Ngày nọ, ta vô tình nghe thấy những nữ tử thế gia bên cạnh Tống Doanh Xu nịnh bợ ả ta, lời nói ngập tràn sự hâm mộ.
Chẳng lẽ Tống Doanh Xu không cảm thấy áy náy chút nào hay sao?
Ả ta vẫn không biết ngại mà nói, “Thật ra cũng không có gì, nếu Lễ ca ca thường xuyên đến, ta mới không chịu nổi.”
Dáng vẻ kệch cỡm, dối trá tột độ.
Ả không biết rằng, mỗi lần sau khi ả đi, ta đều tắm đi tắm lại đến 3-4 lần, cảm giác như có lau chùi như thế nào cũng không thể gột rửa được mùi hương ghê tởm khi ả ngồi lên đùi ta.
“Nhưng ta nhớ rằng, thái tử điện hạ từng có người trong lòng, là nữ nhi của Châu thái phó, nổi danh khắp kinh thành, chỉ tiếc mới hai mươi tuổi đã qua đời.”
“Đúng vậy, vị Châu cô nương kia tài sắc vẹn toàn, ca ca ta còn từng si mê nàng ấy.”
Các nàng đang nói về A Dung của ta.
Tống Doanh Xu chỉ nở nụ cười thẹn thùng, “Lễ, Lễ ca ca nói với ta rằng chàng chỉ xem Châu cô nương như muội muội. Haiz, ông trời trêu đùa, tiếc thay cho một cô nương tốt như vậy.”
“Hoá ra, hoá ra là thế này.”
“Ai da, nhắc đến người đã khuất làm gì, bây giờ Châu thái phó đã không còn là thái phó nữa, vài ngày trước đã từ quan về thành Bình Triều rồi.”
Vỗn dĩ, Châu thái phó muốn chờ đến khi ta bước lên ngôi vị hoàng đế rồi mới từ quan, nhưng ông ấy nói, ông ấy mơ thấy A Dung, A Dung muốn về nhà.
Ta không muốn nghe tiếp nữa.
Buổi chiều, Tống Doanh Xu đến đây, quả nhiên là ả muốn thử lòng ta về chuyện của A Dung.
Ả kéo ống tay áo của ta, “Lễ ca ca, thiếp nhớ rõ là lúc ở thành Bình Triều, chàng từng nhắc về một cố nhân với ta, chàng nói chàng không có tình ý với nàng ta. Nhưng bây giờ, người ngoài đều biết rằng chàng có một thanh mai trúc mã, cũng là người trong lòng. Thanh mai và vị cố nhân kia của chàng, chẳng lẽ là cùng một người?”
“Doanh Xu tuy không rộng lượng nhưng cũng không muốn làm khó người khác, nếu ngài thật sự đã có người trong lòng, Doanh Xu tình nguyện thành toàn.”
Ả giả vờ buông tay áo của ta ra, “Mong điện hạ chớ xem Doanh Xu như thú vui nhất thời.”
Ta âm thầm thở dài, cố nén ghê tởm mà ôm ả vào lòng, lau nước mắt cho ả, “Trong lòng cô*, người trước mặt mới là tốt nhất. Xu Nhi chớ làm ầm ĩ, không có người trong lòng gì cả. Trong lòng cô chỉ xem A Dung như muội muội, không có tư tình.”
(* Cô: Cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến.)
Lúc này, ả mới chịu bỏ qua.
Sau khi ả rời khỏi, ta thiêu huỷ bộ quần áo này.
Giữa bóng đêm, ta tự vả mình rất nhiều lần.
Xin lỗi A Dung, những lời này không phải là thật.
Cô Vụ Quan truyền tin, Thẩm Cận trúng độc Bách Hoa Sát, các tướng sĩ liên tục bại trận nhưng vẫn tử thủ, rất nhiều người đã hy sinh.
Lúc nghe chiến báo, Tống Doanh Xu còn cảm thán ngay trước mặt ta, nói rằng bọn họ nên về nhà đoàn tụ với người thân, thật đáng thương biết nhường nào.
Đúng vậy, ả cũng biết như vậy.
Nhưng chính vì người cha tốt kia của ả mới hại bọn họ nên nông nỗi này.
Hoạ vô đơn chí, tin tức truyền đến còn chưa được mấy ngày, Ngụy Thuật cũng đã bị bắt. Y đến phủ thừa tướng trộm, bị thừa tướng bắt ngay tại chỗ, đã đưa vào Đại Lý Tự.
Ta đến nhà giam tìm y, muốn đưa y ra ngoài. Nhưng khi ta đến nơi, y đã hấp hối.
Ta giận đỏ mắt, “Đây là người của cô, ai cho phép các ngươi tra tấn?”
Cai ngục chỉ nói là do thừa tướng đại nhân dặn dò.
Trong nhà giam, toàn thân Ngụy Thuật đẫm máu, ngón tay run rẩy múa may trên không trung.
Ta chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, “Là cô có lỗi với huynh, cô không nên đưa huynh về đây.”
A Dung cứu y, chắc chắn là muốn y sống cho thật tốt.
Ta đã làm hỏng chuyện rồi.
Ngụy Thuật khó khăn nặn ra một nụ cười với ta, “Điện hạ… đừng nói như vậy… Ngụy… Ngụy mỗ vẫn luôn muốn… đền đáp ân tình của Châu cô nương. Ngụy mỗ cũng… hy vọng… nỗi oan của Châu cô nương sớm được phơi bày…”
“Ngụy mỗ… vốn là… người không có hy vọng gì… Là… là ngài và Châu cô nương… đã cho ta hy vọng, cho ta dũng khí để sống tiếp… Các người… là ân nhân của Ngụy mỗ.”
“Điện hạ, bên trong tướng phủ… có một mật thất… bên trong… có những thứ không thể được phơi bày… Ngụy mỗ xin lỗi điện hạ và… Châu cô nương… chỉ có thể… chỉ có thể làm được thế này.”
“Ngụy… Ngụy mỗ đời đời kiếp kiếp… đều nhớ rõ… Châu cô nương… Châu cô nương tên là… Châu… Dung… Sương.”
Cánh tay vịn lên vai ta rũ xuống. Chờ đến khi ta hoàn hồn lại, y đã tắt thở.
A Dung, nàng thấy không? Trên đời này, luôn luôn có người nhớ đến nàng, cho dù đó chỉ là người được nàng tình cờ giúp đỡ.
Ta lập bia mộ cho Ngụy Thuật ngay trong Đông Cung, bên cạnh sân của A Dung. Hy vọng kiếp sau, y có thể được như ước nguyện, gặp lại A Dung.
Theo như ta được biết, Tống Doanh Xu đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn.
Tốt, tốt lắm.
Để ả ta chết thì hời quá.
Phu nhân của Thẩm Cận bất chấp tất cả muốn đi tìm hắn. Ánh mắt nàng ấy rất kiên định, vác một bao hành lý lên muốn đi, không ai có thể ngăn cản.
Nàng ấy đi rất dứt khoát, rất kiên quyết, “Chàng là phu quân của ta, nếu như ta không thể đưa chàng trở về bình an, vậy thì ta sẽ cùng chàng chết ở nơi đó.”
Ta nhớ rõ năm ấy, ta và A Dung gặp nạn ở một đoạn đường núi quanh co khúc khuỷu. Ta kêu nàng đi trước nhưng nàng không chịu, thậm chí còn đút máu của nàng cho ta hết lần này đến lần khác.
Ban đêm, giữa núi rừng yên tĩnh, đom đóm sáng lấp lánh, chúng ta dựa vào nhau, ta còn mỉm cười trêu chọc nàng, tóc của nàng quấn quanh đầu ngón tay ta, “Thề nguyện sống chết có nhau.”
Nắm lấy tay người, bên người đến lúc đầu bạc răng long.
Nhưng A Dung của ta vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi.
Cái gì trên trời xin làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành, bây giờ chúng ta cách biệt trời đất thì phải làm sao?
Năm ngoái, ta nghe nói Thẩm Cận đã được giải độc.
Phu nhân của hắn một mình một ngựa xâm nhập doanh trại của man di, lấy được thuốc giải.
Mọi người trong kinh đô đều nói Thẩm tướng quân may mắn cưới được một phu nhân tốt.
Ta cũng may mắn, bởi vì ta đã gặp được A Dung. Nhưng vì sao không thể cho ta nhiều hơn một chút, vì sao trời cao lại thu hồi A Dung của ta sớm như vậy? Chúng ta còn chưa kịp thành hôn.
Ta nhớ rõ lời nói của Ngụy Thuật. Ta đích thân đến phủ thừa tướng, thăm dò vị trí đại khái của mật thất.
Ta còn đến trấn Nguyệt Minh một chuyến. Đây là nơi A Dung thích nhất.
Ở nơi này, ta không phải là thái tử, nàng không phải là nữ nhi của thái phó, chúng ta chỉ là một đôi người yêu sắp thành hôn, ta là Vân Thừa Chu, nàng là A Dung. Thân phận của chúng ta là thương nhân bán rượu qua đường, ở lại trấn Nguyệt Minh một thời gian ngắn.
Điều A Dung mong muốn nhất là có thể làm một cô nương tầm thường, an cư lập nghiệp ở trấn Nguyệt Minh.
Minh thúc bán đồ chơi làm bằng đường nhận ra ta, bèn hỏi, “Cậu và A Dung cô nương đã kết hôn rồi à? Sao lần này không thấy A Dung cô nương?”
Ta cười khổ, đáp lời, “A Dung… bệnh rồi, đường xa mệt mỏi nên lần này không đưa nàng theo cùng.”
Gần cuối năm, Thẩm Cận quay về, mang theo chứng cứ phạm tội của thừa tướng, lần lượt nộp lên cho phụ hoàng. Ta cũng nộp lên bí mật trong mật thất.
Mật thất mà Ngụy Thuật nhắc đến không ngờ lại nằm ngay một hồ nước. Nơi đó có một khe hở, ngăn cách bằng một tấm ván gỗ, bên dưới chính là mật thất.
Trong đó có vũ khí, có rất nhiều sổ sách mà không ai biết đến, còn có dụng cụ tra tấn và mấy cô nương mất tích xuất thân từ gia đình thương nhân, bị tra tấn nửa sống nửa chết.
Phụ hoàng nổi trận lôi đình, khám xét và tịch thu phủ thừa tướng, tru di cửu tộc. Ba ngày sau, nam bị xử trảm, nữ sung quân làm kỹ nữ.
Tống Doanh Xu quỳ gối dưới chân cầu xin ta, cầu xin ta cứu ả. Ả nói rằng mình không cố ý, nói rằng ả không cố ý hại chết A Dung. Nói rằng ả thật lòng thích ta, người phóng hỏa là mẫu thân của ả, cầu xin ta buông tha cho ả.
Ta ghét bỏ nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống ả ta, “Lúc nhà ngươi phóng hoả hại chết A Dung, sao không nghĩ rằng nàng ấy cũng là một cô nương trẻ tuổi, sao không nghĩ đến việc buông tha cho nàng ấy?”
Nếu ta cứu và buông tha cho ả, vậy thì ai đến cứu A Dung của ta, ai sẽ buông tha cho A Dung của ta?
Ta và Thẩm Cận cùng ngay khám xét và tịch thu phủ thừa tướng, còn chuẩn bị lầu xanh lớn nhất trong kinh thần. Chỉ cần Tống Doanh Xu còn sống, ả sẽ bị tra tấn bằng đủ mọi cách, ngày ngày đêm đêm đền tội cho A Dung của ta.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Khoảng thời gian này, ta bận rộn thu thập chứng cứ phạm tội, vây quanh những kẻ mà ta hận nhất, vậy mà lại không thấy mệt chút nào. Nhưng bây giờ, khi mọi chuyện đã kết thúc, A Dung, ta thật sự mệt mỏi quá.
Tết năm nay không có A Dung ở bên cạnh ta.
Trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng cũng rất sáng. A Dung, nàng có nhìn thấy không?
Sau bữa tiệc cung đình, ta gọi lục đệ đến điện Triều Hoa.
“Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng huỷ bỏ ngôi vị thái tử của nhi thần, lập lục đệ làm thái tử.”
Lục đệ rất kinh ngạc.
Phụ hoàng cũng rất tức giận, “Con có biết rằng Châu thái phó vất vả dạy dỗ con không phải để cho con tự xin phế truất hay không?”
“Nhi thần biết, nhi thần sẽ giải thích lý do cho thái phó, ông ấy sẽ hiểu thôi.”
“Vậy con nói thử xem lý do của con là gì?”
“Nhi thần từng hứa với A Dung rằng một đời một kiếp một đôi. Làm quân vương khó tránh khỏi phải nạp phi, nhi thần không muốn có tam cung lục viện, cho dù không có tình cảm, nhi thần cũng không muốn. Trong lòng nhi thần, A Dung đã là vợ của nhi thần.”
“Lục đệ và nhi thần đều được Châu thái phó dạy dỗ. Xét về tài hoa, mưu kế, hùng tâm tráng chí, đệ ấy đều không thua kém nhi thần, thậm chí còn hợp làm thái tử hơn cả nhi thần.”
“Khẩn cầu phụ hoàng thành toàn cho nhi thần.”
Phụ hoàng suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cuối cùng lại nói ông ấy sẽ suy xét.
Ra khỏi đại điện, lục đệ hỏi ta vì sao.
“Chẳng lẽ hoàng huynh không muốn vị trí kia hay sao? Huống chi, rõ ràng là huynh biết ta từng ghen tị với huynh, thậm chí…”
Ta nhướng mày, “Thậm chí còn muốn giết ta?”
Đệ ấy cúi đầu, im lặng không nói lời nào.
“Làm hoàng đế rất mệt. Đệ nhìn xem, phụ hoàng còn chẳng có thời gian cho mẫu hậu. Hoàng tẩu của đệ không thích cô đơn, luôn chê hoàng cung quạnh quẽ. Nàng ấy thoạt nhìn chững chạc, trên thực tế, nàng ấy cũng chỉ là một cô nương nũng nịu mà thôi, ta phải dành thời gian cho nàng ấy nhiều hơn.”
“Hãy giúp đỡ phụ hoàng nhiều hơn, hoàng huynh tin tưởng đệ.”
Cuối cùng, phụ hoàng vẫn đồng ý.
Trên phố có lời đồn rằng, thái tử nhớ mãi không quên Châu cô nương, tự nguyện từ bỏ vị trí thái tử, tình sâu nghĩa nặng.
Lần này, lời đồn là thật.
Ta đến thành Bình Triều, khẩn cầu Châu thái phó giao A Dung cho ta.
Ông ấy thở dài, cuối cùng vẫn giao nàng cho ta.
“A Dung nhà chúng ta hay cả nghĩ, con hãy săn sóc nó nhiều hơn.”
Chắc chắn rồi.
Trước khi xuất phát, ta còn ghé qua chùa Quảng Chiêu một chuyến, bước lên 3000 bậc thang trên đỉnh núi, khắc chữ “A Dung” lên tấm thẻ cầu may.
Nguyện A Dung đời đời bình an.
Trong hộp có 15 tấm thẻ cầu may.
Ta mang theo bài vị của A Dung đến trấn Nguyệt Minh, mua một tòa nhà ở đó, mở một quán rượu.
Nếu có ai hỏi, ta sẽ nói A Dung đi ra ngoài, cũng không biết là lừa người khác hay đang lừa chính bản thân ta.
Ta mãi mà chẳng muốn đối mặt với sự thật rằng A Dung đã không còn nữa.
Đêm khuya nằm chiêm bao, ta thường xuyên mơ gặp A Dung. Nàng làm lê hấp đường phèn cho ta, thắt nút kết đồng tâm cho ta.
Nàng dặn dò ta, “Vân Trình, phải sống cho thật tốt, ta sẽ chờ chàng.”
Ta níu tay nàng, cầu xin nàng đừng rời khỏi ta, nhưng nàng chỉ cười, bước từng bước về nơi xa.
Người con gái mà ta đem lòng yêu thương tên là Châu Dung Sương. Ta rất nhớ nàng ấy.
(Hết.)