Tác giả: Phù Phong Lưu Ly
Editor: Sặc Fructose.
Chương 2: Hiện tại, tôi đã biết tôi là thằng ngu.
Tôi tỉnh dậy giữa cảm giác kích thích và sung sướng khó tả, nhưng vừa mở mắt ra, tôi chỉ hận không thể tự chọc mù đôi mắt.
Tại sao mọi thứ lại phát triển như thế này? Tôi vừa chấp nhận sự thật rằng mình đã biến từ một trai thẳng thành gay, nhưng ông trời lại cho tôi thêm một tia sét giữa trời quang, ai đến nói cho tôi biết tại sao tôi còn có thể biến thành số 0 bị người khác đè dưới thân đi?
Tôi đỏ mặt quay đầu nhìn Cục Sạc sau mông tôi, chửi ầm lên: "Đmm Cục Sạc mày đang làm gì thế hả?"
Đáng tiếc tiếng mắng này không có chút uy lực nào, không chỉ mềm như bông, mà còn hơi run lên. Bởi vì lúc dòng điện chảy qua thân thể tôi khiến tôi run rẩy, tôi sướng đến mức thiếu chút nữa đã rên ra tiếng.
Cục Sạc mặt vô cảm nhìn tôi: "Đang làm gì? Đương nhiên là đang làm mày rồi."
Tôi bị chịch đến hoài nghi đời điện thoại, đầu đầy chấm hỏi căm tức nhìn hắn: "Tao với mày cùng xuất xưởng, cùng nhau vào nam ra bắc, tao xem mày là anh em, mày lại muốn chịch tao? Lương tâm mày không đau sao?"
Cục Sạc vẫn như cũ nhìn không ra vui buồn: "Không thì mày chịch tao đi? Mày làm được không?"
Tôi: "..."
Cục Sạc tiếp tục kích thích tôi: "Tao không chịch mày, mày có thể tỉnh lại à? Tao là vì tốt cho mày thôi."
Tôi: "..."
Cục Sạc nói rất có lý, tôi không cách nào phản bác, tôi không còn thiết sống mà vừa giãy giụa, vừa hưởng thụ, bị hắn bảo thành đũy đê tiện yêu diễm "miệng chê nhưng thân thể thành thật", tôi vẫn không tìm được từ gì để cãi lại hắn.
Cuối cùng, Cục Sạc kết thúc trận cày cấy trên người tôi, tôi cảm thấy toàn thân tràn ngập năng lượng, sướng hơn không biết bao nhiêu lần lúc tôi chịch Điện Tín với Liên Thông.
Tôi vẫn hút một điếu thuốc xong việc như cũ, sắc mặt đau đớn: "Thì ra tao thật sự là gay, lại còn là một tên gay có thể nằm trên lẫn nằm dưới, người anh em Sạc Sạc à, mày nên nói sớm cho tao biết mới phải."
"Tao tưởng mày đã sớm biết rồi, điện thoại di động, đương nhiên trời sinh là phải làm gay (*)." Cục Sạc vỗ vỗ vai tôi, mặt vô cảm trấn an: "Hiện tại biết cũng không muộn, đời điện thoại của mày chỉ mới bắt đầu."
*Chơi chữ: Điện thoại là手机, đọc là Shǒu jī, làm gay là搅基, đọc là jiǎo jī, đồng âm chữ jī.
Tôi híp mắt thở dài: "Muộn rồi, sớm biết vậy tao đã không ra sức thể hiện như vậy, hẳn là phải chọn một nữ chủ nhân."
Cục Sạc nhìn chằm chằm tôi một lát, hắn khoa tay múa chân trên màn hình của tôi viết một chữ "Cơ", chậm rãi nói: "Vậy lúc đó mày sẽ phải làm les rồi."
Tôi: "..."
*Cơ ở đây là姬, 搅姬, lesbian, đồng tính nữ.
Khi tôi đang định hình lại đời điện thoại của mình, cửa nhà chủ nhân bị gõ vang, một người đàn ông cao to vẻ mặt hàm hậu bước vào, người đàn ông đó nhìn chủ nhân của tôi, làn da ngăm lộ nét ửng hồng, đáng thương nói: "Cho anh mượn điện thoại của em được không? Sếp bảo anh sửa code xong rồi gửi cho ổng, mà anh mới sửa được một nửa, máy tính đột nhiên bị hỏng, anh dùng di động viết, thì di động lại không cẩn thận rớt vào bồn cầu, hơn nữa nhà anh còn bị cắt mạng."
Tôi vừa nghe đã hiểu, đây là một Vượn IT.
*Dân IT (Lập trình viên) tiếng trung là程序员, trong đó chữ 员 đọc giống chữ 猿 (Yuán), nên gọi dân IT là Vượn IT cho vui tai (với lại ngồi gõ code riết mà còng lưng giống con vượn nên mới gọi vậy đấy)
Vượn IT thảm thương.
Chủ nhân híp mắt cười với anh Vượn IT rồi nhét tôi vào tay anh ta, nói: "Dùng thoải mái, bật wifi giúp em, em dùng Điện Thoại Dự Phòng lên mạng một lát."
Làn da đen của Vượn IT càng đỏ, nắm chặt tôi trong tay, mò mẫm tìm chỗ phát wifi, sau đó bật lên.
Trong nháy mắt đó, tôi đơ ra, tôi trơ mắt nhìn vợ cả của mình, Điện Tín đoan trang hiền thục, thế mà chẳng chút rụt rè điên cuồng liếc mắt đưa tình với tên Điện Thoại Dự Phòng kia, ánh mắt dâm đãng đến rối mù.
Tôi nổi giận, quay đầu muốn đánh lộn với tên vừa lùn vừa nghèo vừa xấu vừa cổ lỗ sĩ kia: "Mày dám léng phéng với vợ của tao! Tao đánh chết mày!"
Điện Thoại Dự Phòng cười khà khà, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí: "Lúc nãy mày cũng léng phéng với người yêu Di Động của tao đấy thôi, tao còn chưa nói gì đâu, không phải chỉ là cọ xát tí thôi sao, có gì to tát." Nói rồi hắn càn rỡ nháy mắt với vợ tôi.
Tôi trợn mắt há mồm nhìn hai người họ mắt đi mày lại, quả thực không thể tin được.
Đột nhiên, tôi phát hiện trạng thái của Điện Tín không đúng, tôi gấp đến độ quát lên: "Làm gì đó? Mau dừng lại! Không phải mày nói chỉ cọ xát thôi à?"
Điện Thoại Dự Phòng khiêu khích liếc nhìn tôi, bắt đầu không thể miêu tả với Điện Tín.
Da đầu tôi run lên! Tôi muốn giết đôi cẩu nam nam này!
Một tiếng đập cửa cắt ngang màn quấn quýt của đôi cẩu nam nam, chủ nhân đi mở cửa, một anh trai mặc đồ lao động tiến vào, nói là đến gắn wifi, chủ nhân đương nhiên không vội lên mạng nữa.
Tôi lạnh mặt nhìn Điện Tín ngượng ngùng trở về, trong lòng tức giận, bắt đầu mắng cậu ấy: "Cái đồ lăng loàn bla bla..."
Mới đầu Điện Tín còn hơi hổ thẹn, sau đó càng nghe càng không kiên nhẫn, cuối cùng dứt khoát lạnh mặt, liếc xéo tôi, châm chọc: "Còn anh là cái thứ gì? Quản không được nửa người dưới, thấy ai cũng muốn chịch, anh giỏi như vậy sao không chịch toàn vũ trụ luôn đi? Anh còn có mặt mũi mắng tôi à? Anh có thể phong lưu khắp nơi còn tôi thì không? Dòng thứ xì trây an pha mêu!"
Tôi nghe mà ngơ ngẩn, vậy mà lại không tìm được lời để phản bác.
Sau đó tôi chiến tranh lạnh với Điện Tín, ngược lại bắt đầu sủng ái em trai thông phòng mới đến —— Wifi.
Wifi cũng là nhà bên Điện Tín, hai người họ là thân thích, thân bao nhiêu tôi cũng mặc kệ, dù sao tôi cảm thấy tôi sủng ái Wifi có thể chọc tức chết Điện Tín là được.
Tôi vừa không thể miêu tả với Wifi, vừa khích tướng Điện Tín: "Sướng quá! Chịch em sướng hơn chịch Điện Tín quá trời! Anh muốn chịch em mỗi ngày! Chịch em mọi lúc! Em chính là mảnh ghép mà trời ban cho anh!"
Liên Thông ở bên cạnh ghen, Điện Tín ở bên cạnh lạnh mặt.
Tôi không quản được nhiều như vậy, những lời đó cũng không hẳn là khích tướng Điện Tín, thật sự phát ra từ phế phủ đó! Dùng Wifi thật sự sướng đến chẳng biết cha mẹ là ai được chứ!
Đời này tôi đã nhận định Wifi, tôi chắc chắn đã yêu em ấy!
Điện Tín ở một bên cười nhạo: "Ngây thơ."
Tôi: "???"
Có ý gì đây? Mặc kệ, tôi muốn hưởng thụ tuần trăng mật của tôi với Wifi thân ái.
Hả? Khoan đã! Wifi em đang nhìn đi đâu đấy?
Tôi vặn mặt Wifi lại: "Đừng nhìn lung tung, chuyên tâm một chút."
Wifi lộ ra nụ cười bác ái với tôi: "Dự Dự cũng muốn gia nhập kìa."
Tôi: "... Hả?"
Tên Điện Thoại Dự Phòng vừa lùn vừa nghèo vừa xấu vừa cổ lỗ sĩ kia thò qua, nở một nụ cười đáng khinh: "Cho mình ké với, ké miếng thôi."
Wifi mỉm cười vươn tay về phía hắn.
Truyện chỉ được editor post tại w~p SacFructose và w.p Phượng tần.
Vẻ mặt tôi cứng lại, trái tim cũng giá băng, đột nhiên tôi cảm thấy đời điện thoại của tôi thật tăm tối, ngọn lửa trong lồng ngực càng lúc càng bành trướng, đã gần đến giới hạn bùng nổ.
Wifi đột nhiên rên rỉ một tiếng, kết nối với Điện Thoại Dự Phòng rồi.
Tôi lại ngơ ngẩn nhìn đôi cẩu nam nam mới ra lò kia, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng: "Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Wifi hồn nhiên cười với tôi: "Đến đây chơi chung đi!"
Tôi "Bíp" một tiếng, lại ngất xỉu đi.
Lần nửa tỉnh dậy, tôi lại từ số 1 biến thành số 0, tôi vẻ mặt trống rỗng nhìn Cục Sạc, thân thể rất sướng, tâm lại như tro tàn, tôi hỏi: "Ê bro, người anh em Sạc Sạc của tôi ơi, trừ tôi ra, anh còn sạc cho điện thoại khác không?"
Cục Sạc liếc nhìn Điện Thoại Dự Phòng một cái, mặt vô cảm nói: "Hồi nãy mới sạc hắn một lát."
Tôi ngơ ngẩn, cười cười, nước mắt trượt dài xuống dưới.
Cục Sạc đột nhiên rút ra khỏi thân thể tôi, nói: "Chủ nhân muốn hẹn đi ăn KFC với Vượn IT, đi liền kìa."
Tôi không có phản ứng gì, ngoại trừ rơi lệ không ngừng: "Ừa."
Tới KFC, tôi như con cá chết nằm liệt giữa một đống khoai tây chiên coca gà rán, chẳng màn để ý đến tên Wifi KFC đang lượn lờ xung quanh ý đồ muốn léng phéng với tôi.
Đối phương bám riết không tha, thỉnh thoảng lại vuốt ve một chút lên người tôi, tôi nhíu mày: "Ra chỗ khác đi! Tôi không muốn nạp thêm bồ nhí!"
Wifi KFC trợn mắt: "Giả vờ thanh cao cái gì? Ai má nó là bồ nhí? Lại không xài tiền của anh, làm một phát giải tỏa thôi mà, không làm thì thôi!"
Tôi: "Không làm!"
Tôi không biết mình đang giận dỗi với ai, tóm lại lòng tôi không thoải mái, thậm chí trái tim còn hơi đau đớn.
Nhưng rất nhanh tôi đã bị vả mặt.
Chủ nhân ăn uống no nê, vắt chân bắt chéo tán gẫu với Vượn IT, thuận tay cầm tôi lên.
Tôi: "..."
Wifi KFC cười châm chọc, nằm dưới thân tôi: "Đến đây nào anh giai~"
Tôi tức giận bật khóc, đường đường là điện thoại 5.5 inch, lại khóc như một đứa trẻ nặng 5.5 tấn.
Tôi vừa khóc vừa chịch hắn: "Có phải tôi vĩnh viễn cũng sẽ không tìm được tình yêu đích thực của mình phải không? Đời điện thoại thật là tuyệt vọng!"
"Ơ anh chậm đã, bên kia có anh bạn cũng muốn làm em." Wifi KFC đột nhiên rời đi khỏi dưới thân tôi, xà nẹo với người bên cạnh một chút, lại nằm trở về: "Anh mới nói gì đó?"
Tôi: "..."
Suýt nữa tôi đã xìu, nhưng vẫn gắng gượng tinh thần vừa chịch vừa hỏi: "Cậu cảm thấy tôi có thể tìm được tình yêu đích thực không?"
"Hả? Ha ha ha ha ha ha!" Wifi KFC cười to: "Tình yêu đích thực là cái gì? Có ăn ngon như ông già KFC không? Anh à anh mắc cười quá đi, anh là điện thoại đó, không phải con người, anh nhận rõ thân phận của mình sao?"
Tôi có hơi tức giận: "Tôi có tư duy của con người, tại sao tôi không thể học theo con người?"
Wifi KFC cười đến trứng trứng run rẩy, chưa nói được lời nào đã xẹt một phát rời khỏi dưới thân tôi, qua không thể miêu tả với điện thoại khác.
Tôi: "..."
"Đệt! Người nhiều quá, mạng mẽo như rùa! Về nhà thôi!" Chủ nhân khó chịu nhét tôi vào trong túi, rời đi cùng Vượn IT.
Sau khi trở về, tôi thấy thân thể mình có hơi khác thường, sau đó một tiếng nói ở bên tai tôi vang lên: "Cậu bạn, mượn cơ thể cậu dùng một chút nhé."
Tôi: "... Cái gì? Anh là ai?"
"Tôi là đoạn code mà Vượn IT đã viết hôm nay, tôi tạm thời ở trong cơ thể cậu, lát nữa sẽ chuyển thành một tin nhắn hoạt hình tỏ tình rồi phát ra, muốn mượn màn hình của cậu dùng một chút."
À, thì ra là một đoạn code nhiều ra trong cơ thể.
Tôi ngẩn người, trong lòng khao khát: "Tỏ tình? Ai tỏ tình với ai?"
"Này mà còn phải hỏi, đương nhiên là Vượn IT tỏ tình với họa sĩ rồi."
À, tôi nhớ ra rồi, chủ nhân của tôi là một họa sĩ, lúc nãy sau khi Vượn IT rời đi, anh ta còn vẽ một bức chân dung của Vượn IT đó mà.
Chủ nhân chắc chắn cũng thích Vượn IT.
Tốt quá!
Đột nhiên tôi có hơi chua xót.
Tại sao tôi không thể có được tình yêu đích thực? Do tôi không đủ ưu tú? Hay do tôi không đủ dịu dàng săn sóc? Hay là... Hay là vì tôi cũng là một tên khốn nạn?
Tôi cũng đâu muốn khốn nạn thế đâu? Rõ ràng tôi cũng rất chờ mong tình yêu đích thực của mình! Nhưng cái gì mới là tình yêu đích thực đây?
Tôi lâm vào câu hỏi của đời điện thoại.
Ban đêm, tôi làm chứng cho một màn tỏ tình đầy kỹ thuật, chứng kiến nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng của chủ nhân với Vượn IT, thậm chí tôi còn thấy được tia điện "xẹt xẹt" khi ánh mắt họ giao nhau nữa.
Thật kì lạ, chỉ nhìn nhau một cái là có thể phát điện sao?
Tôi không cẩn thận nói ra nghi hoặc trong lòng, Điện Tín, Liên Thông và Wifi bên cạnh đều mơ màng sắp ngủ, không ai trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi cô đơn nằm trên bàn sách, trong lòng u ám tối tăm.
Đúng lúc này, một giọng nam trầm thấp thanh thúy vang lên bên cạnh: "Tình yêu của con người chính là như vậy, một ánh mắt, một động tác, bất luận chi tiết nào cũng đều có thể dùng để biểu đạt tình yêu."
Ai? Ai đang trả lời câu hỏi của tôi?
Giọng nói này thật dễ nghe, tôi... không hiểu vì sao, đột nhiên tim tôi đập hơi nhanh.
"Thịch... thịch...."
Tôi kiềm chế trái tim đang kinh hoàng, quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra, kinh ngạc phát hiện không biết khi nào đã có một chiếc di động xa lạ nằm bên cạnh.
Tôi nhìn đường cong cứng cáp của anh, vẻ ngoài anh tuấn, không hiểu sao cảm thấy hít thở không thông, nhưng tôi không chút nào ghen tị, thậm chí tôi còn muốn đến gần anh một chút. Tôi nhìn anh, nhìn không chớp mắt: "Anh là ai?"
Anh ấy quay đầu sang, đối diện ánh mắt tôi: "Anh là điện thoại của Vượn IT."
Trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi lẳng lặng đối diện nhau, tôi phảng phất nghe được tiếng hoa nở.
Tác giả có lời muốn nói: Hey bro, tâm lý của cậu hoạt động quá nhiều, tôi bấm tay tính toán, mệnh của cậu không phải mệnh công. Đúng nhận sai cãi.
Vậy mà còn chưa kết thúc, buồn qué.
__________
Đọc chương này xong t hơi nhức nhức cái đầu...