- Muốn chốn? Em đừng mơ
Anh ta nói với giọng trầm trầm vì phải kiềm chế cơn dục vọng trong người, đôi mắt đục ngầu nhìn chăm chú người con gái bên dưới mình. Chốn anh ba năm, khiến anh đau khổ tột cùng, đó chính là sự trừng phạt của cô dành cho anh ư? Vì anh giấu cô thân phận của mình? Hình phạt đó quá tàn nhẫn, anh không muốn như vậy. Cô đấm, đánh, hành hạ anh thế nào cũng được, ngoại trừ rời xa anh hay yêu người đàn ông khác. Anh vuốt ve mái tóc mượt như một dải lụa vàng cực kì mềm mại, tiếp đến làn khuôn mặt thân thuộc, trắng bóc nõn nà. Đôi môi đỏ mọng mang mùi hương tuyệt vời nhất. Xương quai xanh mẫn cảm của cô, thân hình nhỏ nhắn như con mèo con. Đôi chân nhỏ thon trắng ngần, tuy thế lại chạy rất nhanh. Anh nhấc cái chân trắng ngần, thô lỗ cắn một cái. Dám dùng đôi chân này chạy khỏi anh, em to gan lắm mèo con. Tiếp đó, anh hôn mạnh bạo vào đôi môi đỏ mọng của cô. Mút mạnh, chiếc lưỡi bắt đầu công kích, phá hàng phòng vệ yếu ớt của cô, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ, quấn lấy nó không rời. Hình phạt vì dám nói lời muốn cắt đứt quan hệ với anh, hàm răng cắn bàn tay anh khi anh níu cô lại ( t/g: Sao nói chị giống D.O.G thế nhỉ?). Cô khe khẽ rên, tiếng rên tựa như lời báo hiệu hành động, anh không chần chừ hôn trán cô, rồi vành tai, đôi má, đôi môi, xương quai xanh của cô. Mỗi lần như thế, Y Tịch không chịu nổi cất tiếng rên ư ư. Anh cầm một đầu phần khuy áo, giựt mạnh. Hàng khuy sau dộng tác dứt khoát đó bay tung tóe, áo bị rách tới thậm tệ, không thể nhìn ra nổi nữa. Vậy mà đó lại là thuận lợi cho anh, những đường cong của người phụ nữa ẩn hiện trước mặt anh. Ngọn lửa dục vọng theo đó tăng lên vô độ
- Luân Khải Thiên, anh làm vậy tôi sẽ càng hận anh. Anh tốt nhât buông tha cho tôi. Nếu không, có chết tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh, tôi sẽ nguyền rủa anh, ngày ngày cầu trời cho anh bị kiến cán chết
- Được, em cứ hận anh đi. Chỉ cần em ở bên anh, dù em muốn giết anh cũng được
- Anh là đồ dâm tục, đồ điên loạn, tên khốn nạn
- Em chửi anh, có nghĩa còn yêu anh. Phải đấy, anh là đồ dâm tục, nhưng anh chỉ khao khát cơ thể em, anh là đồ điên loạn, điên loạn vì quá yêu em, anh yêu em, luôn yêu em, mãi yêu em, anh là tên khốn nạn, khốn nạn có em là được rồi. Bé cưng, em nghĩ sao mà chốn anh tới đây sống ba năm. Muốn anh làm hòa thượng, ăn chay niệm phật. Có Chúa, anh sẽ ăn em.
Anh ta bắt đầu xé hết quần áo, ném sang một góc, người con gái dưới anh khóc, nhưng không lớn, cộng với lời nguyền rủa anh. Trong căn phòng cất lên những tiếng khóc, tiếng chửi rủa, tiếng động lạ. Những người từ nhân thì muốn đến xem, đứng ở cửa sắt ngó nhưng vô dụng. Rất lâu, rất lâu, những âm thanh đó mới kết thúc
- - - Tôi là đường ngăn cách hành động không trong sáng - - -
Y Tịch nằm ngủ ngon lành trong vòm ngực và cánh tay săn chắc của anh. Nỗi dục vọng, tình yêu, niềm khao khát của anh trong ba năm qua coi như mới được thỏa mãn một chút, rất rất nhỏ. Những dấu hôn anh để lại trên người cô, chính là muốn cô phải nhớ rằng, đối đầu với anh, luôn như vậy mà thôi. Luân Khải Thiên chỉnh lại trang phục, khoác chiếc áo choàng dài của mình sợ cô bị cảm lạnh, bế cô đi
- Đại Nhân, ngài có bị làm sao không, vừa nãy tôi...
- Chuẩn bị xe về dinh. Phạm nhân 1108 từ giờ sẽ được xóa án, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm giám sát cô ấy.
- Vâng, tôi xin tuân lệnh.
Anh ra cổng, một chiếc xe Aston Martin AM-RB 001 đã chờ sẵn ở đó, anh bế cô lên xe, ngồi vào vô lăng, lái đi với tốc độ 260 km/h.