khám thai. Anh đúng thật là điên, tôi làm sao có thể... Ưhm...''
Chưa kịp nói hết câu Đào Trạch đã bị Ưng Dụê hôn mạnh xuống. Nhẹ nhàng lướt qua khuyên môi của cậu, nơi xỏ khuyên có phần ngứa ngáy. Hắn chưa kịp đưa lưỡi vào đã bị cậu đẩy ra. Mắt phủ một tầng sương , Đào Trạch ủy khuất cất lời.
-'' Đúng là tôi có thai. Tự động leo lên giường alpha , rồi bị làm cho ễnh bụng lên . Anh không cần phải chịu trách nhiệm hay bao nuôi tôi. Tôi đủ ghê tởm để anh tránh xa rồi. Tạm biệt nhé Dụê Tổng, chúng ta gặp nhau có lẽ sẽ là lần cuối.''
Không chờ hắn đuổi theo Đào Trạch đã bỏ đi. Còn lại trong nhà vệ sinh một Dụê Tổng đang vò tóc mình đến rối tung. Đêm đó Đào Trạch không tài nào ngủ được, tên tiểu quái vật trong bụng có vẻ không vui. Ưng Dụê đang chìm mình trong bia rượu. Hắn nhấc điện thoại lên gọi một mạch cho cậu. 1 cuộc rồi 2,3 mười lăm cuộc thấy cậu không bắt máy. Tức đến muốn nổ tung, Ưng Dụê khoác áo, lảo đảo phi xe đến nhà Đào Trạch. Xe của hắn tông vào một cái xe tải. Hai ngày sau hắn tỉnh dậy rồi nhanh chóng được xuất viện.
Xuất viện xong người đầu tiên hắn nhớ là Đào Trạch. Nhưng nhớ rồi được gì, y chính xác là đã hận hắn đến tận xương tủy. Miệng ngậm điếu thuốc ra ban công , nhìn xuống có một thân ảnh đi qua đi lại. Là Đào Trạch, hắn vội hét to
-''Em vào đi , chân tôi đau quá.''
Câu nói của hắn khiến Đào Trạch xuýt chút là buông luôn cháo trong tay. Tay vội dập điếu thuốc cũng là lúc Đào Trạch lên tới.
-'' Mẹ tôi nói vì hợp tác hai công ty nên quan tâm tới anh một chút.''
-'' Chỉ vì chuyện hai công ty thôi sao? Còn chuyện của chúng ta...''
-'' Đây là hôn ước bắt buộc. Gia đình anh đã biết chuyện tôi có thai và cha của đứa bé là anh, cuối năm sau khi đứa bé ra đời chúng ta sẽ kết hôn.''
-'' Vậy Đào Trạch, em có còn yêu tôi không
.
.
.
.
.
* Bái bai*