EDIT: Tô Bún OTP Siu Riêu ( FB Đậu Hũ Mềm)
Tần Lệ mới vừa tuyên bố tan học không bao lâu, Hoắc Chu không chờ nổi mà gấp gáp đẩy cửa phòng học dương cầm ra, Kiều Quang Vũ ngồi bên cạnh đàn thấy hắn, cả người như sáng lên, vẫn có chút kiềm chế mà ngồi tại chỗ, chỉ là ánh mắt vì vui sướng mà sáng ngời, ngữ khí cũng nhẹ nhàng: "...Anh đã đến rồi."
Hoắc Chu gật đầu với Tần lệ, cô tự giác dọn dẹp sách dạy đàn rồi rời đi, sau đó hắn mới đến bên cạnh Kiều Quang Vũ, cúi đầu, tựa như muốn hôn lên Kiều Quang Vũ.
Kiều Quang Vũ đúng lúc mà nhắm mắt lại, môi hơi mở ra, lông mi rung động đã bán đứng tâm tình khẩn trương của cậu.
Ánh mắt Hoắc Chu tối đi, đứng dậy, cười xoa xoa đầu cậu: "Hôm nay học thế nào?"
......!Học thế nào không phải hắn thấy rồi sao? Kiều Quang Vũ nói thầm, còn trộm nghĩ ông chủ Hoắc có phải đã nghe nói ánh trăng sáng trở về rồi không, càng ngày càng cấm dục, trước kia còn hưng phấn thân mật, bây giờ hôn môi lại ghét bỏ.
Cũng may mà không hôn, buổi sáng ăn không ít sủi cảo tôm, cậu còn sợ Hoắc Chu phát hiện mùi vị tôm đầy miệng cậu đây này!
Trên mặt tỏ vẻ ngây thơ: "Còn phải luyện tập thêm, đoạn nhỏ thứ 2 và đoạn thứ 3 đều học rồi, cô Tần bảo nhanh nhất là tuần sau em có thể học xong đầu khúc này."
Có lẽ Hoắc Chu rất hài lòng với biểu hiện ngoan ngoãn của cậu, gật đầu nói: "Đến lúc đó đàn cho anh nghe."
"Được." Kiều Quang Vũ chớp mắt, cười nói, "Không đàn cho anh nghe còn cho ai nghe, anh là thính giả duy nhất."
Hoắc Chu cũng cười, nắm tay cậu đi ra, Toàn Tuyền đứng một bên xe chờ bọn họ, mặt không biểu tình mà thay họ mở cửa xe, toàn bộ quá trình không liếc về phía Kiều Quang Vũ lấy một cái.
Toàn Tuyền lái xe, Kiều Quang Vũ và Hoắc Chu ngồi ở ghế sau.
Hoắc Chu nắm tay Kiều Quang Vũ đặt trên đầu gối mình, lại vỗ vỗ mua bàn tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve: "Đến Tường Vi Đen."
"Vâng, giám đốc Hoắc." Toàn Tuyền lái xe hướng đến nhà hàng Pháp mà sáng sớm đã đặt chỗ.
Kiều Quang Vũ vừa nghe được khóe mắt run rẩy, tên nhà hàng này....Mỗi lần cậu nghe đều không quen, lúc trước học đại học, bạn học trong ký túc xá thích kể chuyện cười người lớn, có người so sánh nó với hoa tường vi, nhất là tường vi đen......!Người tà tâm thấy dâm.
Cậu từng kể với Toàn Tuyền mấy chuyện cười này, chẳng qua cho dù Toàn Tuyền biết cũng có thể mặt không đổi sắc mà nói thì ra tên đó còn có ý nghĩa khác như vậy.
Mắt Kiều Quang Vũ chuyển sang Hoắc Chu, khụ, chắc chắn ông chủ sẽ không biết ý tưởng thô tục thấp hèn đó của bọn họ.
Hoắc Chu thoạt nhìn không giống người 30 tuổi, hắn thường xuyên mặc vest, không phải lúc nào cũng màu đen, màu chàm hoặc xanh đen, có đôi khi là màu xám đậm, kiểu dáng vest của hắn cơ bản không lặp lại.
Người này chẳng những chú ý ăn mặc, lớn lên không kém ai, sự nghiệp lại thành công, nếu không phải là gay, người muốn làm mẹ vợ hắn có thể xếp dài từ cổng lớn phía Đông tới cổng lớn phía Tây.
Cho dù như vậy, mấy năm gần đây không thiếu cả trai lẫn gái như thiêu thân lao đầu vào lửa, Kiều Quang Vũ bị liên lụy chịu không ít ánh mắt ghen tị lẫn hâm mộ.
Thư ký Toàn lái rất nhanh, khi hắn nói "Tới rồi, mời xuống xe", Kiều Quang Vũ không phản ứng kịp, cuối cùng Hoắc Chu kéo tay cậu xuống xe, lúc này cậu mới phát giác, thế mà Hoắc Chu vẫn luôn nắm tay cậu —— hắn chấp nhất bàn tay đánh đàn giống ánh trăng sáng biết bao!
Hoắc Chu đưa Kiều Quang Vũ ngồi xuống một cái ghế dài dựa cửa sổ, Toàn Tuyền thức thời rời đi, hắn sẽ tính toán đại khái thời gian hai người ăn xong lại đến.
Người phục vụ đi đến, hỏi bọn hắn muốn gọi món gì.
"Có gì đề cử không?" Hoắc Chu tùy ý lật xem thực đơn.
"Đề cử hôm nay là tôm hùm hấp kiểu Pháp......" Người phục vụ nói.
Kiều Quang Vũ âm thầm nuốt nuốt nước miếng, nghĩ thầm tôm hùm ngon vô cùng, cắn một ngụm tất cả đều là thịt, cực kỳ sướng!
Nhưng mà cậu chỉ có thể nhỏ máu trong lòng, mặt khác tiếc nuối: "Xin lỗi, tôi dị ứng hải sản."
——Anh Tuyền nói rằng không thể chờ ổng chủ tự mình nhớ, muốn cậu mọi lúc vờ như chuyện bình thường nhắc nhở hắn thói quen của ánh trăng sáng, đây là điều mà thế thân chuyên nghiệp cần phải làm.
Người phục vụ hiểu ngay lập tức, biết ý đề cử những món ngon đặc sắc khác, trong đó có ốc sên kiểu Pháp nhưng ăn lúc này lại không lịch sự, xét tính tình ánh trăng sáng mà nói chắc chắc sẽ không đồng ý, sò biển thì không sạch miệng, cuối cùng chỉ có thể như thường lệ mà gọi bò bít tết và thịt ngực vịt, đồ ăn nước Pháp chú ý khéo léo và tỉ mỉ, lượng đồ ăn không nhiều, chút thịt này còn chưa đủ nhét kẽ răng Kiều Quang Vũ.
Bò bít tết kiểu Pháp:
Nhưng cậu cũng chỉ có thể mỉm cười nói: "Vậy là đủ rồi, cho bình rượu vang đỏ."
* Toi không biết gọi món nhà hàng sang của quý ss tộcss nó như nào nên nghe hơi phèn tí, bạn nào thấy như nào hay hơn thì cmt nhé!
Sau đó trong quá trình ăn bữa lại cực lực kiềm chế nhấp môi số rượu vang đỏ có nồng độ không cao lắm.
*Rượu vang đỏ của Pháp:
Kiều Quang Vũ không dị ứng hải sản, ngược lại dị ứng với cồn, triệu chứng khi dị ứng của cậu không nổi sởi như những người khác, mà sẽ sốt nhẹ liên tục, cơ bản là mỗi lần uống rượu đều sốt nhẹ suốt một tuần.
Thoạt nhìn không nghiêm trọng nhưng bác sĩ đã cảnh cáo cậu, nếu cứ tiếp tục mạo hiểm như vậy, nội tạng và hệ thống miễn dịch sẽ bị tổn thương.
Cho nên mỗi lần ở bên Hoắc Chu, cậu luôn mang theo một bình thuốc nhỏ, bên trong khổ sâm*, cúc hoa, ô mai, ngũ vị tử, quất da, dâu tằm từ trung dược chế thành thuốc viên, uống xong rượu uống liền hai viên, giúp giải bớt lượng cồn trong cơ thể.
*Gốc trong QT là khổ thâm, nhưng mình tìm thì chỉ thấy khổ sâm.
Khổ sâm mọc rất nhiều ở các tỉnh phía nam Trung Quốc, tức là có thể hái ở biên giới Việt- Trung và có tính hàn, vị cực đắng, có rất nhiều tác dụng, trong đó có giảm dị ứng.
=)))) Đúng là như tên truyện, chỉ để giảm dị ứng mà đắng thôi rồi.
Phương thuốc này là Toàn Tuyền tìm cho cậu.
Chẳng qua việc này Hoắc Chu không biết, Kiều Quang Vũ muốn uống thuốc, còn phải tránh ánh mắt Hoắc Chu, vì thế cậu lấy cớ đi toilet.
Toilet nhà ăn xa hoa, đương nhiên không cần xếp hàng, sau khi thuận lợi vào, Kiều Quang Vũ tránh trong gian nhỏ mà uống thuốc.
Lúc ra, cậu phát hiện toilet có người.
Đó là một người đàn ông rất trẻ tuổi, sắc mặt hơi tái, nhưng ngũ quan đẹp đẽ, đang đứng ở trước bồn rửa tay, hình như hơi do dự.
Không hiểu tại sao, Kiều Quang Vũ lại cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu đó.
Mắt cậu tinh, thấy ống tay áo khoác của anh dính chút rượu vang đỏ.
Ồ......!Thì ra là thế, người nọ định tẩy sạch vết dơ của rượu vang đỏ.
Hẳn là mới ăn một nửa, vẫn chưa đi được, nghĩ sẽ làm hỏng hình tượng tốt đẹp lúc xã giao, nhưng lại lo lắng tẩy tay áo không sạch hết được hoặc là không thể tẩy, nên đang do dự.
Oái ăm là bộ vest anh ta đang mặc có màu trắng, dấu vết trên tay áo rất rõ.
"Khụ, cần giúp đỡ không?" Kiều Quang Vũ đi đến bên người anh ta.
Thanh niên có vẻ khá kinh ngạc, anh chỉ chỉ vết bẩn trên tay áo: "Cái này, cậu làm được sao?"
"Được." Kiều Quang Vũ búng tay một cái, cười đắc ý, thuần thục mà từ trong ngăn tủ bên dưới bồn rửa tay tìm ra bàn chải đánh răng dùng một lần, xé mở túi đóng gói, giũ ra tuýp kem đánh răng nhỏ đưa tới, "Anh không biết tuyệt chiêu nhỏ trong sinh hoạt sao, kem đánh răng hữu hiệu hơn bột giặt nhiều."
Cậu vươn tay với thanh niên, ma xui quỷ khiến, thế mà đối phương cũng đưa áo khoác qua.
Kiều Quang Vũ bôi kem đánh răng lên vết rượu vang đỏ, dùng bàn chải thủy tinh dính nước nhẹ nhàng chà sát, không quay đầu lại mà nói: "Lấy giúp tôi chút khăn giấy."
Thanh niên làm theo, đưa khăn giấy cho cậu, liền thấy cậu lau ở giữa mảng bọt màu hồng phấn.
Sau vài lần lau qua lau lại, chút xíu rượu vang đỏ trên tay áo đã cơ bản không thể thấy được nữa.
"Bọc bao nilon sẽ mau khô hơn." Kiều Quang Vũ lại lấy nilon màu đen vốn ngoài đựng rác thì vô dụng, chọc cái lỗ nhỏ ở mặt trên, bỏ áo khoác vest màu trắng vào, hướng về máy hong khô để gió nóng thổi vào trong túi "Biết làm rồi chứ, anh thử xem."
Thanh niên tò mò bước qua, học theo động tác của Kiều Quang Vũ, đưa bao nilon đến trước miệng máy hong khô, nghi hoặc: "Như này......!Thật sự hiệu quả?"
Hai phút sau, thanh niên sờ sờ tay áo đã khô hoàn toàn, không khỏi trừng lớn ánh mắt xinh đẹp.
"Haha, tôi không lừa anh đúng chứ?" Kiều Quang Vũ vỗ vỗ bả vai đối phương, như ông cụ non nói, "Trước khi xã giao phải chuẩn bị tuyệt chiêu nhỏ, học hỏi thêm đi người anh em!"
"......" Đại loại là lần đầu tiên gặp người như Kiều Quang Vũ, thanh niên khóe miệng run run, không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng rụt rè nói hai chữ, "Cảm ơn."
"Khách khí gì chứ, ra tay giúp đỡ, mọi người đều vui vẻ." Kiều Quang Vũ xua tay với anh rồi đi.
Ra khỏi toilet, Kiều Quang Vũ lại trở về biểu tình cao quý, diễm lệ mà lạnh lùng, trở lại ghế dài "Xã giao" với ông chủ Hoắc.
Bình bình đạm đạm qua một bữa cơm, Kiều Quang Vũ đã vứt khúc nhạc đệm nhỏ tại toilet ra sau đầu, lúc đi ra khỏi nhà hàng cùng Hoắc Chu, lại gặp được thanh niên vest trắng.
Hoắc Chu lập tức không đi được nữa.
Đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm thanh niên đối diện, môi Hoắc Chu hạ xuống, có chút nghẹn ngào: "......!Tiểu vũ."
"Giám đốc Hoắc?" mặt Kiều Quang Vũ lộ vẻ khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc mà từ trên người Hoắc Chu chuyển qua trên người thanh niên, thật ra cũng không trách cậu được, "Vũ" với "Vũ" đồng âm, cậu còn tưởng rằng gọi Hoắc Chu cậu.
"Ổ tiên sinh."
Toàn Tuyền không biết tới từ nơi nào đã không giam trầm mặc quỷ dị của ba người, Toàn Tuyền có lẽ đã không nhìn thấy Hoắc Chu cận hương tình kiếp*, cũng không nhìn thấy Ổ Vũ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chỉ là bình đạm mà không mất cung kính mà chào hỏi, sau đó đứng ở vẻ mặt mộng bức Kiều Quang Vũ bên người.
*Cận hương tình kiếp: không biết phải edit sao cho thoát nghĩa nên mình giữ nguyên, cụm này có nghĩa là lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng ( tham khảo từ leosansutu).
Trong ngữ cảnh này mình hiểu là xa người mình thích quá lâu, đến khi gặp lại cảm xúc đong đầy, bối rối, khó thốt thành lời.
Kiều Quang Vũ đột nhiên mở to hai mắt —— Ổ Vũ! Anh ta chính là Ổ Vũ! Ánh trăng sáng trên đầu quả tim của Hoắc Chu!
Rốt cuộc thấy ánh trăng sáng đời thực rồi!
Kiều Quang Vũ đang chuẩn bị lùi xuống đứng xem, đã bị Toàn Tuyền từ phía sau ẩn ý nhắc nhở, vì thế cậu nhanh chóng phô bày kỹ thuật diễn "Trước bừng tỉnh đại ngộ, sau ảm đạm, bi thương" đã luyện tập trước gương, sau đó miễn cưỡng cười nói: "Giám đốc Hoắc, mọi người cứ nói chuyện, tôi* còn có việc, đi trước......"
*Khúc này mình cho xưng hô tôi vì đang diễn giấu ánh trăng sáng.
Chữ "Đi" kia còn chưa nói xong, Hoắc Chu lập tức chặn đứng thủ đoạn của Kiều Quang Vũ: "Suýt chút nữa quên, buổi chiều còn phải về công ty một chuyến."
Hoắc Chu nhìn vào đôi mắt Ổ Vũ, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp: "Cậu khó có cơ hội được về nước, lần sau tìm thời gian, chúng ta cùng tụ tập vui vẻ."
Ổ Vũ cứng đờ gật gật đầu, cũng phức tạp mà nhìn Kiều Quang Vũ bên cạnh Hoắc Chu: "......Được, phương thức liên lạc của tớ cậu biết rồi, mấy năm nay cũng chưa từng đổi."
Hoắc Chu ừ một tiếng, áp lại sức phản kháng, kéo Kiều Quang Vũ đến xe của hắn, tự mình mở cửa xe, trước tiên nhét Kiều Quang Vũ vào, sau đó cũng nhét mình vào trong xe.
Thư ký toàn năng Toàn Tuyền máy móc nói tạm biệt với Ổ Vũ, còn cung kính đưa danh thiếp Hoắc Chu cho đối phương.
Vừa lên xe, Hoắc Chu liền buông tay Kiều Quang Vũ.
Hô hấp hắn rối loạn, cả người mất đi sự bình tĩnh trước đó.
Kể từ lúc xe bắt đầu đi, hắn đã hoàn toàn quên muốn đi đâu để giải quyết công việc với Toàn Tuyền, hai mắt thất thần, hiển nhiên vẫn còn nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy Ổ Vũ vừa rồi.
Kiều Quang Vũ mừng rỡ không làm phiền Hoắc Chu, nhưng cũng không ném đạo đức của chức nghiệp thế thân chuyên nghiệp ra chuồng gà mà yên lặng ngồi trên xe, nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, làm hốc mắt đỏ lên.
Chờ đến khi Hoắc Chu bình phục cảm xúc, quay đầu nhìn lên, liền thấy Kiều Quang Vũ đang nhìn đầu gối của mình bằng con mắt hồng hồng ngơ ngác, sắc mặt trắng bệch, cả người lộ ra trạng thái mất mát.
Hoắc Chu hô hấp chững lại, trong lòng không hiểu vì sao mà tê rần.
Tác giả có lời muốn nói: Kiều Quang Vũ:...Tôi diễn rất đạt đúng chứ!
Toàn Tuyền: Ha hả
Vừa đọc vừa edit vừa beta, mọi người góp ý nhé!.
Danh Sách Chương: