"Con của ta, con thấy chỗ nào không thoải mái, con nói cho nương một chút đi." Lưu thị trước mắt đầy lo lắng, không ngừng vuốt ve mặt nữ nhi, "Viện Nhi, con đừng dọa mẫu thân, mẫu thân chỉ có một bảo bối tâm can là con thôi."
Tạ Lương Viện chờ sau khi bụng một trận co rút xong, run môi nói: "Nương.. nữ nhi không sao!" Nói xong, cơn buồn ngủ ập đến, nàng nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, trong lòng mặc dù rất muốn hỏi tình huống hiện giờ của Tạ phủ một chút, chỉ là thân thể này mới vừa trải qua cái chết, bị oan hồn của nàng chiếm tiện nghi, cho nên nàng phải trân trọng yêu quý sinh mệnh mới không dễ gì có được này, giữ tâm bình tĩnh tránh manh động.
Cũng không biết hôn mê bao lâu, bên tai truyền đến giọng nói khàn đặc của của một ông lão: "Nhị phu nhân, lão phu đã dặn dò nhiều lần, người mắc chứng hàn này không thể ăn nhiều cua biển, nhất là thân thể lục tiểu thư đang mang bệnh tim, nếu như đau bụng dẫn đến phát tác bệnh tim.. Ai, lần này may mắn phát hiện sớm, lúc nãy là mới một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về!"
"Đúng vậy, đã hơn nửa đêm mà lại làm phiền tiên sinh ngài đi một chuyến!" Lưu thị nghe xong, thấm một thân mồ hôi lạnh.
"Lương y như từ mẫu, Nhị phu nhân ngài đừng nói như vậy, sau này có việc gì cứ sai người gọi một tiếng." Lang trung một bên chấp bút kê đơn thuốc, một bên tiếp tục nói: "Mấy ngày này cứ để cho lục tiểu thư nằm trên giường nghỉ ngơi, tận lực tĩnh dưỡng, bệnh này nói ra chính là bệnh phú quý, cả đời được vô tai vô họa, xem ra để có thể nuôi dưỡng tuổi thọ thì nhất định phải đại bi đại hỉ.."
Sau khi lang trung rời đi thì không bao lâu sau, Thanh Hà bưng một chén thuốc tới cho nàng uống, thuốc rất đắng, nàng nửa nhắm mắt lại từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, sau khi uống xong lại lâm vào hôn mê.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Tạ Lương Viện ngửi thấy mùi hoa quế của tháng tám đầy phòng, mông lung xoay người, đột nhiên nghĩ đến một đêm trước khi Tạ Khanh Thư đi Giang Nam, nhéo mũi nàng nói: "Mấy ngày nay hoa quế trong vườn sắp nở, nàng nhớ qua chỗ lục muội muội lấy một chút làm hoa quế khô, xong về lại hấp bánh hoa quế cho ta, nhớ rõ, ta muốn tự tay nàng làm, tay nghề của người khác ta không vừa ý."
Bánh hoa quế.. Lục muội muội.. Tạ Lương Viện.
Nàng đột nhiên mở mắt ra, vươn tay ra khỏi chăn nhìn thoáng qua, sau đó lại nhắm mắt, thầm nghĩ: Không phải là mơ, thật sự là trọng sinh.
Sau một đêm trằn trọc, tất cả cảm xúc lắng xuống.
Hồi lâu sau, nàng như có như không bật cười, hai tròng mắt chậm rãi mở ra, một chùm yêu quang quỷ dị, nhìn chằm chằm vào hai cái cát tường như ý kết treo trên màn giường.
Nghiêng đầu thấy Thanh Hà ngồi ở trên ghế bên mép giường, có lẽ là quá mệt mỏi, nàng ta ghé vào mép giường ngủ.
"Thanh Hà!" Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng, Thanh Hà lập tức tỉnh lại, mừng rỡ nói: "Lục tiểu thư, người rốt cuộc cũng tỉnh rồi, người cảm thấy tốt hơn chút nào không?"
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi." Tạ Lương Viện nhẹ nhàng thở ra một hơi, bụng đau lại phát tác, đau như sống không bằng chết, nhưng lúc này thì tốt rồi, tinh thần đã tốt hơn nhiều.
"Phu nhân canh chừng đến giờ Mão mới rời đi! Tiểu thư, lần này người có thể đã dọa đến phu nhân. Sáng sớm, phu nhân liền sai người đem bỏ nửa giỏ cua còn lại rồi." Thanh Hà đứng lên, sau khi vén nhẹ màn giường, cúi người xuống sờ trán nàng một chút: "Không đổ mồ hôi nữa."
Tạ Lương Viện giật cánh môi, nhẹ giọng nói: "Thanh Hà, ta đói rồi, ta muốn ăn cháo tổ yến táo đỏ."
"Được, nô tỳ lập tức đi làm ngay." Thanh Hà đi ra ngoài phòng ngủ phân phó vài câu, sau đó mấy nha hoàn bưng đồ rửa mặt tiến vào.
Thanh Hà cẩn thận đỡ nàng dậy, giúp nàng mặc áo trong lại cẩn thận mà quỳ trên mặt đất, cúi đầu mang giày lụa mềm mại cho nàng: "Thanh Trúc về nhà thăm người thân, có lẽ là muốn ở lại vài ngày, phu nhân bảo nô tỳ đến hầu hạ tiểu thư mấy ngày nay."
Thanh Hà đỡ nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, giúp nàng chải tóc.
Nhìn khuôn mặt gầy gò ảm đạm trong gương đồng, Tạ Lương Viện chậm rãi để sát vào, nghiêng mặt, ngẩng đầu, nhếch môi, sau khi xem xét từ các góc độ, giữa hai hàng lông mày nàng thoáng hiện lên một tia vui mừng, khí sắc của người bệnh lâu năm quá kém, hai mắt hốc hác, đáy mắt sưng phù, hai má không thịt, cằm quá nhọn, nhìn từ xa thật đúng là tầm thường.
Nhưng khi nhìn gần, cho dù lấy thẩm mỹ hà khắc của nàng để bắt bẻ cũng không thể không thừa nhận, Tạ Lương Viện giống như ngọc bích thế gian, chỉ cần có một đôi tay khéo léo cởi bỏ một lớp da đá trên ngọc bích kia, nếu được chạm khắc một chút nhất định là tao nhã vô cùng.
Trên đời này, không có nữ nhân nào là không thích một làn da xinh đẹp, còn tặng kèm thanh xuân.
Tạ Lương Viện đi ra ngoài tẩm phòng (1), bữa sáng đã được chuẩn bị xong, ngoài cháo tổ yến táo đỏ còn có gạo kê nấu canh gà, vàng óng ánh nhưng lại không thấy một chút dầu mỡ, rau xanh xào đến xanh mướt, nhìn khiến cho khẩu vị của người ăn tăng lên rất nhiều.
(1) tẩm phòng: Phòng ngủ
Tạ Lương Viện liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây không phải bữa sáng do đầu bếp Tạ gia chuẩn bị, hẳn là Lưu thị vì nàng mà đặt một đầu bếp khác.
Không tồi, thật là một mẫu thân tốt.
Món ăn rất hợp khẩu vị, dưới sự cổ vũ của Thanh Hà, nàng ăn hết một chén cháo tổ yến cùng canh gà gạo kê.
Sau khi súc miệng, Tạ Lương Viện cảm thấy toàn thân thoải mái lên, đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, hai tay chống cằm, yên lặng mà nhìn sân đình quen thuộc bên ngoài.
Tạ Lương Viện ngồi chưa đến nửa khắc, quay đầu không chút để ý mà nói với Thanh Hà một bên đang bận rộn: "Hôm nay mặt trời tốt, ta cảm thấy thân thể không tệ, ta muốn đi thỉnh an tổ mẫu!"
Nàng không biết vì sao trong phủ không nhận được tin Hạ Lăng Tích chết, nàng quyết định ra khỏi khuê phòng thăm dò tình hình một chút.
Vào giờ Thìn, chính là thời điểm thỉnh an Tạ lão phu nhân, ngày thường Chung phu nhân cùng tam phòng Thái thị đều dẫn di nương cùng nữ nhi mỗi phòng đến, đoàn người chậm rãi đi thỉnh an, Chu Ngọc Tô làm con gái nuôi của Chung phu nhân, chưa bao giờ vắng mặt.
Thanh Hà có chút ngoài ý muốn sờ trán nàng một chút, từ trong tủ quần áo lấy ra một kiện áo choàng mỏng: "Tuy rằng nói nắng gắt cuối thu nóng bức người nhưng tiểu thư tối hôm qua đổ mồ hôi, thân thể vẫn còn yếu, gió thổi cũng không tốt, vẫn là nên khoác áo choàng ổn thỏa một chút."
"Theo ý của ngươi đi!" Tạ Lương Viện đột nhiên rất thích hưởng thụ bộ dáng được người bên cạnh hỏi han ân cần, có lẽ trước kia do nàng quá mạnh mẽ, cho dù là nha hoàn hay ma ma tốt đến mấy cũng chỉ biết đối với nàng cúi đầu khom lưng.
Đi đến trong đình viện, Tạ Lương Viện đứng dưới tàng cây hoa quế, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, xoay người nói với Thanh Hà: "Mùi hương này thật nồng, đúng rồi, năm ngoái phơi hoa quế khô còn đúng không, đi lấy mấy bao tới đi." Hoa quế khô tuy không đáng giá gì nhưng cũng chẳng hay ho gì nếu lâu như vậy mà không đi thỉnh an lão tổ mẫu.
"Vâng, tiểu thư." Thanh Hà thấy sắc mặt nàng khôi phục không tệ, liền gọi hai nha hoàn nhị đẳng, cầm đồ vật đi theo.
Đại viện Tạ phủ chiếm diện tích ước chửng hai mươi mẫu đất, trong phủ dẫn nước từ sông Cam Tuyền, vây làm thành một cái hồ nhân tạo, ở bốn phía hồ xây hoa viên, trong hoa viên có ban công đình tạ, cầu nhỏ nước chảy khiến cho người ta giống như là đặt mình ở Dương Châu.
Ở Tây Lăng đế đô cũng thật hiếm thấy phong cách kiểu nhà Giang Nam như vậy.
Tòa nhà này do người khác bàn lại, nghe nói còn có chút lai lịch, là sản nghiệp của ngoại tằng tổ phụ (1) Ninh gia của đương kim hoàng thượng.
(1) ngoại tằng tổ phụ: Ông cố ngoại.
Năm đó Ninh gia là nhà giàu số một ở Tây Lăng, vì thoát khỏi sự khống chế của triều đình mà đối với Ninh gia, một đêm tan gia bại sản, ngay cả tòa nhà này cũng bán cho bên ngoài, nhiều lần đổi chủ, hiện giờ đã đến tay người nhà Tạ gia.
Khi bốn người chủ tớ đi đến hành lang hậu viện hoa viên, bước chân Tạ Lương Viện đột nhiên chậm lại, sắc mặt chuyển biến, bàn tay lạnh lẽo mãnh lệt bắt lấy cổ tay Thanh Hà ở đằng sau, hốc mắt mở đến cực lớn, trừng mắt nhìn hai nữ tử quen thuộc lại quỷ dị cách đó không xa ――
Một người váy lụa lưng cao xanh nhạt, tóc đen một nửa thả xuống, một nửa tùy ý búi lên, cùng một thiếu nữ bên cạnh mặc váy hồng vừa nói vừa cười, cử chỉ thân mật, hai người kia.. Đó chính là tỷ muội "Hạ Lăng Tích" và Hạ Lăng Nguyệt.
Gặp quỷ rồi!