Anh chỉnh lại cổ áo, Tạ Lan phát hiện tay anh rất đẹp, khớp ngón tay rõ ràng, cổ tay nhỏ nhưng cực săn chắc.
Chủ nhân của bàn tay ấy lên tiếng: “Chuyển Wechat cho tôi hay sao?”
Tạ Lan do dự một hồi rồi đáp: “Tôi không dùng Wechat.”
“Còn Alipay?”
“Cũng chưa mở, điện thoại tôi hư rồi, cậu nói số tài khoản ngân hàng cho tôi đi.”
“Không có cả Alipay luôn á?” Anh chàng ngẩng phắt đầu, hỏi: “Thảo nào giọng cậu là lạ, cậu là người nước ngoài à?”
“Người Trung Quốc.” Tạ Lan đính chính ngay: “Mặc dù tiếng Trung của tôi không tốt nhưng quốc tịch vẫn là Trung Quốc.”
Cậu đang thấy rất phiền, cực kỳ phiền.
Máy ảnh y chang nhau, túi máy ảnh đi kèm y chang nhau, lại còn cùng thích treo trên cặp.
Mà thứ ban nãy kéo cậu là cái quỷ gì thế?
Tạ Lan dòm chiếc cặp mà người đối diện đang đeo một bên vai, có phụ kiện hình lá ngô đồng nhỏ móc ở khóa kéo, ngoài ra còn có một thứ trông như máy đánh trứng làm bằng dây kẽm bị hở một khúc, có lẽ đây chính là thủ phạm đã gây ra một loạt chuyện xui xẻo này.
Cậu trai cúi đầu nhìn theo ánh mắt của cậu, nhíu mày gỡ “máy đánh trứng” xuống rồi thì thầm: “Cái thằng gợi đòn Xa Tử Minh này!”
“Đây là gì thế?” Tạ Lan tò mò hỏi.
“Dùng để mát xa da đầu, khơi thông kinh mạch trí não cho trẻ dốt đấy.”
What?
Người đối diện thản nhiên ném nó vào thùng rác: “Tôi tên là Đậu Thịnh, cậu tên gì?”
“Aron.” Tên tiếng Anh và tên tiếng Trung của cậu phát âm khá giống nhau*.
*謝瀾 [Xiè lán]: Tạ Lan.
“Ồ, cậu có người đón chưa?”
Tạ Lan khẽ mím môi, lí nhí đáp “rồi”.
Đậu Thịnh cầm điện thoại từ tốn đề nghị: “Tôi cũng đến đây để đón người, em họ tôi mới về nước. Tôi gọi điện cho con bé rồi sẽ đi tìm người đón với cậu, nhờ người đó bồi thường cho tôi, sau đó hai người tính với nhau sau, cậu thấy ok không?”
Thật ra chẳng có gì khác nhau hết, Tạ Lan cũng đâu quen biết gì với người tới đón mình nhưng cậu không còn cách nào khác, đành gật đầu.
Đậu Thịnh quay người đi gọi điện, cậu đứng nhìn ở cách đó không xa.
Chốc lát sau, cậu thấy Đậu Thịnh gõ bàn phím, vừa gõ vừa lầm bầm: “Có khi nào đi mất rồi không…”
Tạ Lan thuận miệng hỏi: “Em cậu hạ cánh lúc mấy giờ?”
“4 giờ 50 hạ cánh, nhưng hai mươi phút trôi qua rồi mà vẫn tắt máy.”
Tạ Lan vô thức sờ vé máy bay trong túi: “Em họ cậu đến từ Luân Đôn đúng không?”
“Đúng, ớ?” Đậu Thịnh ngẩng phắt đầu nhìn cậu: “Cậu cũng vậy à?”
Tạ Lan gật đầu: “Có thể đang chờ hành lý hoặc đang qua hải quan đấy, đến lối ra chờ đi.”
Đậu Thịnh tặc lưỡi: “Tôi quên khuấy vụ này, chú Tiểu Mã còn làm hẳn cái bảng để con bé vừa xuống máy bay là cảm nhận được vòng tay ấm áp của Tổ quốc nữa cơ.”
Dứt lời, anh móc tấm poster bị gấp lại ra khỏi cặp, trải rộng nó ra, phơi bày hai dòng chữ nổi bần bật trước mặt Tạ Lan.
[LanXie Tạ Lan]
Chào mừng cháu về nhà! (mặt cười toe toét)
Bé đẹp trai chấn động.
“Em họ cậu đây ấy hả???”
“Ừ.” Đậu Thịnh giơ tấm poster trước ngực rồi đi về phía trước.
“Khoan đã!”
Tạ Lan kéo tay áo anh lại, dùng cơ thể che đi hai dòng chữ kia.
Đậu Thịnh ngước mắt nhìn cậu: “Cậu làm gì dạ?”
Tạ Lan hỏi: “Cậu có biết mặt mũi con bé đó ra sao không?”
“Giờ ra sao thì không biết, có mỗi bức ảnh hồi sáu, bảy tuổi thôi, con nhỏ này nhìn cũng nghịch ngợm dữ lắm.” Đậu Thịnh lướt điện thoại rồi chìa cho Tạ Lan coi: “Nè.”
Đó là một đứa trẻ mắt đen, môi đỏ đứng dưới cây thông ở công viên, không vui nhìn thẳng vào ống kính.
Áo sơ mi ngắn, khăn quàng cổ nhỏ, áo khoác nhỏ, đôi giày da bé tí, cách ăn mặc hết sức bình thường của bé trai nước Anh, có một điểm duy nhất giống con gái là có một cái kẹp màu đỏ trên trán. Bởi vì đứa trẻ bị đập đầu mẻ trán, mẹ bé sợ tóc quẹt trúng vết thương nên mới ép bé kẹp tóc lên.
Tạ Lan nhìn về nơi xa xăm, đột nhiên muốn về nước Anh quá.
Tạ Cảnh Minh đúng là tàn ác mà, sao ông ấy nỡ lòng nào sai cái thứ yêu nghiệt này đến đuổi cậu về một cách kỳ cục như vậy chứ?
Cậu giật lấy tấm poster mà Đậu Thịnh đang cầm rồi thoăn thoắt gấp lại.
Đậu Thịnh nhăn mặt: “Cậu lại làm trò gì nữa đó?”
Ánh mắt của Tạ Lan đầy hận thù: “Cậu có chắc là nữ không?”
“Nhìn phát là nữ mà, liên quan gì tới cậu?”
Tạ Lan nhìn anh chằm chằm mà không nói một lời. Một lúc sau, Đậu Thịnh bỗng nhíu mày.
Trái cổ anh trượt lên xuống, anh bình tĩnh mở bức ảnh đó ra lần nữa rồi đưa tới cạnh mặt Tạ Lan.
Thật lâu sau.
“À thì…”
“Xin hỏi tên tiếng Trung của thiếu hiệp là…”
“Tạ Lan.”
“…”
Sau khi kiểm tra thông tin trên thẻ căn cước, hai người im như ve sầu mùa đông.
Đến lúc Tạ Lan lên tiếng chào hỏi: “Lần đầu gặp, cậu khỏe chứ?”
Nghe chẳng khác gì “Lần đầu gặp, sao cậu còn sống thế?”
Khóe môi Đậu Thịnh co rúm thật lâu mới nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, khỏe, còn cậu?”
Tạ Lan chưa kịp trợn trắng mắt thì anh lại tặc lưỡi, sáp tới gần cậu hơn, thì thầm: “Hồi nhỏ cậu thích kẹp tóc à? Vậy giờ còn… sở thích đặc biệt đó nữa hông?”
“…”
Tạ Lan phải dùng hai ngón tay cái bẻ khớp tám ngón còn lại, mới giữ nổi biểu cảm của mình không quá ác: “Mẹ cậu có biết tôi là con trai không?”
Đậu Thịnh ngẫm nghĩ: “Chắc là biết, nhưng bà ấy không nói rõ qua điện thoại.”
“Còn ai biết chuyện này nữa không?” Tạ Lan hỏi tiếp.
“Chuyện gì?”
Đôi mắt Tạ Lan hiện rõ hai chữ hung bạo: “Em gái họ.”
“À… Cái này à…”
Đậu Thịnh luồn tay vào túi sờ điện thoại, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vài fan thôi, ừm… cụ thể là một triệu.”
Tạ Lan không nghe rõ: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Đậu Thịnh tỉnh rụi ngẩng đầu lên: “Chắc có mình tôi hiểu lầm thôi à, đi nào, tài xế đang chờ chúng ta ở bãi đậu xe đó!”
*
Tài xế Tiểu Mã là một ông chú mắt một mí, mập mạp, hay cười, lúc gặp mặt chào hỏi luôn tạo ấn tượng hết sức gần gũi với người đối diện.
Xe nhanh chóng lái ra khỏi đường cao tốc trên sân bay, tiến vào cầu vượt ở thành phố H, dưới cầu là con sông chia thành phố làm hai nửa. Ánh chiều tà hắt xuống mặt sóng lăn tăn, hình ảnh phản chiếu của thành phố ngập trong nắng vàng rực rỡ.
Tiểu Mã vừa lái xe vừa giới thiệu: “Khu chung cư nhà ta tên là Vọng Giang Lệ Ảnh, cháu nhớ nhé, trước đây thì gọi là Vọng Giang Hạng Ngoại, lúc đón xe nói cái nào cũng được.”
Tạ Lan biết Vọng Giang Hạng Ngoại, cái tên này từng xuất hiện rất nhiều lần trong cuốn sổ tay của mẹ cậu. Vọng Giang Hạng Ngoại có cây ngô đồng cao chọc trời, từ nhà xuống dưới phải đi qua ba mươi hai bậc thang, ánh mặt trời len lỏi qua những chiếc lá ngô đòng đan xen nhau để lại những vầng sáng loang lổ rực rỡ trên mặt.
Tạ Lan cụp mắt, trong thâm tâm cậu cực kỳ chống cự chuyện ở nhở nhà người lạ, cậu định bụng chút nữa ăn cùng gia đình sẽ khéo léo từ chối.
Bỏ qua thằng con không đáng tin, Triệu Văn Anh là một người phụ nữ rất có khí chất, mặc một chiếc đầm bằng vải cashmere liền thân màu nâu nhạt, xinh đẹp mà phóng khoáng.
Dường như bà rất quen thuộc với cậu, không hề tỏ ra xa lạ hay khách sáo, Tạ Lan vừa bảo “cháu chào dì” là bị bà kéo đi rửa tay, sau đó đè xuống ghế ngồi vào bàn ăn.
Triệu Văn Anh cười tít mắt: “Cháu ngồi máy bay mệt lắm rồi đúng không? Dì nói cháu nghe, ở chỗ dì cháu cứ tự nhiên như ở nhà, tục ngữ có câu ‘đi thì ăn sủi cảo, về thì ăn mì’, suốt cả chiều nay dì không làm món gì khác, chỉ nấu mỗi bát mì này thôi, cháu nếm thử xem.”
Trong bát sứ là bào ngư vỏ trắng hầm trong nước dùng vàng, nom tươi sáng và đẹp mắt cực kỳ, che lấp cả mì tươi tự làm bên dưới. Triệu Văn Anh đưa đũa cho Tạ Lan rồi chu đấo đặt nĩa cạnh tay cậu.
Nói cảm ơn xong, Tạ Lan vừa cầm đũa lên thì chợt nghe thấy tiếng thở dài đầy bùi ngùi của Triệu Văn Anh.
“Cháu giống Lãng Tịnh thật đấy.” Bà nhẹ nhàng tâm sự: “Thời đi học cậu ấy nói muốn sinh một đứa đẹp trai, dạy dỗ sao cho thật xuất sắc và biết phép tắc để dẫn ra ngoài cho nở mày nở mặt. Giờ mới thấy cậu ấy muốn gì được đó, kết hôn với người mình thích, sinh được một đứa con trai tuyệt vời như vậy, ông trời đúng là chiều cậu ấy quá chừng.”
Bàn tay đang đặt trên đùi của Tạ Lan khẽ run.
Mẹ của Tạ Lan tên là Tiêu Lãng Tịnh, khoảng bốn năm tháng kể từ khi bà qua đời, lúc sửa sang lại di vật Tạ Lan đã phát hiện cuốn nhật ký mà bà liên tục viết trong suốt hai mươi mấy năm.
Tạ Lan cũng nhìn thấy những lời Triệu Văn Anh vừa nói trên những trang giấy đã ố vàng ấy. Những chữ viết dần phai mực đó mở ra trước mắt cậu, thời thiếu nữ trong sáng của mẹ mà cậu chưa được nghe kể bao giờ, nhưng thời gian đã vĩnh viễn cướp bà khỏi cậu.
Ký ức ùa về khiến Tạ Lan nuốt lời từ chối đã nghĩ kỹ xuống bụng.
“Lan Lan.” Triệu Văn Anh dịu dàng hỏi: “Bố cháu bảo cháu muốn thi đại học trong nước, không muốn lấy quốc tịch Anh à?”
Tạ Lan không chắc Tạ Cảnh Minh đã kể mâu thuẫn giữa hai cha con họ với bà nhiều cỡ nào, nên chỉ ậm ừ cho qua.
“Thế dì giúp cháu liên hệ với trường nhé? Không thể chậm trễ việc học được, phải đăng ký lớp đã.”
Tạ Lan nghe vậy thì hơi bất ngờ, cậu cứ ngỡ Tạ Cảnh Minh sẽ nhờ bà thuyết phục mình chứ.
Triệu Văn Anh cầm điện thoại gửi vài tin nhắn rồi hỏi Tạ Lan: “Cháu học lớp mấy rồi?”
Tạ Lan ngập ngừng: “Chắc tầm lớp mười một trong nước ạ.”
“Vậy giống Đậu Tử, cháu học chương trình gì?”
“Chương trình tự chọn môn học ạ, cháu chọn Toán, Lý, Hóa và Kinh tế.”
“Thế cháu thạo môn nào hơn?”
“Toán ạ.”
Tạ Lan nói tiếp: “Mà trong nước thì chắc cháu yếu môn Văn nhất rồi ạ.”
Triệu Văn Anh làm dấu ok: “Bố cháu nói cháu không chịu đổi quốc tịch, hộ khẩu vẫn còn ở đây. Đúng lúc ngày mai là lớp mười một sẽ khai giảng, hiệu trưởng đồng ý cho phép cháu đến lớp Đậu Tử học mấy ngày, đợi đến kỳ thi chia lớp sẽ xem coi chia qua lớp nào thì hợp.”
Tạ Lan đã tìm hiểu hệ thống giáo dục trong nước, gật đầu cảm ơn bà.
Triệu Văn Anh đổi sang giọng Lão Phật Gia, hỏi Đậu Thịnh: “Lần này chia lớp thế nào?”
Đậu Thịnh ngồi xiêu vẹo trên ghế nghịch điện thoại, thờ ơ đáp: “Lớp tự nhiên chia làm hai lớp A, một lớp A thường lấy top 50, một lớp Toán Lý A [1] chạy nước rút để tự đăng ký vào năm sau, lấy top 30 của hai môn Toán Lý, ai thỏa mãn cả hai điều kiện thì sẽ được ưu tiên xếp vào lớp Toán Lý A, số còn lại sẽ được xếp theo tốp 50 một lớp.”
[1] Lớp Toán Lý A là lớp dành cho những người đạt điểm A hai môn Toán, Lý (A-, A, A+), còn lớp A thường dành cho những người đạt điểm A tất cả các môn.
Anh nói rất chậm, không biết là sợ Triệu Văn Anh không hiểu hay cố tình muốn giải thích rõ ràng cho Tạ Lan.
Triệu Văn Anh gật đầu: “Lớp 11/4 của con chắc đa phần vào Toán Lý A hết nhỉ?”
Đậu Thịnh “dạ” một tiếng: “Đổi tên lớp thôi ạ, có vài đứa hạng thấp bị chuyển đi, còn giáo viên thì không đổi.”
Tạ Lan nghe xong cũng hiểu, có vẻ lớp 11/4 là lớp học giỏi nhất hiện giờ.
Bất ngờ phết, một kẻ đến nam hay nữ cũng không phân biệt được mà học ở lớp giỏi nhất khối.
Triệu Văn Anh ngoái lại nói với Tạ Lan: “Cố gắng lọt top 300 nhé. Dì nghe nói giáo viên được phân cho các lớp trong top 300 đều giỏi cả đó!”
Top 300!
Tạ Lan nghe mà giật nảy, ngồi thẳng lưng ngay.
“Tổng cộng có bao nhiêu người ạ?”
Triệu Văn Anh trầm trồ: “Khóa này đông lắm, ban tự nhiên đã hơn sáu trăm học sinh rồi!”
“…”
Hình như hai người này, đang hiểu lầm gì đó về điểm học tập của cậu nè!
Tạ Lan đang vắt óc nghĩ cách giải quyết hiểu lầm này thì Triệu Văn Anh bỗng nhìn về phía Đậu Thịnh, vẻ mặt hòa nhã thoáng chốc biến mất tăm.
“Đúng rồi, bánh kem mẹ bảo con đặt đâu?”
Tạ Lan ngơ ngác, sau khi lấy lại tinh thần thì cậu vô thức siết nắm tay nhìn Đậu Thịnh.
Đậu Thịnh lấy thêm một bát mì cho mình, cúi đầu húp mì sùm sụp rồi trả lời bình thản qua loa: “À, con quên rồi!”
“Quên???” Giọng Triệu Văn Anh đột nhiên vút cao: “Con làm ăn kiểu gì vậy hả? Mẹ mày chỉ dặn mày có hai việc, một là ra sân bay đón người, hai là đặt bánh kem, nhiêu đó cũng làm không xong là sao?!”
Triệu Văn Anh mắng anh xối xả, Đậu Thịnh xoa tai, cắm cúi ăn mì chứ nào dám cãi.
Tạ Lan thầm thở phào nhẹ nhõm, mới gặp nhau lần đầu mà đã cùng nhau tổ chức sinh nhật thì gượng gạo biết mấy. Cứ thế, xét về mức độ nào đó, cậu bỗng thấy biết ơn thái độ qua quýt của Đậu Thịnh.
Tạ Lan vừa yên lòng thì tiếng khóa cửa bỗng kêu “tít”, Tiểu Mã lái xe đi đâu đó đã quay về với một chiếc hộp trắng tinh lớn trên tay.
“Đậu Tử à, chú cạn lời cháu luôn đó, bánh kem mà cũng để quên trong cốp nữa, may mà chú chưa lái xe đi. Chấn chỉnh lại đi nhóc.”
Đậu Thịnh: “…”
Tạ Lan: “…”
Tạ Lan sẽ không bao giờ ngờ rằng, đây vẫn chưa phải cú sang chấn cuối cùng của hôm nay. Bởi vì tâm trạng lên xuống như chơi tàu lượn siêu tốc của cậu suốt ngày hôm nay đã được đẩy lên cao trào khi Triệu Văn Anh mở nắp bánh kem.
Dòng chữ trên bánh kem bơ núng nính được viết bằng màu xanh dương Tiffany mộng mơ.
Tạ Lan:
Sinh nhật vui vẻ, thanh xuân tươi đẹp, đáng yêu vô địch!
Dưới vương miện nhựa ở góc bánh kem được in kèm dòng chữ tiếng Anh viết tay: Princess.
“Mẫu bánh của tiệm đấy.” Đậu Thịnh đính chính ngay: “Chớ tớ đây đời nào nghĩ ra mấy câu quê mùa kiểu đó.”
Tạ Lan ngồi thẩn thờ, chết trong lòng một đống.