"Cậu chủ nhỏ, mời cậu xuống ăn cơm." Người quản gia gõ cửa ngoài phòng nhạc cụ.
Hoắc Vãn đáp một tiếng rồi vươn bàn tay mò mẫm, cậu vẫn chưa quá quen với việc sử dụng gậy chống, vẫn thường xuyên làm đổ nó trong lúc lần mò, cuối cùng lại phải nhờ quản gia nhặt giúp.
Gần đây cậu cố gắng để không lặp lại sự hậu đậu ấy, bởi cậu không thích mình trở thành đồ phế khi tay chân vẹn toàn mà ngay cả đồ cũng không cầm được.
Quản gia im lặng chờ ngoài cửa, ông bà chủ đã dặn dò, tốt nhất là không nhúng tay vào miễn là cậu chủ nhỏ không gặp rắc rối.
Cậu chủ nhỏ rất dễ tự ái, vào hỗ trợ lúc này mới là hại cậu.
Hạ Xuyên nhìn chằm chằm màn hình.
Hoắc Vãn trong màn hình chống gậy đứng lên, cậu cũng chưa dùng gậy nhuần nhuyễn lắm, khi rời đi còn thoáng vấp phải ghế khiến người lảo đảo suýt ngã nhào, Hạ Xuyên nhìn mà đáy lòng căng thẳng.
Hắn đá bàn đầy bực bội, không thể kiểm soát cảm xúc của mình.
Chết tiệt, lại là cái thứ ham muốn bảo vệ ngóc đầu đòi làm loạn.
Muốn về nước ngay lập tức.
Tóc Vàng mua cơm trở về nín thở đứng cửa nhìn đại ca nhà mình, vừa nhìn vừa do dự nên vào hay thôi, vì cứ cảm giác tâm trạng đại ca hôm nay không được tốt lành gì cho lắm.
Mục tiêu nhiệm vụ cũng hoàn thành cả rồi, còn có gì để cáu kỉnh nữa hả?
Ái chà, chẳng lẽ là tại xem video giám sát kia? Người đẹp kia rốt cuộc là ai mà lại có thể khiến đại ca cáu bẳn đến độ này, đừng bảo là người yêu nhỏ bé của đại ca đấy nhé? Chậc chậc, tình yêu ấy à, cái thứ hư vô, không ngờ đại ca cũng bị tình yêu làm cho khốn khổ.
Đã vậy thì, làm đàn em phải có trách nhiệm giúp anh lớn giải sầu!
"Đại ca, cơm về rồi!" Tóc Vàng giương cao giọng.
Hạ Xuyên tắt máy tính, đáp hời hợt.
Tóc Vàng đặt đồ ăn lên bàn, hắng giọng rồi liếc Hạ Xuyên mấy cái, xong xuôi lại làm bộ lơ đễnh nhắc qua: "Đại ca, về nước cho thằng em xin nghỉ hai ngày được không?"
"Được."
Tóc Vàng ngơ ngác: "Đại...!đại ca không hỏi em đi đâu mà cứ ô kê vậy thôi ạ?"
"Mày nghỉ cũng chẳng bớt lương tao." Ý nói: Liên quan mẹ gì đến bố.
"Đợt tới là ngày lễ tình nhân, em đi gặp bạn gái đấy." Tóc Vàng ngồi xuống đối diện Hạ Xuyên, đoạn vừa mở hộp cơm vừa nói, "Đại ca không thích ai ạ?"
Hạ Xuyên nhai miếng thịt, "Có."
"Thế hai người chính thức chưa?"
Hạ Xuyên không ngẩng đầu: "Liên quan đếch gì đến chú."
"Đúng là không liên quan đến em," Tóc Vàng lấy can đảm, "Nhưng mà đại ca này, thằng em này nói thật đấy nhé, vì tốt cho đại ca thôi, nói xong đừng tẩn em đấy."
"Nói."
"Người đại ca thích, có phải cậu chàng trong video giám sát vừa rồi không?" Tóc Vàng nói, "Nếu đúng là cậu ấy thì em khuyên đại ca phải ra tay cho sớm sủa.
Kiểu đẹp trai như cậu chàng ấy à, ngồi im đấy thôi đã chẳng khác nào hoàng tử, chắc kèo được khối cô nàng tán tỉnh.
Giờ mà do dự là thua ngay trên vạch xuất phát đấy đại ca ơi, nhỡ đóa hoa không-thể-chạm-tới ấy bị người ta hái mất thì đại ca đừng có mà than ngắn thở dài khóc lên khóc xuống rồi làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ nhé."
Hạ Xuyên: "Ờ."
"Ờ...!thôi hả?"
"Ngu như mày mà còn nghĩ được đến thế thì chẳng lẽ tao lại không?" Hạ Xuyên chậc một tiếng, lấy điện thoại vào một hồ sơ trên wechat, hiện lên trên đầu là tin tức tuyển người, trong đó hai chữ bắt mắt nhất là: bảo vệ.
"Đại ca...!định đến nhà người ta làm bảo vệ à?"
"Không phải bảo vệ kiểu đấy," Hiếm khi Hạ Xuyên có kiên nhẫn ngồi giải thích, "Là bảo vệ trực tiếp bên người em ấy."
Bên người.
Tóc Vàng không hiểu: "Thì không phải vẫn là bảo vệ à.
Thế nhiệm vụ của anh sau này thì phải làm sao?"
"Hợp đồng tao đến hạn rồi, không ký tiếp." Hạ Xuyên đáp một cách thản nhiên không lưu luyến, cũng không có cảm giác sảng khoái vì trút được gánh nặng gì, chỉ giống tán gẫu chuyện nhà đơn giản mà thôi.
Hắn làm lính đánh thuê từ năm mười bốn tuổi, lăn lộn qua vô số quốc gia, giết cơ man là người, giờ kiếm đủ tiền rồi, người cũng giết chán rồi, cũng đến lúc trở về với cuộc sống bình thường.
Vì hắn sợ nhỡ một ngày nào đó hắn chết khi làm nhiệm vụ, rồi Hoắc Vãn sẽ thật sự thành người của kẻ khác.
Chết cũng không sao, nhưng hắn phải chết sau lưng Hoắc Vãn.
Tóc Vàng không nói thêm gì, cậu ta mừng thay đại ca.
Dù đại ca cứ hở ra là cáu giận, thích chửi người, thích đấm người, nhưng những lúc gian nguy thì lại đáng tin nhất, đại ca có ơn cứu mạng với cả cậu ta, lẫn nhiều anh em khác.
"Chúc đại ca sớm rời bể khổ!" Tóc Vàng nâng bát nước mì bò, nốc một hơi cạn sạch.
Hạ Xuyên phang cho câu tụt hứng: "Muốn húp nước mì thì cứ nói mẹ ra."
Tóc Vàng: "..." Dù đúng là thằng em này muốn húp nước mì, nhưng ông anh cũng không cần phải thẳng thừng như vậy.
Rõ rànglà pê đê mà sao còn thẳng hơn trai thẳng, cho đáng kiếp ông mãi chẳng có bạn trai!.
Danh Sách Chương: