Thời còn là học sinh cũng nắm khá rõ quy chế của trường, khai giảng đầu năm học sẽ có một buổi họp mặt chung của toàn thể công nhân viên chức nghe hiệu trưởng phát biểu, không nghĩ tới trước buổi họp chung toàn trường còn phải họp riêng theo từng khối lớp.
Làm một người mới, tôi đương nhiên lặng lẽ ngồi hàng sau cùng của phòng họp.
Chủ trì buổi họp là Cẩn, nàng vào lúc này không hề giống với nàng của thường ngày. Càng nghiêm túc, càng cẩn trọng, so với bình thường đứng lớp lại càng thêm mấy phần uy nghiêm, tôi không khỏi nhìn đến ngây ngẩn, qua nửa ngày mới tỉnhtáo lại, âm thầm cảnh cáo chính mình ngàn vạn lần không được làm lỗi.
Nội dung cuộc họp chủ yếu là về vấn đề giảng dạy và quản lý học sinh, trước kia cứ nghĩ làm lão sư khá dễ, soạn bài giảng bài sửa bài tập, giờ nhìn quanh thấy nét mặt lão sư nào cũng nghiêm túc, xem ra công việc này cũng không nhẹ nhàng như tôi tưởng......
Mọi việc, cẩn thận là trên hết.
"Giáo viên trẻ của trường, phải có ý chí vươn cao, phấn đấu quên mình......"
Cẩn ngồi ở ví trí chủ tọa chậm rãi nói. Lúc nghe được ba chữ 'giáo viên trẻ', tôi không khỏi ngồi thẳng người, haiz, nghe một chút, cái này là đang nói tôi đây.
Ánh mắt quét qua một vòng, dường như lão sư thuộc phạm trù 'giáo viên trẻ' cũng không nhiều, đương nhiên, nếu có lão sư già nhất định phải nói mình có một con tim nhiệt huyết trẻ trung thì không cần nói tới.
"Trong số mọi người ở đây, có lão sư mới vừa bắt đầu tham gia công tác, người mới chính là dòng máu mới, là lực lượng đổi mới, là niềm hy vọng và phát triển của trường học. Có điều những người đó chỉ vừa tốt nghiệp đại học, bước đầu chuyển từ học sinh thành lão sư, đó là một quá trình chuyển đổi vai trò vô cùng quan trọng, cũng chính là một thời kỳ quá độ. Hy vọng mọi người nhanh chóng rút ngắn cái thời kì quá độ này, mau chóng hoàn thành công cuộc chuyển đổi vai trò, mau chóng trở thành một lão sư trung học đủ tư cách......"
Lời này......
Tôi đưa tay khều nhẹ lão sư môn địa ngồi phía trước, thấp giọng hỏi, "Lão sư, năm nay trường mình có bao nhiêu người mới về?"
"Hai người!"
"À!" Tôi vừa lòng gật đầu một cái, "Một người nữa là ai?"
"Lão sư môn thể dục, hôm nay không tới!"
"À!"
Tôi lại gật gật đầu, chậm rãi tựa vào ghế.
Ủa! Không đúng nha! Tôi đột nhiên tỉnh ngủ! Ngất, lão sư môn thể dục không tới, hoá ra lời này là nói cho một mình tôi nghe à.
Vội vàng cúi đầu, sợ bị Cẩn kêu đứng lên phát biểu đó linh tinh gì đó như 'Cảm nghĩ khi nhậm chức' chẳng hạn, haiz, vợơi là vợ, vợ em đúng là 'để ý' em mà......
"Những lão sư mới đang ngồi ở đây, những người vừa mới bắt đầu cương vị công tác, hãy nhớ đây là một bước chuyển cực kì quan trọng của một đời người, cũng là bước đi đầu tiên tiến vào xã hội. Bước đầu tiên đi như thế nào, có thể đạt tiêu chuẩn hay không, nghiêm túc mà nói, là một điều rất quan trọng đối với một đời người. Nếu bước đầu tiên hời hợt bất cẩn, làm việc không chịu để tâm, khi đã tạo thành thói quen nhất định rồi, lúc sau sửa lại sẽ càng khó, sẽ gây ảnh hưởng cực kì cực kì không tốt cho cuộc đời chính mình. Cho nên, trong công tác hằng ngày, tôi sẽ yêu cầu cực kì nghiêm khắc với lão sư mới, cũng hy vọng các lão sư mới liên tục trau dồi, dạy tốt học tốt, không ngừng tiến bộ."
Cẩn lý luận đến chặt chẽ, hợp tình hợp lý, nhưng tôi ngồi dưới nghe lại cảm thấy lạnh hết cả người...... Yêu cầu cực kì nghiêm khắc...... 囧!
"Chu Minh!"
Đang lúc cảm thấy bất an, Cẩn đột nhiên gọi tôi.
Không dám nghĩ nhiều, vội vàng đứng lên, thật sự là một giây cũng không dám chậm trễ.
"Dạ có!" Tôi nhỏ giọng đáp. Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả lão sư có mặt ở đây đều dồn hết lên người tôi, trời ơi, sao tự nhiên tôi lại có cảm giác như cá nằm trên thớt vầy nè....
Cẩn nhìn tôi một cái, không nói gì thêm mà quay sang bên kia tiếp tục nói với những lão sư khác:
"Chắc mọi người cũng không xa lạ gì tiểu Chu lão sư, đây là học sinh tốt nghiệp trường mình. Hiện tại trở lại trường mìnhphụ trách môn tiếng Anh cho 3 lớp khối 10!"
Nói xong, Cẩn quay đầu, nhìn tôi.
"Tiểu Chu lão sư, em phát biểu đôi câu đi!"
囧......Thật đúng là sợ cái gì là cái đó đến......
Thật ra tôi không hề sợ phát biểu trước đám đông, chỉ là tình huống trước mắt này...... Haiz, quên đi, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, vợ ơi là vợ, gọi em phát biểu mà cũng không thèm báo trước một tiếng cho em chuẩn bị nữa!
Hắng giọng một cái, lại không biết nên nói cái gì. Trước mắt bao người, cũng không dám ngắm nhìn vợ ở bên kia. Mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm, thật sự là một chút manh động cũng không dám.
"À......" Vội vàng vận động trí não, lôi hết cái đống công dân hồi cấp 3, chính trị hồi đại học cộng thêm mấy đoạn phát biểu từng thấy trên báo chí ra "Trước mắt, ngành giáo dục nước nhà phát triển nhanh chóng, cạnh tranh khốc liệt......"
Lý thuyết suông, tuyệt đối là lý thuyết suông! Quên đi, cũng là người cả thôi, lúc cần cái gì thì nói cái đó!
Tôi thể hiện phong cách tự tin vốn có, ngẩng cao đầu, không quan tâm phát biểu có hay hay không, tôi phải có khí thế trước đã.....
"Có câu, tuổi trẻ hưng thịnh tức giáo dục hưng thịnh, lãnh đạo nhà trường đã rất quan tâm chú ý và hết lòng ủng hộ giáo viên trẻ tụi em, cho giáo viên trẻ tụi em một nơi để thi triển tài hoa. Làm một giáo viên trẻ, em nhất định nhận rõ tình thế, bắt lấy được cơ hội hiếm có, càng cố gắng gấp bội, hoàn thiện bản thân, cố gắng phát triển bản thân và tạo điều kiện chohọc sinh phát triển, kết hợp chặt chễ cùng sự phát triển của trường học, cố gắng phát huy năng lực cá nhân hết mình, tại mảnh đất bồi dưỡng năng lực và phát huy giá trị bản thân này, em sẽ thực hiện bước nhảy vọt lần thứ hai trong cuộc đời của mình. Em nhất định cùng vinh nhục với trường học, nhất trí mục tiêu, đồng tâm hiệp lực, một đường thẳng tiến, xúc tiến tốc độ phát triển của trường học ngày càng nhanh hơn, vì sự phát triển của trường học mà dẫn thân cống hiến......"
Tôi coi như là phục chính mình, khoác lác tới vầy mà cũng không cần viết bản nháp trước.
Lão sư bên cạnh nhìn tôi, mỉm cười ra vẻ gật gù. Nói thật là không biết bây giờ trong lòng người ta đang giễu cợt thành cái dạng gì đâu......
Nói xong, tôi lại cúi đầu cung kính về phía Cẩn, nhỏ giọng nói: "Hy vọng các vị lãnh đạo nhà trường và các vị lão sư phêbình và chỉ bảo nhiều hơn!"
Vừa dứt lời, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, đây là cổ vũ tôi sao? Hay là nghĩ một đằng nói một nẻo hùa theo...... Chỉ sợ là mỗi người mỗi khác, dù sao nếu có người nói với tôi mấy cái câu này, tôi nhất định sẽ cảm thấy đây là giả vờ giả vịt thùng rỗng kêu to......
"Chu Minh à!" Tiếng vỗ tay qua đi, Cẩn lại bắt đầu.
Trên đầu vã mồ hôi, haiz, không phải là tôi chưa từng thấy qua tình huống nghiêm túc thế này, cớ sao hôm nay lại hồi hộpthành cái dạng này? Có loại cảm giác giống như tham gia Hồng Môn Yến.
"Em nắm rõ yêu cầu của nhà trường rồi chứ?" Cẩn gằn từng chữ.
"Dạ vâng!" 囧...... Tôi dám nói không sao?
"Tốt, em ngồi xuống đi!" Cánh tay nhỏ bé của Cẩn vung lên, ý bảo tôi ngồi xuống.
Đau tim quá...... Cuối cùng cũng tránh được một kiếp, trong lòng tôi không khỏi vã mồ hôi lạnh.
"Còn có vài điểm cần chú ý, là về 'giáo viên trẻ' trong trường mình......"
Vừa nghe đến ba chữ 'giáo viên trẻ', đầu tôi lại căng lên...... trong một đám ngồi ở đây, tôi coi như là trẻ nhất....Này rõ ràng là đang nói tôi mà!
"Chú ý dáng vẻ và cách ứng xử, nhất là 'giáo viên trẻ', tuổi không lớn, dễ dàng hòa mình cùng học sinh, nói như vậy, có nghĩa là phải biết giữ đúng chừng mực, xử lý tốt mối quan hệ với học sinh......"
Tôi ngất, đây là ý gì?
Lão sư và học sinh......Vợ yêu dấu, cô đây là đang nói về hai tụi mình đấy ư!
Tôi vội vàng nhìn về phía Cẩn, hết lần này tới lần khác người ta vẫn đang tuôn ra những lời đầy chính nghĩa nghiêm khắc, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt tôi đang ném tới.
"Chu Minh, giáo phục của em đã phát chưa?" Cẩn đột nhiên lại nghiêng đầu nhìn tôi.
"Dạ phát......" Tôi lại ngu ra, sao mà sự cố cứ xảy ra liên tục vậy nè?
Vội vã đứng lên, "Đã phát!"
"Ồ, nếu đã phát thì về sau nhớ phải mặc giáo phục cho đàng hoàng!" Cẩn lạnh lùng nói, vẻ mặt không hài lòng.
"Dạ vâng!" Vội vã gật đầu, mặc hay không là một chuyện, còn đáp ứng thì nhất định phải đáp ứng.
Lúc vừa ngồi xuống lại, lưng áo phía sau đã ướt đẫm mồ hôi, dán tại trên lưng rất khó chịu.
[Như đứng đống lửa, như ngồi đống than] chính là dùng để nói về tôi lúc này.
Nơm nớp lo sợ, may mà những câu tiếp theo Cẩn không nhắc đến tôi, mà là càng dùng ba chữ 'giáo viên trẻ' nhiều hơn, rõ ràng phần lớn nội dung của buổi họp đầu năm này là nhằm vào giáo viên trẻ, nhất là lão sư mới......
Thật vất vả chịu đựng được đến khi buổi họp chấm dứt, cầm bản ghi chép định âm thầm chuồn sớm, mời vừa đi được hai bước, Cẩn lại gọi:
"Chu Minh! Đến văn phòng tôi lĩnh giáo án, hiện tại cả khổi chỉ có mình em là chưa lĩnh, còn muốn tôi dâng tận tay sao?"
Bộ dáng của một vị chủ nhiệm uy nghiêm, lão sư bên cạnh vỗ vỗ vai ta, vẻ mặt thương hại.
"Dạ vâng!" Tôi vội đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Mọi người rời đi gần hết, Cẩn mới thu dọn xong giấy tờ, chậm rãi đi tới.
Lướt qua trước mặt tôi, không nói một lời, tôi chỉ có thể lặng lẽ theo ở phía sau, một bộ dáng 'cung kính'......
Văn phòng chủ nhiệm......
Hô...... Quả nhiên là khác biệt, người ta là một người một phòng, nào giống đám tép riêu chúng tôi, một đống người dùng chung một phòng. Vừa tiến vào phòng, Cẩn liền đặt quyển sổ lên bàn, cười nhìn tôi.
Cái người mới vừa rồi trong buổi họp, là chủ nhiệm khối nghiêm khắc, còn cái người bây giờ, mới là vợ của Chu Minh tôi.
"Ai nha nha, thật sự là không giống!" Tôi vừa tỏ ra kinh ngạc, tặc lưỡi cảm thán.
"Làm sao?" Cẩn cười rót ly nước đưa cho tôi.
"U, vất vả cho chủ nhiệm ngài rồi, làm phiền chủ nhiệm rót nước, vãn sinh thật sự là 'phước đức ba đời', vẻ vang cho phần mộ tổ tiên của kẻ hèn này cũng được hưởng chút hương khói......" Tôi vội vàng diễn bộ dạng chó săn, nhận lấy ly nước.
Cầm cái ly nhưng không uống, mà là bày ra bộ dáng chuẩn bị tính sổ với Cẩn.
"Em muốn gì?" Cẩn trừng tôi, tự mình lại không nhịn được nở nụ cười.
"Cô được đấy, cái gọi là 'quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa' (1), ngài đây là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, cả ba loại lửa đều luyện trên người một mình em, em không phải là đi họp, em là Tôn Ngộ Không vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân......"
"Em vốn chính là con khỉ!" Cẩn cười đi đến bên cạnh tôi, ôm lấy cánh tay tôi.
"Em không phải!" Tôi hớp một hớp nước, "Em không phải con khỉ, em là 'giáo viên trẻ'", tôi học theo điệu bộ của Cẩn lúc họp.
"Thì em vốn là vậy mà!" Cẩn nhéo mũi tôi một cái, "Làm sao rồi? Lại còn giận dỗi nữa?" Nàng thuận thế tựa vào vai tôi, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lưng tôi.
"Ui, sao lại ra mồ hôi nhiều thế này?" Quần áo ẩm ướt khiển Cẩn tò mò đặt câu hỏi.
"Hừ ~, còn không phải bị cô dọa."
"Tôi lại không có dọa em!" Cẩn giống như phát hiện được chuyện gì rất buồn cười ấy, cười không ngừng.
"Cô không có dọa em, cô dọa là dọa giáo viên trẻ......" Tôi quyệt miệng lầm bầm.
"Làm sao?" Cẩn lập tức đứng thẳng người, thu lại nụ cười trên khuôn mặt, "Bộ tôi nói sai hay sao? Em vốn chính là giáo viên trẻ, tôi nói sai chỗ nào?" Người ôn nhu, cho dù là uy hiếp người khác, cũng là vẻ mềm mại yếu ớt khiến người ta không khỏi yêu thương.
"Không hề sai!" Tôi cố ý ngẩng cao đầu, bày ra bộ dáng bất cần.
"Em dám nói tôi nói không đúng sao?"
Cẩn lại nói đến nhỏ nhẹ dịu dàng, mặt cũng lộ nụ cười, nhưng tôi đã nhìn ra ý đồ kia của nàng "Nếu em dám nói không tôi liền diệt em"......
"Em......" Vốn còn đang giả vờ oai phong lập tức liền xìu xuống......
"Cô...... Cô là vợ em đó, nếu cô không phải vợ em thì......" Tôi nghiêng đầu, vỗ vỗ vai Cẩn.
"Thì thế nào?" Cẩn lừ mắt, bộ dáng chuẩn bị bóp người.
"Nếu cô không phải vợ em...... Em...... Em...... Ủa? Mắc gì cô không phải vợ em? Cô chính là vợ em? Loại giả thiết này hoàn toàn không tồn tại! Còn thì thế nào......?"
Nói tới nói lui ầm ĩ một hồi, ngược lại là Cẩn bị nói đến sửng sốt, tôi liền nhân cơ hội tiến đến bên tai Cẩn, nhỏ giọng nói:
"Cô dám đốt lửa thiêu em...... Cô chờ buổi tối về nhà...... Dám đốt lửa...... Hừ hừ......"
Cẩn là thông minh cỡ nào, đương nhiên đoán được lời này của tôi là có ý gì, chỉ thấy chân mày nàng nhíu lại một cái, khẽ cười nhạt một tiếng, bắt đầu đổi sang chế độ chủ nhiệm dùng 'vũ lực trấn áp'......
Chú thích
1. Tục ngữ nói "Tân quan thượng nhâm tam hỏa" ý nói là quan viên mới nhận chức, trước tiên thường làm vài ba việc để đánh tiếng bản thân, được ví như đốt lên ba đống lửa để thu hút chú ý vậy.