• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Văn Dự rút ánh mắt khỏi đám hỗn loạn bên dưới, nhẹ nhàng xoay thanh bảo kiếm trong tay, giọng đều đều nói: “Từ lâu hoàng tộc Long Hà đã khét tiếng tham lam vơ vét, làm mục nát lòng dân. Bổn Vương phụng lệnh quốc vương Vân Triều đến để lập lại trật tự, hoàng tộc Long Hà không phản đối chứ?” Một mảnh im phăng phắc. Dư Ảnh tựa vào góc cột đỡ trán: đánh cho hoàng cung của người ta tan tác rồi lại bảo là “lập lại trật tự”, lý lẽ gì thế này? Giọng nam phía ngai vàng chợt nâng cao một bậc: “Kỳ lạ, sao lại không thấy quốc vương cùng thái tử Long Hà? Chẳng lẽ bọn hắn hay tin bổn vương đến làm khách nên bỏ trốn mất rồi?” Im lặng. Hắc Vương Gia nói tiếp: “Vậy bổn vương không phụ tấm lòng của quý quốc, quốc vương của các người vẫn phải bắt về, nhưng mọi việc ở hoàng cung Long Hà bây giờ để bổn vương nhọc lòng làm chủ vậy.”

Dự Ảnh có chút mê man. Nàng rút ra kết luận, Trần Văn Dự này thật ra có máu vô sỉ bẩm sinh! Chợt xung quanh có tiếng lao xao. Nàng dỏng tai lên, lại nghe được một vài âm thanh thút thít từ phía các phi tần. Trần Văn Dự gõ mạnh chui kiếm lên tay ngai vàng tạo thành tiếng “keng” lớn, giọng hơi mất kiên nhẫn: “Quốc vương cũng thái tử của các ngươi bỏ trốn, khóc lóc há có ích gì? Lũ đàn bà đụng đến là khóc, toàn những kẻ vô dụng. Người đâu, lôi đám đàn bà con gái ồn ào quẳng ra khỏi hoàng cung cho ta!”

Có tiếng “dạ” vang dội cất lên, hơn nửa đám phi tần công chúa bị lôi ra phía ngoài điện. Họ càng sợ hãi nên không thể kiềm được tiếng thút thít, nhưng nhìn ánh mắt rực lửa của Trần Văn Dự, không ai dám mở miệng van xin. Dư Ảnh thở dài. Nói cho cùng, chỉ vài canh giờ trước, những người phụ nữ này còn có thân phận tôn quý không ai sánh bằng. Đã quen cuộc sống nhung lụa trong cung, giờ bị quẳng ra ngoài, họ chỉ còn hai con đường: một là chết đói, hai là chịu nhục. Lại nhìn về phía Hắc Vương Gia nổi tiếng máu lạnh của Vân Triều, lời đồn về hắn lại văng vẳng bên tai: kẻ này không hề biết thương hoa tiếc ngọc.

Sau đó, Trần Văn Dự bắt đầu giải quyết đến đám đại thần. Không biết hắn lấy đâu ra một cuộn giấy rất dài, chậm rãi đọc từng tội danh của các vị quan Long Hà, vừa đọc vừa chống tay lên cằm ra điều nghiền ngẫm, khiến đám đại thần bên dưới run như cầy sấy. Dự Ảnh có hơi không ngờ đến, vì cớ gì mà một kẻ ở Vân Triều lại hiểu rõ tình hình ở Long Hà đến như vậy? Chắc chắn bọn họ đã cài mật thám, thậm chí là căn cứ ở Long Hà, chỉ chờ thời cơ lật đổ vương triều vốn đã suy yếu tận gốc này. Dư Ảnh thở dài. Đến giờ mọi thứ đều đã muộn. Chỉ trách phụ hoàng nàng vô năng, ham mê tửu sắc, lại nghe lời gian thần, không mảy may đề phòng địch quốc, khiến cho đất nước này không còn đường cứu vãn. Lúc nàng vừa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, Trần Văn Dự cũng vừa đọc xong bản cáo trạng dài lê thê, tiện tay ném cuộn giấy xuống trúng đầu một viên quan đại thần lôi thôi lếch thếch bên dưới. Hắn phất phất tay, giọng nghiêm khắc: “Bọn sâu bọ chỉ biết ba hoa, đục khoét đất nước, giữ lại há có ích gì? Lôi ra chém hết cho ta!”

Những đại thần này há yếu mềm như bọn đàn bà con gái? Tiếng chửi bới Trần Văn Dự ngay lập tức vang lên, vọng vào tai Dư Ảnh từng hồi ám ảnh. Sau khi tiếng người la hét cùng tiếng bước chân nhỏ dần rồi biến mất, Trần Văn Dự xoa xoa trán, quay sang một vị tướng lĩnh đứng hầu bên cạnh phân phó: “Trường Dũng, ngươi xem bên dưới còn kẻ nào dùng được thì sung làm nô, không dùng được thì đuổi ra khỏi cung đi! Thật là hao tâm tổn sức của bổn vương mà!” Nói xong hắn đứng dậy, nghênh ngang bước ra phía ngoài điện.

Thấy Trần Văn Dự đang hướng về phía chiếc cột mình đang dựa để ra ngoài, Dư Ảnh cố thu mình lại, lặng lẽ cúi đầu. Nhưng không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà đôi giày đen của hắn lại dừng lại ngay trước mặt nàng. Kế tiếp một giọng nói lạnh lùng vang lên phía trên đầu: “Ta đã bảo các ngươi không được lạm sát phụ nữ vô tội. Cớ sao cô gái này lại bị thương?” Ngay lập tức vị đội trưởng đứng canh gác ở cây cột phía bên trái Dư Ảnh quỳ xuống, giải thích: “Bẩm vương gia, lúc tìm được cô gái này, nàng ấy đã bị như vậy rồi!”

“Ồ, vậy sao?” Giọng nói của Trần Văn Dự lập tức trở nên đầy hứng thú. Hắn ngồi xuống trước mặt Dư Ảnh, nâng cằm nàng lên để khuôn mặt nàng đối diện với mình. Chỉ nghe một tiếng hít vào đồng loạt, hiển nhiên những người trong điện cũng đã chú ý tới khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng. Nhưng hắn không mảy may quan tâm, chỉ cất giọng hỏi: “Cô gái nhỏ, ai lại đi đả thương ngươi vậy?”

Dư Ảnh bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, đáp: “Là kẻ thù trong cung đâm tiểu nữ từ phía sau.” Hắn nhếch môi cười: “Vậy ngươi nói cho ta biết kẻ đó là ai, ta giúp ngươi báo thù. Thế nào?” Nàng lắc đầu: “Hắn chém ta xong thì bị một cây cột đang cháy đè vào người, chết rồi.”

Một mảnh yên tĩnh. Trần Văn Dự như mất hết hứng thú, buông cằm Dư Ảnh ra, lại đứng dậy phủi phủi tay định rời đi, thì có một người lính chạy vào bẩm báo: “Bẩm vương gia, đã bắt được quốc vương, hoàng hậu cùng thái tử Long Hà, đang dẫn vào điện để vương gia định đoạt.”

Con ngươi vốn tĩnh lặng của Dư Ảnh bỗng trở nên chấn động. Ba người bọn họ trăm phương ngàn kế tìm đường thoát thân, hóa ra cuối cùng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Trần Văn Dự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK