Ánh Dương đi đến vỗ vai cô.
“Ai au, ra tay mạnh quá nha. Thì cuối năm rồi phải tích cực dậy sớm để học chứ.”
“Hay là có người hẹn cậu nên mới dậy sớm như vậy hả.”
“Oan uổng quá, làm sao như thế được chứ.”
Hai cô gái xinh đẹp vừa nắm tay vừa đi cười nói thu hút không ít ánh mắt đến.
“Thục Như, chào buổi sáng.”
Hai người phía trước đang cười nói vui vẻ thì có giọng nói sau lưng gọi cô lại. Thục Như quay ra sau nhìn hóa ra là người mà cô căm hận nhất là Mạc Nhi. Nụ cười trên mặt cô thu lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mạc Nhi.
“Chào.”
Thục Như nhìn lướt qua Kiều Phong đứng bên cạnh cô ta cười khinh bỉ, kéo tay Ánh Dương rời đi.
Mạc Nhi thấy vậy tưởng là Thục Như ghen nên nở nụ cười trên môi nhanh chóng thu lại nhìn Kiều Phong nhỏ nhẹ nói.
“Kiều ca, là Mạc Nhi không tốt khiến Thục Như hiểu lầm rồi.”
“Em đừng lo, cô ta không ghen đâu. Với lại anh với cô ta cũng chả có gì liên quan cả. Là do cô ta tự tưởng tượng ra thôi.”
Vỗ tay trấn an Mạc Nhi ánh mắt Kiều Phong vẫn dõi theo bóng lưng của Thục Như. Hôm nay anh cảm thấy cô có gì thay đổi, ánh mắt không còn dõi theo hắn nữa. Nụ cười cũng không còn thấy chỉ là một ánh mắt lạnh lẽo cho hắn mà thôi.
“Hừ có gì phải quan tâm, qua hai ba ngày cô ta lại chạy đến thôi.”
Kiều Phong nghĩ trong lòng thầm trấn an bản thân. Hai người sóng vai nhanh chóng vào lớp.
Thục Như học lớp 12A1, thích ngồi dãy cuối. Tuy cô học không kém lắm nhưng thể thao lại rất tốt. Nhất là bóng chuyền, chiều nay cô cũng có trận thi đấu bên trường khác nên buổi chiều có tiết của cô được miễn để đi thi đấu.
“Thục Như, hôm nay cậu phải cho trường khác thấy sự uy dũng của trường chúng ta.”
Mấy năm trước trường của cô đều thua nên lần này bọn họ rất mong chờ trận đấu này. Thực Như đã nghe loáng thoáng đâu đây những ý tưởng trốn tiết để đi xem trận đấu của cô.
“Nếu có cậu cổ vủ thì nhất định tớ sẽ thể hiện tốt đó Ánh Dương à.”
“Eo, đừng nói bằng giọng đó chứ. Tớ nổi hết cả da gà đây rồi này.”
Ánh Dương giả bộ xoa hai cánh tay đánh vai cô. Xung quanh chổ ngồi của cô cũng không kéo đến những người cổ vũ. Hai người kia đi vào lớp cũng thấy, Kiều Phong thì nhíu mày hắn nhớ là cô từ chối tham gia trận đấu mà muốn đi theo hắn đi thư viện. Mạc Như thì thấy cô là tâm điểm liền chán ghét không thôi. Có mỗi một trận đấu bóng chuyền thôi mà làm gì mà phấn khích đến như vậy.
“Thục Như, cô đừng quên là hứa với tôi đi thư viện rồi.”
Kiều Phong buông tay Mạc Nhi đi đến trước mặt Thực Nhi nhìn cô nói, ánh mắt vẫn không ưu gì cô mà lời nói lại trái ngược đến thế.
“Có lẽ Kiều bạn học đã hiểu lầm gì đó rồi, tôi không hứa gì hết. Lúc trước tôi nói nhưng anh không đồng ý nên thôi. Với lại trận đấu này đối với tôi rất quan trọng nên tôi không thể bỏ ngang được.”
Thục Như nhìn Kiều Phong nói, anh giật mình đúng là lúc trước có vậy nhưng khi đó Thục Như mè nheo đi theo anh. Anh chán ghét liền rời đi, anh nghĩ thể nào cô cũng sẽ bám theo.
Nhưng không ngờ đến hôm nay cô lại thay đổi quyết định không muốn đi theo anh nữa. Ánh Dương thấy ánh mắt muốn giết người của Kiều Phong thì không dám hó hé, dù sao địa vị của Kiều Phong trong cái trường này rất lớn. Mà Thục Như cũng không kém là bao, còn Mạc Nhi cô ta là đứa con rơi mấy năm nay mới được đem về. Một bước từ chuột nhắt lên phượng hoàng, với tính cách dễ thương hiền hậu rất thu hút bao nhiêu người khác giới.
Nhưng đối với con gái thì có thể nhìn ra bộ mặt của cô ta, ai biểu gu của đám đàn ông con trai bây giờ là nhưng đứa thảo mai cơ chứ.
“Thầy vào thầy vào, mau lên.”
Tiếng chuông báo vang lên, cả đám xôn xao chạy tán loạn về chỗ ngồi của mình. Ánh Dương ngồi trước cô, Kiều Phong với Mạc Nhi thì ngồi cùng nhau ở dãy giữa. Tiết đầu là tiết toán, Thục Như cực kì chú tâm vào bài học. Cô phải cố gắng đậu đại học thì mới có thể phụ giúp cha và anh hai vững mạnh công ty.
Kiều Phong thấy vậy liền quay qua quan tâm nói nhỏ nhẹ chỉ giảng bài cho ả, Mạc Nhi cực kì vui vẻ mà e thẹn vâng lời. Khiến cho cả lớp ai cũng muốn nôn mửa, thầy giáo là một người cổ hũ nhưng vì gia thế của Kiều Phong nên chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở.
Thục Như thì không để vào mắt, trải qua bốn tiết học mệt mỏi như rút bòn hết đi sức lực của cô. Thục Như nằm trườn ra bàn, Ánh Dương thấy vậy chạy xuống bóp vai ân cần cho cô.
“Tí nữa cậu vào sân rồi, nên hôm nay bổn cô nương sẽ giúp ngươi xoa bóp chân tay.”
“Có việc tốt vậy à, không phải cậu muốn tui bao đồ ăn sao.”
“Làm gì có chuyện đấy.”
Ánh Dương mỉm cười xảo trá, Thục Như biết rõ tính tình của cô bạn thân này. Nhớ đến kết cục của cô nàng kiếp trước thầm nắm chặt bàn tay.
“Thục Như ơi, có người gửi cho cậu nè.”
Một bạn nữ đi tới cầm theo một túi đồ nhỏ đặt trên bàn của cô.
“Đây là ai đưa vậy.”
“Hình như là lớp 12A2, Lục Hạo hay sao mình không nhớ rõ tên cho lắm.”
“Ừ, cảm ơn bạn.”
“Không có gì, mình đi đây.”
“Ái chà, không ngờ Thục Như nhà ta lại được nhiều nam thần để ý đến vậy nha.”
“Đừng có tưởng tượng bậy bạ, mình với hắn không có quan hệ gì đâu. Nếu cậu muốn mình có thể cho cậu thứ này.”
Thục Như vươn tay lấy đồ ăn trong túi ra đưa cho Ánh Dương, cô nàng nhìn vậy cũng không muốn cầm lấy. Tuy cô nàng tham ăn thiệt nhưng không thể ăn những thứ không nên ăn.
“Không, cậu cầm đi. Đây là của cậu, tớ cũng không đói.”
Lục Hạo sao, Thục Như nhớ rõ hắn cũng nằm trong số “nô lệ” tình yêu của Mạc Nhi nhưng lại không xuất hiện lúc thời điểm cô chết. Tốt nhất tránh xa mấy tên mà kiếp trước bên cạnh ả Mạc Nhi đó ra.
Kiều Phong ngồi bên kia thấy vậy, bàn tay vô thức siết chặc. Không ngờ Thục Như lại nhận quà của những đứa con trai khác, đây là muốn làm cho hắn xem để hắn ghen hay sao. Đừng có mà mơ tưởng hão huyền.
“Thục Như, em còn ở đó làm gì mau đi thôi. Chúng ta đi chuẩn bị.”
Cô giáo phụ trách quản lí đội bóng xuất hiện cửa lớp nhìn Thục Như mỉm cười gọi vào. Thục Như đợi nhàm chán nãy giờ mới thấy cô, liền vui vẻ mang cặp sách rời đi với lại kéo tay Ánh Dương đi cùng.
“Cô, bạn ấy sẽ là người đua nước cho đội mình được không.”
“Được, để cô xin phép giáo viên.”
Cô giáo nhìn là biết Thục Như muốn cho Ánh Dương trốn tiết nhưng vì không có lý do chính đáng nên mới dùng cách này.
“Mau đi thôi.”
Kiều Phong luôn nhìn theo bóng dáng Thục Như, nhưng cô không một lần nào nhìn anh cả. Mà Mạc Nhi bên cạnh nắm chặt tay, ánh mắt hằn lên vẻ ghen ghét cùng hận ý.
“Thục Như, tất cả mọi thứ của cô tôi sẽ cướp hết. Tất cả thứ đó đáng lẽ ra phải là của tôi, của tôi tất.”