Cô mở hai tấm bưu thiếp này ra.
-25.12.2014-
Tôi sẽ tìm kiếm tất cả con đường em đi qua; tôi cũng sẽ dò hỏi từng người trên con đường ấy,
Đừng đợi tôi, tôi sẽ mãi mãi theo em ——
Nếu tôi nói dối, chỉ xin ông trời hãy trừng phạt tôi!
-13.08.2014-
Tôi thề tôi yêu em —–
Trái tim này chỉ rộng mở dành cho em, phần linh hồn sẽ chỉ rung động vì em,
Tất cả giấc mơ hàng đêm đều liên quan tới em, tận cho đến khi sông cạn đá mòn.
Đây là tình yêu của tôi, lúc bắt đầu tôi không nỡ để em phải cô đơn như thế, nếu như có kết thúc,
Vậy hãy khiến tôi sống quãng đời còn lại trong cô độc.
Vốn là những dòng chữ quen thuộc, vậy mà giờ đọc lên lại có vẻ quá xa lạ, như thể từng con chữ bị cơn gió lạnh rét bao quanh, thổi qua khe hở của kẽ răng, bay vào cổ họng rồi lạnh lẽo trôi vào tim.
Thẩm Đình Huyên gõ “Ngày 25 tháng 12 năm 2014” vào điện thoại, sau đó vội vàng xem kết quả tìm được. Nhưng lại không có được thông tin như cô mong đợi, cô suy nghĩ một lát rồi lại đổi ngày 25 thành ngày 26.
Hàng chục nghìn kết quả tìm hiện lên, Thẩm Đình Huyên kéo xuống xem thử, còn chưa qua trang thì cô đã tìm được một sự kiện trong ấn tượng của mình: Một chiếc đèn chùm bất ngờ rơi xuống khiến ca sĩ tài năng (1) Tô Định bị thương khi tham gia hoạt động của một thương hiệu nào đó.
(1) nguyên văn là “ca sĩ tuyển tú”, tức là những giọng ca tài năng xuất thân từ cuộc thi tìm kiếm tài năng và trở nên nổi tiếng.
Cô nhấn vào ngày tháng trên tấm bưu thiếp thứ ba, cũng nhích lên một ngày giống như hai tấm bưu thiếp trước, sau đó tìm kiếm “Ngày 14 tháng 8”. Nhưng kết quả lần này phải khiến cô thất vọng rồi, ngoài sự sụp đổ của thị trường chứng khoán và giá dầu tăng ra thì không còn tin tức nào khác, ít nhất là không có tin tức mà cô muốn. Cô lại thay đổi từ khoá thêm vài lần nhưng cũng đều không phát hiện manh mối mới nào cả.
Là do cô suy nghĩ nhiều sao? Thầm Đình Huyên suy tư, tầm mắt vô thức dừng trên tấm bưu thiếp thứ ba đặt trên bàn.
Ngày 27 tháng 02 năm 2015:……Thúc đẩy linh hồn thối nát chạy nghìn dặm như điên trong đêm, trừ khi chết đi, sẽ không bao giờ không dừng lại ——- Sáng sớm ngày 26 tháng 2 năm 2015, Đường Miểu Miểu có mâu thuẫn với cô đã bị tai nạn xe cộ trên đường trở về đoàn phim.
Ngày 25 tháng 12 năm 2014:………Tôi sẽ mãi mãi theo em, nếu tôi nói dối, chỉ xin ông trời hãy trừng phạt tôi ——- Ngày 26 tháng 12 năm 2014, Tô Định “cướp spotlight của cô” bỗng dưng bị chiếc đèn chùm rơi trúng làm bị thương trong lúc tham gia một hoạt động của thương hiệu nào đó.
Còn về ngày 13 tháng 08 năm 2014, sẽ có sự kiện nào tương ứng với nó đây? Hay là nói những sự kiện này có liên quan gì với nhau không, hay là do bản thân cô suy nghĩ nhiều quá?
Thẩm Đình Huyên do dự, một nỗi phiền muộn không biết từ đâu bỗng dần tràn ngập lồng ngực của cô, bóp lấy trái tim cô khiến nó đập thình thịch.
Cô cầm điện thoại lên, bấm vào số điện thoại nằm trên cùng của danh bạ.
“Tít tít——” Âm thanh điện tử đơn điệu cứ vang lên liên tục, sau mười mấy giây thì chợt có một giọng nữ máy móc nói, “Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang có cuộc gọi, xin vui lòng…….”
Cô biết đối phương đã ngắt điện thoại của mình, vì vậy cô nhấn vào giao diện tin nhắn, sau đó gõ một tin nhắn thật dài rồi lại quay về xoá từng chữ một, cuối cùng chỉ còn lại một câu đầu tiên:
Tiểu Hải, có lẽ em đang gặp nguy hiểm.
***
Túc Hải xách hai hộp sủi cảo chiên vào nhà.
Anh đi được hai bước thì mới sực nhớ ra, bèn cúi đầu nhìn sàn nhà sáng bóng và hỏi: “Có cần đổi giày không?”
Thẩm Đình Huyên chớp mắt, giơ tay lấy một đôi dép lê của nam từ tủ giày ra, sau đó vừa mở bọc ra vừa nói: “Đổi chứ. Tiểu Hải anh chả chịu tới chỗ của em, đôi dép lê này cứ để bám bụi miết, cuối cùng hôm nay cũng có thể để nó phát huy chút giá trị rồi. Đương nhiên anh phải đổi rồi.” Cô nói xong thì khom lưng đặt đôi dép lê ngay ngắn trước mặt Túc Hải.
“Khụ,” Túc Hải đổi tay xách bịch sủi cảo chiên, anh muốn lùi về sau hai bước nhưng vẫn kìm lại, nói với Thẩm Đình Huyên: “Em lùi về sau chút đi.”
“Dạ?” Thẩm Đình Huyên khó hiểu.
“Tôi bảo em lùi về sau chút, thôi em đứng lên đi, đừng có ngồi xổm như vậy, đừng ngồi trước mặt tôi.”
“Nhưng mà em đang đợi anh đổi dép rồi bỏ giày của anh vào trong tủ mà.” Thẩm Đình Huyên nói.
Túc Hải cảm thấy loại cảm giác bất lực này đã lâu không xuất hiện rồi, lần cuối cùng nó xuất hiện là khi nào nhỉ, nửa năm trước sao? Lần đầu tiên anh gặp Thẩm Đình Huyên là khi nào nhỉ, hình như cũng là vào khoảng nửa năm trước.
Đối mặt với cô cũng không phải là chuyện dễ dàng và thú vị gì, Túc Hải thầm nghĩ.
“Thẩm Đình Huyên, nếu em còn như vậy ——“
“Được rồi,” Thẩm Đình Huyên nhanh chóng đứng lên, không chỉ thế, cô còn đặc biệt lùi lại một bước để biểu lộ thành ý, sau đó cô lại nhoài người về trước cầm lấy chiếc túi trong tay anh, “Để em đặt nó lên bàn rồi pha tí nước chấm nữa, anh vẫn muốn thêm ớt cay đúng không?”
Túc Hải lưỡng lự một chút rồi gật đầu, chỉ thấy Thẩm Đình Huyên ngân nga đi vào trong nhà bếp.
Anh đổi dép lê xong, đang định bỏ giày vào tủ thì khựng lại, sau đó vẫn đặt ở trước cửa. Dù sao anh cũng đi sớm thôi, anh nghĩ chắc mình sẽ không ngồi lâu.
Anh đi vào phòng khách rồi ngồi xuống bàn ăn, yên lặng đánh giá căn nhà này.
Diện tích của tầng một rất lớn, rộng chừng 90m2, trước hiên có đặt một chậu cây sắp héo, có vẻ như là do thiếu ánh sáng và thiếu nước. Gần mái hiên là phòng ăn, đầu bên kia là nhà bếp kiểu mở, Thẩm Đình Huyên đang cẩn thận mở hộp xốp dùng một lần ra, rồi gắp từng miếng sủi cảo chiên bỏ ra dĩa. Cô cúi đầu, mái tóc xoã sau tai để lộ ra cái cổ trắng ngần và thanh tú.
Túc Hải ép bản thân phải dời ánh mắt khỏi người cô.
Giữa phòng khách và phòng ăn là một cầu thang gỗ thông giữa hai tầng, tay vịn làm bằng đồng được chạm trổ dây leo ngoằn ngoèo khúc khuỷu dọc theo cầu thang. Bên cầu thang có kê vài chiếc ghế sô pha bằng vải thoải mái, bên trên đặt hai chiếc gối ôm hình người có tay chân dài, bây giờ tổng cộng có bốn bàn tay và chân đang chồng lên nhau, cảnh tượng kia nhìn có hơi thảm.
Túc Hải duỗi tay tách tay và chân của gối ôm ra, sau đó kinh ngạc phát hiện hai cái gối ôm này cũng có mặt, nhưng chỗ đáng lẽ được vẽ ngũ quan đầy đủ thì lại không thấy gì cả mà chỉ có vài đốm trắng.
Sao cô lại thích mấy thứ này chứ? Anh nói thầm trong lòng, lại không kìm được mà giương mắt nhìn vào nhà bếp. Lúc này Thẩm Đình Huyên đã chia xong sủi cảo chiên, đang háo hức muốn cắt một lát cam mỏng để trang trí trên dĩa.
Đối diện nhà bếp là căn phòng dành cho khách, Túc Hải nhớ rõ đó là căn phòng dành cho trợ lý của Thẩm Đình Huyên. Đó là một cô gái nhỏ rất bình thường, làn da có hơi đen, thường đội mũ lưỡi trai đủ kiểu, tên…….Tên là gì nhỉ? Ở hai bên căn phòng đó là phòng để đồ và nhà vệ sinh, trước cửa nhà vệ sinh có đặt một bể cá nhưng hiện tại bên trong lại trống không, không có con cá nào và cũng không có cả nước.
Phòng khách thông với ban công rất lớn, trên đất trải thảm mềm và trải sách lên trên, trên chiếc bàn con bên cạnh có đặt cái ly của Thẩm Đình Huyên, là một con Tiger ngốc nghếch đang nhảy lên (2). Trong nhà anh cũng có một cái ly như thế, là một con gấu Winnie khờ khạo (2) đã bị anh vứt vào trong góc nào đó của nhà kho, bây giờ có lẽ nó vẫn nằm trong bóng tối không thấy được ánh mặt trời và bám đầy tro bụi rồi.
(2) Winnie-the-Pooh là chú gấu con hay mặc áo T-Shirt ngắn và rất thích ăn mật ong. Còn Tigger là chú hổ giọng khàn, hay di chuyển bằng cách nhảy tưng tưng bằng đuôi. Đây là hai nhân vật trong phim hoạt hình My Friends Tigger & Pooh dựa theo tác phẩm Winnie-the-Pooh của A. A. Milne (nguồn Wikipedia). (hình minh hoạ bên dưới)
Túc Hải lướt qua căn nhà một lượt và xác nhận đây là một không gian vô cùng thoải mái, là căn nhà rất có hơi thở cuộc sống. Mặc dù liên quan đến công việc của Thẩm Đình Huyên nên số lần cô ở nhà không nhiều lắm, nhưng điều này không hề ngăn cản được sự đáng yêu và ấm áp của nó.
Túc Hải ngồi trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được nữa mà đứng dậy đến nhà bếp nhìn xem sao cô lại lâu thế.
“Em đang làm gì đấy?”
Thẩm Đình Huyên quay lưng về phía anh, đang hết sức tập trung loay hoay với mớ tỏi trong tay. Khi cô nghe được tiếng nói chuyện của anh gần bên thì khẽ giật mình, sau đó thả lỏng ra, “Em đang bóc tỏi đó. Không phải Tiểu Hải thích ăn sủi cảo chiên chấm với nước tỏi sao?”
Túc Hải nhìn tép tỏi bị cô lột đến thương tật đầy mình thì vừa bất lực vừa bực bội, đường lối tư duy của cô là thế nào vậy, tại sao lần nào cô cũng không nắm bắt được trọng điểm?
“…….Tôi cố tình tới là để ăn sủi cảo chiên với em hả?”
Thẩm Đình Huyên nắm tép tỏi vô cùng đáng thương trong lòng bàn tay, rất có mắt mà đáp: “Vậy thì không cần nước tỏi, tụi mình nhanh chóng ăn đi.” Cô nói xong thì một tay bưng dĩa lên, còn tay kia đi lấy sữa chua.
“Khoan đã,” Túc Hải giơ tay cầm lấy hộp sữa chua, sau đó cau mày hỏi cô: “Có phải em trang điểm không?”
Thẩm Đình Huyên vô tội chớp mắt.
“Em trang điểm đúng không?” Túc Hải thấy cô như thế thì càng thêm chắc nịch, “Thẩm Đình Huyên, em nghĩ thế nào vậy hả? Em gọi tôi tới đây bảo em có lẽ gặp nguy hiểm, kết quả thì thế nào, em còn có tâm trạng đi trang điểm hả?”
“Đó là vì anh tới!” Thẩm Đình Huyên đã quen với thái độ này của anh, chẳng hề sợ hãi mà còn cười tủm tỉm nói: “Em biết Tiểu Hải sẽ đến trước khi em gặp nguy hiểm mà, vậy thì em còn sợ cái gì nữa?”
“……”
“Được rồi, nhanh ra ăn cơm thôi, sủi cảo chiên nguội cả rồi.”
Hai người ngồi đối diện ăn một bữa cơm, Túc Hải còn rất kiên nhẫn đợi Thẩm Đình Huyên uống xong hớp sữa chua cuối cùng, lúc này anh mới nói: “Bây giờ em có thể bắt đầu được chưa?”
Thẩm Đình Huyên gật đầu, sau đó đứng dậy đi lấy ba tấm bưu thiếp tới, đặt trên bàn trước mặt Túc Hải theo thứ tự.
“Em nhận được tấm bưu thiếp thứ nhất là vào năm tháng trước, lúc đó em có ấn tượng rất sâu sắc bởi vì câu nói này,” Thẩm Đình Huyên tiến về trước, duỗi tay chỉ cho anh xem, “Đây là lời thoại trong buổi biểu diễn tốt nghiệp Đại học của em. Đó là một vở nhạc kịch kể về một cô gái bình thường duyên trời xui khiến thế nào mà kết bạn với một cậu ấm giàu có. Cậu ấm này rất trung thực và ngay thẳng, thích làm việc thiện, số phận đã định sẵn sẽ toả sáng.
Cô gái vẫn luôn muốn kết bạn với cậu ấy, nên cố gắng hết sức làm tốt mọi việc, nắm lấy mỗi một cơ hội. Trong quá trình này, cô gái không tiếc phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào để hãm hại người khác, trở thành loại người mà cô từng khinh thường nhất. Nhưng mà cho dù có giẫm lên lưỡi dao thì cô cũng muốn bước đến bên cạnh cậu ấm đó. Nhưng rồi đến cuối cùng cô ý thức được rằng, cô vài người trời sinh đã cao quý, cho dù người khác có cố gắng đến đâu cũng chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể chạm vào. Cô không thể chấp nhận được chuyện này, vì vậy đã trở nên điên cuồng. Cô giết cậu ấm đó, còn bản thân cũng uống thuốc độc, yên lặng nằm bên cạnh của cậu ấy, tiếp tục đi theo cậu ấy.”
Túc Hải hắng giọng, cảm thấy hơi không tự nhiên, “Em có thể đừng nhích sát sang đây nữa được không?”
“Bởi vì câu chuyện này khiến người ta sởn hết cả gai óc, tụi mình dựa gần vào nhau thì có thể sưởi ấm cho nhau đó.” Thẩm Đình Huyên nói.
Túc Hải giơ một bàn tay đẩy cô xích ra xa, “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Thẩm Đình Huyên thấy thái độ của anh kiên quyết thì đành phải nhích ra một xíu, nhưng biểu cảm trên mặt lại đầy tiếc nuối. Cô nói tiếp: “Tóm lại câu nói trên tấm bưu thiếp này, còn có trên hai tấm bưu thiếp kia nữa đều là từ vở nhạc kịch này, chính là lời thoại của cô gái mà lúc đó em đã hoá thân thành, tên của cô gái đó là——-“
“Ngải Sa.” Túc Hải nói.
“Hoá ra Tiểu Hải biết hả!” Hai mắt của Thẩm Đình Huyên sáng rực lên, “Vậy sao anh không nói với em? Lúc biết anh không đến buổi biểu diễn tốt nghiệp hôm đó thì em còn buồn rất lâu đó! Vậy sau đó anh tìm video trên mạng xem hả? Video có rõ không? Haiz, sau khi em có chút tiếng tăm thì cái video này bị truyền ra ngoài, em có xem vài đoạn rồi nhưng mờ lắm, chỗ em còn có đĩa CD do thầy giáo quay trong buổi diễn đó nè, em tặng cho anh nhé? Ấy chết em quên mất, sau cùng lúc Ngải Sa nổi điên thì trang điểm xấu cực, anh vẫn đừng nên xem, em không đưa đĩa CD cho anh đâu.”
Túc Hải nghe cô tự nói tự quyết định một hồi thì thầm nghĩ trong lòng, trang điểm xấu gì chứ, phòng hội trường cũ nát của trường học rất lớn, lúc đó anh đứng ở mấy hàng cuối cùng nên vốn chả thấy rõ ai với ai thì sao có thể nhìn được trang điểm thế nào chứ. Anh chỉ có thể dựa vào sự quen thuộc của mình, mới biết được cô gái lúc thì yên lặng như búp bê vải, lúc thì điên cuồng vặn vẹo trên sân khấu kia chính là cô.
“Nói tiếp nào.” Túc Hải cong ngón trỏ lại rồi gõ lên mặt bàn.
“Vâng.” Thẩm Đình Huyên rất biết nghe lời, “Vì thế lúc em nhìn thấy có người trên Weibo nhắc tới chuyện này thì mới sực nhớ tới tấm bưu thiếp này. —— Nội dung của nó và thời gian đều quá trùng hợp, anh xem, đoạn này ghi là ‘Chạy nghìn dặm như điên ở trong đêm tối, trừ khi chết đi, sẽ không bao giờ dừng lại’. Em nhận tấm bưu thiếp này vào sáng nay, mà sáng sớm hôm qua, Đường Miểu Miểu đã gặp tai nạn xe cộ trên đường trở về đoàn phim. Điều này không phải rất tương ứng với ‘Chạy như điên trong đêm tối’, ‘trừ khi chết đi, sẽ không bao giờ dừng lại’ sao?”